Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

"Mọi người hẳn sẽ rất khó tìm được chuyện mình muốn làm đúng không? Ít nhất cho đến bây giờ em vẫn đang băn khoăn không biết việc mình đang làm có phải là việc em muốn làm hay không." Hai tay Nghiêm Thanh Viên rối rắm đan vào nhau, "Anh suối nước nóng trông rất lợi hại, nhất định có thể đưa ra cho em rất nhiều đề nghị thú vị."

Nghiêm Y chớp mắt, hỏi: "Bạn nhỏ Viên Viên cảm thấy anh rất lợi hại sao? Vì sao? Bởi vì anh là gia chủ sao?"

Trừ cái này ra còn có thể có lý do gì khác sao? Nghiêm Y cũng cảm thấy mình hỏi chuyện không bổ ích gì.

"Bởi vì..." Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, "Cho đến giờ em đều chơi trò chơi và trứng phục sinh do anh suối nước nóng thiết kế, vô cùng vui vẻ."

Nghiêm Y cúi đầu nhìn thiếu niên trước mắt, sợi xích sắt trong tay không hiểu sao nặng trĩu, thiếu niên nghiêm túc hỏi thăm khiến y trong lúc nhất thời không thể trả lời ngay.

Thật lâu sau Nghiêm Y mới tìm được giọng nói của mình.

"Ừ, vấn đề này anh có thể suy nghĩ một chút, bạn nhỏ Viên Viên còn có vấn đề gì khác thì cứ hỏi, đợi khi anh nghĩ xong nói cho bạn nhỏ Viên Viên có được không?"

"Được ạ." Nghiêm Thanh Viên suy nghĩ một chút, lần lượt hỏi ra vấn đề của mình, "Em vừa mới nói, anh suối nước nóng làm sao tìm được hứng thú của mình, làm sao biết được mình thích gì, phải làm thế nào mới có thể cân bằng niềm vui và cuộc sống đây ạ? Em nên làm gì nếu em không thể tìm thấy sở thích của mình? Đưa ra quyết định như thế nào để không phải hối hận?..."

Vấn đề của Nghiêm Thanh Viên rất nhiều, không có logic gì, nhưng Nghiêm Y rất nghiêm túc nghe.

E là đứa nhỏ này sau khi hỏi xong muốn câu trả lời cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã hỏi cái gì nhỉ?

Nghiêm Y cảm thấy có chút buồn cười, nhưng đứa nhỏ này vẫn muốn bày tỏ suy nghĩ của mình, những gì cậu muốn nghe, có lẽ là câu trả lời của riêng Nghiêm Y với tư cách là một nhà thiết kế đồ chơi yêu thích đồ chơi.

"Đây là những câu hỏi rất khó trả lời sao?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.

"Không khó, chỉ là anh cần chút thời gian để suy nghĩ thông suốt." Y cần thời gian để thay đổi thân phận của y.

Không phải làm một gia chủ.

Mà là một cuộc đối thoại thấu hiểu giữa một người bình thường và những người bạn cùng chơi với mình.

"Anh đi chuẩn bị trước nha?" Nhìn thời gian, Nghiêm Y nói.

"Được nha, thật hy vọng không nhìn thấy anh ở nhà ma." Nghiêm Thanh Viên nghiêm túc nói.

Nghiêm Y hạ thấp giọng nói để tạo nên giọng điệu khàn khàn thô ráp, giống như giọng điệu xa cách và hung tàn của một tên vong linh đồ tể cầm mã tấu: "Đứa nhỏ đáng yêu, tất cả đều sẽ trở thành vật tế cho chủ nhân dưới lưỡi dao của ta."

Nghiêm Thanh Viên lập tức ôm lấy cánh tay mình tỏ vẻ giờ đây cậu thật sự cực kỳ sợ hãi, khóe miệng của Nghiêm Y dưới chiếc mặt nạ cong lên, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Trẻ con bây giờ đúng là càng ngày càng khó chăm sóc.

Không ngờ vậy mà có một ngày y thế mà sẽ bởi vì vấn đề của trẻ con mà đau đầu.

Trước khi rời đi, y quay đầu lại liếc nhìn Cố Hãn Hải đề phòng y như con sói hoang dã đang săn mồi, chỉ sợ cho dù là người này, cũng không cách nào duy trì mặt nạ của mình trước mặt đứa nhỏ này.

Nghiêm Thanh Viên nhìn bóng người cao lớn vào lại ngôi nhà ma, quay đầu lại nhìn Cố Hãn Hải, chớp chớp mắt, đột nhiên nói: "Tôi cảm thấy nếu là cậu, có lẽ sẽ khá phù hợp với những vai như nhà khoa học điên cuồng* và tay kéo sát nhân, điên cuồng, lại rất đẹp trai."

*疯狂科学家 (Nhà khoa học điên): Nhà khoa học điên hay nhà bác học điên là một nhân vật điển hình trong các tác phẩm giả tưởng. Dù ở phe phản diện, chính diện hay trung lập, họ đều có tài năng phi thường, tính cách lập dị, đôi khi vụng về, và làm việc với những công nghệ giả tưởng nhằm phục vụ cho một kế hoạch nào đó (nếu có).



