Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ



**********
Chương 375: Ương bướng.

Lam Ngọc Anh lấy lại bình tĩnh, thật sự là một cái nhẫn kim cương.

Kỹ thuật cắt thật hoàn mỹ, rực rỡ chói mắt dưới ánh mặt trời.

Cô khó khăn lắm mới dời tầm mắt khỏi chiếc nhẫn kim cương, hoảng hốt nhìn anh: "...Anh mua lúc nào vậy?"
Cả buổi sáng hôm qua anh đều ở Hoàng thị, buổi trưa thì về biệt thự đón hai mẹ con bọn họ đi công viên câu cá, sau đó ba người một nhà bọn họ đều luôn ở cùng nhau, không thể nào có thời gian đi mua....!"Bốn năm trước." Ánh mắt Hoàng Trường Minh thâm thủy.

Chiếc nhẫn kim cương này là vào bốn năm trước, công ty Hoàng Dung gặp chuyện không may, anh đi giúp đỡ vượt qua được mối nguy, trước khi trở về một ngày anh đem Phan Duy đi mua.

Chỉ là sau khi về nựa lại xảy ra hàng loạt chuyện, hai người chia tay nhau, nhẫn kim cương vẫn luôn bị anh khóa chặt trong ngăn tủ dưới cùng của bàn làm việc.

Ngày hôm qua, từ lúc rời khỏi Hoàng thị đi đón mẹ con họ, anh mới lấy chiếc nhẫn này ra.

Lam Ngọc Anh nghe thấy vậy, khó tránh khỏi lộ ra chút vẻ mặt ngoài ý muốn.

Cô cúi đầu xuống lần nữa mới phát hiện ra tuy chiếc nhẫn kim cương này rực rõ nhưng hộp vải nhung ở bên ngoài dường như đã có chút cũ kĩ, trông như đã được làm ra từ rất lâu rồi.

Bốn năm trước...!
Bởi vì lời nói của anh, Lam Ngọc Anh chìm vào trong hồi ức.


Nhẹ nhàng nuốt nước miếng, bỗng nhiên Hoàng Trường Minh cầm tay phải của cô lên, chờ lúc cô phản ứng kịp, thì chiếc nhẫn kim cương không lớn, không nhỏ đã nằm vừa khít trên ngón tay áp út của cô rồi.

Lam Ngọc Anh nhíu mày: " Em còn chưa có đồng ý...!"Nhưng em cũng có từ chối đâu." Hoàng Trường Minh trả lời một cách hợp tình hợp lí.

Lam Ngọc Anh cắn cắn môi.

Hoàng Trường Minh thuận theo, đôi môi mỏng hôn nhẹ trên bàn tay cô mang nhẫn.

Lam Ngọc Anh run rẩy hít thở, ngón tay khẽ nhúc nhích, chiếc nhẫn kim cương kia lấp lánh phát sáng, cô mơ hồ có chút đau mắt.

Hoàng Trường Minh bước chân xuống xe, theo đường ban đầu đi về phía ghế lái, cửa xe mở ra, anh từ trên ghế lái xe ngả người ra sau nhìn cô một cái, "Còn chần chờ gì nữa mà không xuống xe?" "....!À!" Lam Ngọc Anh ngượng ngùng.

Thế mà cô lại ngẩn người ra đó
Xấu hổ xách túi lên, cô mở cửa xe buồn bực bước nhanh về phía biệt thự.

Chờ khi cô đẩy cửa đi vào, chiếc Land Rover màu trắng trong sân cũng nổ máy rời đi.

Lâm Uyên Bạch qua khe cửa hở nhìn trộm đèn chiếu hậu của chiếc xe đang nghênh ngang rời đi, thu hồi tầm mắt, lại nhìn chiếc nhẫn kim cương nhiều thêm trên ngón tay áp út, xoa lên những góc cắt ở phía mặt trên cô còn cảm thấy có chút không chân thực.

Vừa rồi cũng được coi là cầu hôn à...!
Không có hoa tươi cũng chả hề quỳ xuống, không có chút lãng mạn gì hết!
Thế nhưng mà, đây mới giống với phong cách của anh.


Lam Ngọc Anh không khỏi có chút ảo não, sớm biết như vậy ít ra cũng nên tỏ ra rụt rè cự tuyệt một chút...!Đến lúc trời nhá nhem tối, Lam Ngọc Anh vặn lửa bếp nhỏ lại, cho sườn vào nồi ninh nhừ để lấy nước cốt nấu canh, ở phía ngoài nhà ăn, bánh bao đã sớm trèo lên ghế ăn cơm, đang ngồi chống cằm chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu ăn cơm.

Bên ngoài cổng lớn vang lên tiếng, bánh bao ré lên một tiếng: "Bố về rồi!"
Lâm Uyên Bạch nghe vậy liền không tự chủ được bước về phía cổng.

Cổng lớn bị người ta mở ra từ bên ngoài, đập vào mắt thân hình cao lớn của Hoàng Trường Minh "Hoàng Trường Minh, anh về rồi à?"
Lam Ngọc Anh giấu giấu hai tay sau lưng, có chút câu nệ ra đón anh.

"Ừm" Hoàng Trường Minh nhếch nhếch môi, cúi người xuống đối giày, đưa áo khoác cho cô: "Treo lên giúp anh Với " "Ừ được" Lam Ngọc Anh đưa tay ra nhận lấy
Kiếng chân treo áo lên giá treo quần áo, đúng lúc ấy Hoàng Trường Minh cởi giày đi vào.

Vượt lên trước người cô sau đó xoay người lại xòe tay về phía cô
Lòng bàn tay hướng lên trên thấy rõ cả những đường vân tay.

