Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1227

“Tôi biết rồi. Cô cứ bình tĩnh mà làm, không cần vội vã quá đâu!” Trương Tiểu Du gật đầu trả lời.

Trần Phong Sinh im lặng hồi lâu không biết đang suy nghĩ gì. Khi Tô Yến chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên nói: “Anh sẽ giúp em tiễn cô ấy!”

Cách phòng bệnh không xa chính là thang máy của tiếu khu bệnh viện. Tô Yến không khỏi đánh giá Trần Phong Sinh, cô tò mò không biết mục đích mà anh ta đưa tiễn cô là gị, trong lòng cô cũng đã có những suy đoán của riêng mình. Nhìn thấy đôi mắt đào hoa của anh liếc qua, đôi môi cũng khế động đậy.

tựa như không biết nên gọi cô như thế nào, Tô Yến vội vàng nói: “Tôi tên là Tô Yến”

“Cô Yến!” Trần Phong Sinh lễ phép nói “Anh Phong Sinh, có lẽ tôi nên gọi anh là bác sĩ Phong Sinh nhỉ”

Tô Yến từng thấy một vài y tá gọi anh như vậy. Mặc dù lúc này anh ta đang mặc quần áo bình thường, nhưng chắc hẳn cái người tên Trần Phong Sinh này có chức vụ cũng không thấp trong bệnh viện. Anh ta hình như được rất nhiều người tôn trọng, cô ngỏ ý muốn hỏi: “Anh tiễn tôi như vậy, có phải anh muốn hỏi về sự việc liên quan đến đến Cá Nhở?”

‘Thấy thế Trần Phong Sinh cũng không lòng vòng nữa, anh thẳng thừng nói “Sợi dây chuyên đó là do bố mẹ cô ấy tặng. Nó có quan trọng không?”

“Chà, chiếc vòng cổ ấy phải gọi là rất quan trọng là đăng khác! Tô Yến gật đầu”Cá Nhỏ thật ra rất đáng thương. Khi cô ấy mới học tiểu học năm thứ hai, cả cha lẫn mẹ của Cá Nhỏ đều qua đời trong một vụ tai nạn. Sau đó cô được nhà cô nuôi dưỡng, mặc dù điều kiện của gia định rất khó khăn nhưng bà luôn chăm sóc tận tình cho Cá Nhỏ, luôn coi cô ấy là con ruột trong nhà. Sau này.

Tiểu Du trúng tuyển vào trường đại học ở Long Thành lúc đó cô rồi mới chịu về nhật”

Trần Phong Sinh nghe xong có chút giật mình Tuy anh biết rằng chiếc vòng cổ rất quan trọng đối với Trương Tiểu Du, nhưng anh không ngờ nó lại quan trọng đến vậy. Không thể trách được thời điểm nhìn thấy sợi dây chuyền đó cô lại cảm thấy vui vẻ, cũng như anh có thể hiếu được tại sao cô lại nhảy xuống hồ đế tìm nó bất chấp nguy hiểm.

Bởi sau cùng đây là di vật mà bố mẹ đã để lại cho Tiểu Du.

Anh bồng nhiên nghĩ đến lúc trước, cái thời điểm mà anh còn đang sinh bệnh. Mẹ của anh khi đó vẫn luôn nói lời xin lỗi. Bản thân bà cũng đã đủ đáng thương lâm rồi vậy mà lại đi dành tất cả sức lực của mình đi chăm sóc anh.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!