Chương 1059
Lam Ngọc Anh nghe ra sự khấn trương và lo lẳng ấn giấu trong giọng nói của anh. Tuy nói anh có phần hơi khoa trương một chút, vì cộng hết bậc thềm xỉ măng ở cổng lại, cũng chỉ tầm hai, ba bậc mà thôi. Nhưng chắc hẳn chuyện vừa rồi đã tạo ra bóng ma trong lòng anh. Hơn nữa, cảm giác dường như được che chở trong lòng bàn tay anh cũng khiến cô rất hạnh phúc.
Bên ngoài sắc trời đã dân dần buông xuống, những tòa nhà cao tầng ở phía xa đều được thắp sáng bởi những ánh đèn neon.
Khi xuống khỏi bậc thềm cuối cùng, Lam Ngọc Anh vốn đang giãy dụa muốn xuống thì một chiếc Sedan màu đen vừa vặn xuất hiện trong tầm mắt.
Bọn họ đều nhận ra biến số xe đó, là của nhà họ Lê. Lúc này, cô lập tức ngừng động tác, ngoan ngoãn ôm cổ anh.
Sau khi hai người đưa mất nhìn nhau, cô cúi đầu xuống.
Ngược lại cũng không phải cô đang cố ý diễn trò. Mà từ khi ra khỏi phòng bệnh, Hoàng Trường Minh đã cởi áo khoác tây trang rồi phủ lên người cô, chiếc áo rộng thùng thình khiến cô thoạt nhìn vô cùng yếu đuối.
Sau khi chiếc xe dừng lại, có không ít người từ trên xe đi xuống, Hai anh em Lê Hoài Lâm và Lê Hoài Phương nghe tin thì chạy tới, Lê Tuyết Trinh cũng đi theo. Trịnh Phương Vũ chạy tới phòng bệnh thăm cô trước đó, lúc này cũng đang đứng ở giữa bọn họ.
Sau khi chuyện ngoài ý muốn kia xảy ra, toàn bộ nhà họ Lê từ trên xuống, dưới đều vô cùng hoảng hốt. Lê Hoài Lâm ở trong nhà, đợi mãi không thấy tin tức nên không yên tâm, chờ sau khi tra ra được họ đang ở bệnh viện nào thì vội vàng chạy tới Ông nhìn thấy cả người cô yếu ớt, được Hoàng Trường Minh ôm trong lòng, đầu tựa lên vai anh, vẻ mặt và tinh thần thoạt nhìn rất kém.
Mà Hoàng Trường Minh đang ôm cô, vẻ mặt cũng lạnh lùng không có cảm xúc, khiến trong lòng ông lập tức khấn trương, “Ngọc Anh à, con thế nào rồi?”
Lê Hoài Lâm sải bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi Lam Ngọc Anh nghe vậy thì cả người cứng đờ, sau đó cúi đầu không nói gì Trong gió đêm, chỉ dùng sức mím chặt môi Ông thấy vậy, cũng không khó đoán ra được kết quả, lại ngập ngừng hỏi: “Vậy đứa trẻ..”
“Sảy rồi a” Hoàng Trường Minh lắc đầu, giọng nói trầm thấp và kìm nén.
Nghe được tin này, ông không nhịn được mà trừng to mắt, cảm giác vừa khiếp sợ lại vừa đau lòng trước một sinh mệnh nhỏ còn chưa ra đời mà đã chết non. Ai nấy cũng đều thở dài đáng tiếc. Chỉ có một người, trên gương mặt mang theo cảm xúc đau khổ đế phối hợp với người lớn, nhưng trong lòng thì lại vui như hoa nở, Mãi cho đến khi chiếc Land Rover màu trắng biến mất trong dòng xe cộ, Lam Ngọc Anh mới từ từ thả lỏng đôi môi đang mím chặt lại, nhếch lên một nụ cười Cô nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của anh, nói một câu gần như làm nững: “Đói thật đó.”