"Vậy Viên Viên..." Cố Hãn Hải nghĩ, "Có lẽ có thể đóng vai cô bé bị bắt cóc?"

"Vậy chẳng phải không đáng sợ chút nào sao?"

"Vậy em thử làm biểu cảm đáng sợ cho tôi xem?"

Nghiêm Thanh Viên nghĩ rồi lại nghĩ, gãi gãi gò má, suy nghĩ một lúc.

Sau đó hung dữ trợn đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cố Hãn Hải, tỏ vẻ cực kỳ miệt thị: "Đi chết đi, Cố Hãn Hải."

Nhưng sau khi nói xong, ngược lại Nghiêm Thanh Viên tự mình ngây ngẩn cả người.

"Được." Cố Hãn Hải cười nói.

"Hả?" Nghiêm Thanh Viên chưa phản ứng kịp.

Ngay khi Nghiêm Thanh Viên còn đang ngẩn người, Cố Hãn Hải đột nhiên túm lấy cổ áo Nghiêm Thanh Viên, cắn mạnh một cái trên môi Nghiêm Thanh Viên, khi Nghiêm Thanh Viên theo bản năng mở to hai mắt nhìn và muốn từ chối thân mật ở nơi công cộng, hắn đã kịp thời rút lui.

"Hiện tại, tôi có thể đi chết rồi." Cố Hãn Hải dang rộng hai tay, lộ ra một chút điên cuồng, nụ cười vặn vẹo và tư thế khoa trương của hắn khiến Nghiêm Thanh Viên nhớ đến những bộ phim ma mà cậu đã xem cùng với Cố Hãn Hải khi buồn chán, trong đó có nhà khoa học điên cuồng cũng dang rộng vòng tay như thế này, gương mặt lộ ra vẻ hung ác mà hướng về phía nữ chính mà gã đã trao tất cả tình cảm chân thành, "Tình yêu của tôi, tôi đưa em xuống địa ngục."

Nghiêm Thanh Viên nhìn đến ngây người.

Cố Hãn Hải đẹp, thật sự rất đẹp, cho dù là nam nữ đều sẽ khen đẹp.

Nhưng không ngờ cho dù bày ra tư thế vặn vẹo cũng đẹp như vậy, hắn vì một người mà sinh ra điên cuồng, vì một người mà tự chịu diệt vong, không sợ sống chết, chỉ sợ chia lìa.

Giây phút này Cố Hãn Hải thậm chí còn tái hiện lại một cảnh kinh điển nhất trong phim, thậm chí còn sâu hơn nữa, dường như Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy người đàn ông thể hiện ra tình yêu điên cuồng quanh bàn mổ lạnh lẽo, điều mà không ai có thể cảm nhận được.

"Tuyệt vời, trời ơi, kỹ năng diễn xuất của cậu thật sự có thể so với diễn viên gạo cội, có hứng thú với việc gia nhập làng giải trí không? Tôi có thể đầu tư vào cậu."

Những người cắt ngang lời Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải đang chơi đùa là một vài thiếu niên thiếu nữ từ cửa bước vào, Nghiêm Thanh Viên đều quen biết, đây là những người quen thường xuất hiện ở hội trường phụ, cậu cũng coi như quen thuộc.

"Em họ, đây là bạn của em hay là người giúp việc? Kỹ năng diên xuất lợi hại như vậy nếu mặc kệ chẳng phải quá đáng tiếc à?"

"Đúng đó, chỉ riêng gương mặt này đã hạ gục được rất nhiều nam minh tinh đó hiểu không? Thời đại chỉ nhìn mặt này tuyệt đối có thể một lần là nổi tiếng, thật sự không cân nhắc một chút sao?"

Cố Hãn Hải đã trở về thái độ bình thường, chỉ chơi đùa với Nghiêm Thanh Viên thì không sao, còn đối với những người khác hắn sẽ không tiếp.

"Em... Em cũng cảm thấy Cố Hãn Hải, cậu ấy tên là Cố Hãn Hải, kỹ năng diễn của cậu ấy thật sự rất lợi hại, vừa rồi em giống như thật sự lạc vào trong cảnh đó vậy." Lúc này Nghiêm Thanh Viên mới hồi phục lại tinh thần từ sự kinh ngạc bởi vẻ đẹp của hắn, mắt trông mong nhìn người tới.

"Phải đó, thật sự rất tuyệt, anh nhớ đó là Frankenstein trong 《Thành phố khoa học điên rồ của Eliwill》nhỉ? Đó thật sự là một bộ phim điện ảnh vô cùng kinh điển, hai người xem rất nhiều lần hả? Có thể thể hiện sinh động như vậy thật là hiếm gặp."

"Nói như cậu dường như biết rất rõ về phim ảnh vậy, cậu thật sự có thể xem chính xác à?"

"Đương nhiên, bây giờ tôi cũng có người mới khá có tiềm năng cho gia đình, mắt nhìn của tôi khá tốt đó, trước mắt có một số là tôi đào ra để bồi dưỡng, mặc dù bây giờ còn chưa bắt đầu sản xuất tác phẩm..."

