. Chương 1162
Khi hét lên câu cuối cùng, bóng người cao thẳng ấy liền dừng lại.
Trương Tiểu Du chạy quá nhanh nên không kịp phanh lại đã tông thẳng vào người anh ấy, hơi thở nam tính phả ra từ chiếc áo blouse trắng, hơi thở của cô ấy run lên ‘Sau khi được anh ấy giúp đỡ ốn định lại, Trương Tiếu Du có chút ngượng ngùng lùi lại: “Bác sĩ Sinh!”
Trần Phong Sinh nhìn thấy là cô ấy, lông mày nhướng lên một góc độ khó có thế nhận ra, hai tay thu lại đặt vào trong túi áo, xúc cảm khi chạm vào vòng, eo mảnh khánh ấy vẫn còn lưu lại trên tay, đôi mắt đào hoa đang liếc nhìn cô ấy một chút, bởi vì chạy nhanh, mà lồng ngực phập phồng không ngừng.
“Lại muốn kiếm tra sao?“ Đôi môi mỏng của Trần Phong Sinh cong lên: “Xin lỗi, hôm nay tôi không khám”
“Không phải!” Trương Tiểu Du đỏ mặt vì xấu hổ.
Không để ý tới việc tinh sổ với tên này, cô ấy quay đầu nhìn cấp bà cháu kia, vội vàng mở miệng nói: ‘Ở bên kia có một cậu bé bị bệnh tim bẩm sinh, vừa rồi bác sĩ có đề nghị phải mổ ngay, nếu không sau này bệnh tái phát sẽ rất nguy hiểm! Nhưng mà chỉ phí phẫu thuật quá đắt, bà nội của em ấy lại không đủ tiền nên bác sĩ sẽ không tiến hành ca mổ này, anh là chuyên gia ngoại khoa đúng không? Vậy y thuật của anh chắc chản rất giỏi, anh giúp em ấy phẫu thuật đii”
“Vị bác sĩ kia hẳn đã nói về quy định của bệnh viện” Trần Phong Sinh nhíu mày.
“Tôi biết! Nhưng bà cụ thật sự tất đáng thương. Chồng của bà qua đời lúc còn trẻ. Mấy năm trước, con trai và con dâu của bà gặp tai nạn mà mất. Bà dựa vào việc thu lượm phế liệu để trang trải cũng như nuôi nấng đứa cháu nhỏ của mình. Hiện tại nhà họ đang ở cũng là đi thuê, nên không thể lấy ra nhiều tiền một lúc như vậy được!”
Trương Tiểu Du gần như dùng hết lời, cố hết sức thuyết phục: “Bà cụ còn vô cùng tốt bụng. Bà ấy đã vất vả như vậy rồi mà vẫn sẵn sàng chăm sóc lũ mèo hoang gần nhà. Một người tốt như vậy, anh giúp bà đi được không, cháu bà còn nhỏ như vậy, mới vào lớp 2, nếu để lâu lỡ xảy ra chuyện gì thì sẽ thê thảm biết bao!”
“Bác sĩ Sinh, xin anh hãy rủ lòng thương, tiến hành phẫu thuật trước, đế em ấy mau chóng khỏi bệnh!”
Sau khi cô ấy nói xong, Trần Phong Sinh liền trầm mặc vài giây.
Lần nữa ngẩng đầu, trong cặp mắt đào hoa lại nhiều thêm vẻ khinh bị, giống như dự đoán, lười biếng nói: “Muốn tôi phẫu thuật cũng được, chỉ cần cô ngủ cùng tôi thêm lần nữa”
“Anh đang nói cái gì vậy?” Trương Tiểu Du trợn to hai mắt.
“Tôi có chút nhớ nhung hương vị của cô” Đôi môi mỏng của Trần Phong Sinh nhếch lên cười nhạt, ánh mắt quét qua trước ngực cô ấy: “Ừm, nếu cô đồng ý ngủ với tôi một đêm, vậy tôi có thể cân nhắc làm phẫu thuật cho đứa bé kia!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!