Lam Ngọc Anh do dự trong hai giây, nhẹ nhàng đặt tay lên.

Lúc vừa chạm tay, anh lập tức bao trọn lấy bàn tay này giống như đã trước kia đã từng rất nhiều lần như vậy, mười ngón tay vừa đan vào nhau liền bị anh dắt vào bên trong.

Chỉ là lúc sắp vào trong phòng bếp, cô vẫn đỏ mặt giấy ra.

Sau đó, trong nhà ăn lại trở thành hai bố con ngồi song song chờ ăn cơm.


Hôm nay, thím Lý không được khỏe, Lam Ngọc Anh không cho làm việc nữa.

Từ trước đến giờ, cô cũng không phải người được nuông chiều từ bé, sau khi ăn cơm xong nhanh nhẹn đem bát đũa thu dọn vào bếp.

Trong suốt cả quá trình có bánh bao nịnh bợ tới giúp đỡ
Bỏ bát đũa đều bỏ vào trong bồn rửa, trên đầu liền hiện lên một bóng người.

Hoàng Trường Minh nghiêng người lên trước, đột nhiên ở bên tại cô nói: "Đêm nay ngủ với anh."
Tuy rằng anh đã ép giọng nói xuống rất nhỏ rồi nhưng hơi thở ấm nóng lại thổi thẳng vào tại cô.

Lâm Uyên Bạch đương nhiên biết ý nghĩa sâu xa giấu trong lời nói của anh, chỉ là buổi sáng ở phòng tắm kia đã là một phen vận động kịch liệt rồi, làm thắt lưng với chân cô vẫn đang còn đau, thật sự không chống đỡ nổi nữa....!
Cô ngừng tay, quay đầu, nhìn anh với vẻ mặt đầy khó xử, nói quanh co: "Chỉ sợ là không được đâu, Đậu Đậu sẽ thấy buồn lắm đấy." "Em chọn con hay chọn anh?"Mặt Hoàng Trường Minh lập tức đen lại.

"..." Lâm Uyên Bạch không có hé răng.

Nhưng mà thái độ im lặng của cô đã thể hiện rõ ràng rằng người được lựa chọn chính là người đằng trước rồi.

Hoàng Trường Minh mím môi, sắc mặt còn đen hơn lúc trước, hừ một tiếng rồi giận dữ bỏ đi.

Bánh bao đang niềm nở đem hai cái cốc chạy vào thì đối diện ngay với ánh mắt muốn giết người của bố, trong tức khắc run cầm cập, suýt nữa thì làm rớt hai cái cốc xuống đất.

Dọa chết cục cưng rồi!
Đợi thân hình cao lớn của anh đi ra khỏi phòng bếp, bánh bao mang bộ mặt mong được an ủi đến trước mặt Lam Ngọc Anh: "Ngọc Anh ơi, bố làm sao thế?" "Chắc là mất hứng đó.." Lam Ngọc Anh cũng nhìn bóng lưng lạnh lùng cứng rắn kia.

Bánh bao nghe thấy thế, rất không nể tình bĩu môi: "Bố đã lớn như vậy rồi mà còn ương bướng nữa!" "Đúng vậy...!Lam Ngọc Anh phối hợp.

Chỉ là đầu có ương bướng đầu, rõ ràng là không thỏa mãn ham muốn.....!

Mãi đến trước khi đi ngủ, Hoàng Trường Minh đều không có nói chuyện với mẹ con bọn họ, sau khi ăn cơm xong liền vào trong phòng làm việc rồi ở trong đó mãi không có đi ra.

Lam Ngọc Anh đem bánh bao đi tắm xong, song song lên giường.

Đến bây giờ, mỗi buổi tối bánh bao đều phải nghe cô đọc một câu chuyện cổ tích mơi đi ngủ được, mới đọc chưa được vài trang, đã nằm úp mặt vào lòng cô ngủ say như một bé vật nuôi nhỏ.

Lam Ngọc Anh điều chỉnh tư thế ngủ cho thằng bé, võ nhẹ hai lần, đưa tay lên tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.

Vừa mới mơ mơ màng màng nhắm mắt, điện thoại di động đột nhiên rung lên
Cổ liên lập tức chuyển sang chế độ im lặng, mặt điện thoại đang sáng hiện lên ba chữ Hoàng Trường Minh, cô có chút ngạc nhiên, còn tưởng anh sẽ không để ý đến cô mãi luôn, nhìn về phía cửa, chần chừ nghe điện thoại: 16?" "Đậu Đậu ngủ rồi à?” Hoàng Trường Minh vừa nghe liền nói.

"Ừm, mới ngủ xong...!Lam Ngọc Anh cúi đầu liếc qua con trai.

Cô vừa mới nói xong, Hoàng Trường Minh liên tiếp lời: "Vậy em ra đây đi, anh có cái này cho em xem..

“Cái gì vậy?” Lam Ngọc Anh nhíu mày.

"Em xem xong là biết." Hoàng Trường Minh dừng ngay điểm mấu chốt.

"Hay là ngày mai rồi xem đi..." Lam Ngọc Anh không có đồng ý ngay.

"Anh đợi em ở phòng khách dưới tầng" Hoàng Trường Minh chỉ vứt lại một câu rồi tắt máy.

Nằm trên giường, Lam Ngọc Anh rối rắm mãi.

Nghĩ đến câu nói cuối cùng kia của anh nói là đi ra phòng khách, liền buông xuống không ít sự đề phòng, cuối cùng vẫn lật chăn lên nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng trẻ em..


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!