Chương 1234
Đây hoàn toàn không giống những gì mà cô ấy tưởng tượng, cô nhìn yết hầu.
của anh ấy đang chuyển động cận kề trước mặt, liếm môi và nói: “Cầm Thú, có thể kê thêm một chiếc giường nữa được không?”
Trần Phong Sinh nhíu mày khi nghe cô ấy hỏi, anh ấy chính trực phản bác lại: “Muộn như vậy rồi em còn muốn làm phiền cô y tá sao? Em có biết là công việc của họ vốn đã rất mệt không?”
“Được rồi..”, Trương Tiểu Du cứng họng đáp lại Cô ấy lắng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ mới mười giờ, cũng không tính là quá muộn nha.
Trần Phong Sinh giống như tối hôm qua, lấy bàn tay che lên mắt cô ấy: “Ngủ đi “Vâng” Trương Tiểu Du gật đầu.
Trong đêm khuya thanh vắng, một nam một nữ ở chung phòng, chung giường thật sự khiến cô ấy không dám nhúc nhích, cô ấy luôn cảm thấy bàn tay †o che mắt mình sẽ chạm vào cơ thể của mình trong giây tiếp theo.
Như có thể nhìn thẩu tâm can cô, Trần Phong Sinh đột nhiên rời bàn tay đang che mắt cô ấy đi, lại không vội vàng nói, trong giọng nói có chút ủ rũ: “Suýt nữa quên mất một chuyện, em phải hứa răng sẽ không làm gì anh trong lúc anh ngủ say”
Đây rõ ràng là những gì mà cô ấy đã nói ngày hôm qua.
Trương Tiểu Du khóe miệng giật giật: “..Được rồi, em hứa”
Đôi môi mỏng của Trần Phong Sinh khẽ cong lên, đôi mắt hoa đào nhằm.
lại, dường như hôm nay anh ấy hoạt động cả ngày nên giờ cảm thấy mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, truyền ra hơi thở đều đếu Trương Tiểu Du đợi một lúc nhưng không thấy anh ấy có động tĩnh gị, thân thế cùng dây thần kinh của cô ấy dần dân được thả lỏng, theo nhịp thở của anh ấy cũng nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Bên ngoài là màn đêm yên ảng, hai người bên trong ôm nhau ngủ trên chiếc giường bệnh chật hẹp.
‘Sau một đêm ngủ ngon giấc, Trương Tiếu Du mơ thấy một con chó khống lö không biết từ đâu đến, nó quật vào người cô ấy không cách nào đẩy ra được, cuối cùng cô bị đánh thức.
Cô ấy bưồn bã mở mắt ra, nhưng những gì mà cô ấy nhìn thấy trước mắt là đôi mắt hoa đào sáng bất thường trong ánh ban mai “Tỉnh rồi?”
Trương Tiểu Du gật đầu, vừa định mở miệng liền bị anh ấy trực tiếp hôn xuống: “Ừm”
Đôi môi rực lửa của anh ấy quét qua khiến cơn bưồn ngủ cuối cùng của cô ấy biến mất, thứ duy nhất bây giờ cô ấy cảm nhận được là hơi thở của anh ấy, cô ấy gần như thụ động đón nhận những nụ hôn đồn dập của anh ấy.
Dưới lớp chăn bông màu trắng, nhiệt độ trong lòng bản tay anh ấy đã xuyên qua lớp áo bệnh nhân của bệnh viện, giống như tàn thuốc nóng bỏng đè lên người cô ấy.
Như có ma thuật, Trần Phong Sinh cầm trong tay một chiếc cúc màu đỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!