"Vậy không phải là không có tiến triển nào sao, tôi ngược lại đã phát hiện ra khá nhiều mô hình đồ họa..."

Nghiêm Thanh Viên hoang mang đứng giữa những người này, rõ ràng tuổi tác không chênh lệch nhiều so với mình, nhưng mọi người dường như đã bắt đầu giúp đỡ công việc của người trong nhà, duy nhất chỉ có Nghiêm Thanh Viên đến bây giờ vẫn chưa tiếp xúc với bất cứ chuyện trong nhà nào.

Mặc dù là cố ý tránh đi, nhưng cho dù không tránh, chì sợ cậu cũng không có cách nào mang lại nhiều lợi ích hơn cho gia đình.

Nghiêm Thanh Viên quay đầu lặng lẽ nắm góc áo Cố Hãn Hải, ngẩng đầu.

Nhưng Cố Hãn Hải cậu ấy có thể.

Cậu ấy có thể giúp anh cả.

"Viên Viên này, năm ngoái em có phải không đến tham gia hay không?" Đột nhiên chủ đề của mọi người lại chuyển sang Nghiêm Thanh Viên.

"Hả? Sao vậy ạ?" Nghiêm Thanh Viên hoang mang chớp mắt.

"Anh chỉ là cảm thấy rất đáng tiếc, thời điểm này mỗi năm đều có thể nhìn thấy em, hơn nữa, bọn anh còn rất mất mát đó."

"Vì sao phải mất mát ạ?" Cậu hoàn toàn không cảm thấy mình là người quan trọng.

"Bởi vì chỉ cần ở cùng Viên Viên luôn có thể tìm được những chuyện chuyện thú vị để làm."

Nghiêm Thanh Viên rõ ràng rất bối rối, không biết nên trả lời như thế nào.

"Đứa nhỏ này e là không biết mình được bao nhiêu người yêu thích đâu nhỉ?" Nói xong chị họ trước mặt cậu cười rất vui vẻ, "Chị còn nhớ rõ con của nhà chú tư Nghiêm không tìm được quả thông bị lạc mất mà Viên Viên thích ăn nhất."



Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên mơ hồ, họ hàng của cậu thật sự rất giỏi ăn nói, mặc dù biết chỉ là lời nói khách sáo, nhưng Nghiêm Thanh Viên nghe xong vẫn cảm thấy rất thoải mái.

"Viên Viên, đi theo anh đi." Nói xong đột nhiên một anh họ của Nghiêm Thanh Viên duỗi tay kéo tay Nghiêm Thanh Viên dứt khoát ôm nhóc con vào trong lòng, tựa đầu vào đầu Nghiêm Thanh Viên,"Ở cạnh chị họ em nhất định sẽ bị vứt bỏ, chị ấy sợ nhà ma lắm, nhưng cứ đòi muốn tới đây chơi."

Đột nhiên anh họ của Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy sóng lưng lạnh toát nổi cả da gà, gã theo bản năng vội vàng buông tay ra, không thể hiểu được, sau đó như tự hiểu ra gì đó nhìn về phía cửa nhà ma, giật giật khóe miệng: "Sao anh lại có dự cảm chẳng lành ấy nhỉ?"

Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ sờ tới bên cạnh Cố Hãn Hải, nắm cánh tay hắn.

"Nghiêm Thanh Viên rất được người Nghiêm gia thích." Cố Hãn Hải rũ mắt, lạnh lẽo nơi đáy mất vẫn chưa tan đi, hắn sắc mặt không đổi nhắm mắt lại.

"Không phải đâu." Nghiêm Thanh Viên lắc đầu, "Là bởi vì mọi người được giáo dục vô cùng tốt."

Mỗi người đều được phát một cuốn sách hướng dẫn bằng giấy cầm trong tay, trong đó mô tả bối cảnh câu chuyện của ngôi nhà ma, vai trò của từng người và những khả năng đặc biệt của mỗi người đóng vai, kèm bản đồ của toàn bộ ngôi nhà ma, trên bản đồ có rất nhiều chi nhánh, Nghiêm Thanh Viên là một người chơi nhưng thật ra cũng không đọc bản đồ cẩn thận.

Nhưng cốt truyện đã thu hút sự chú ý của cậu.

Nơi này vốn là một biệt thự tư nhân vô cùng lộng lẫy, trong biệt thự có một đôi vợ chồng và bốn người con, 34 người hầu trong nhà cùng nhau quét dọn toàn bộ biệt thự, nhưng một ngày nọ những người đi ngang qua phát hiện đã lâu không có ai ra vào biệt thự, tuy rằng những người đi ngang qua thường nhìn thấy đèn sáng vào ban đêm nên không có ai nghi ngờ, mãi đến khi mùi hôi thối từ bên trong biệt thự bốc ra, người của đồn cảnh sát mở cửa biệt thự này ra, mới phát hiện 40 người bên trong chỉ trong một đêm tất cả đều chết thảm.

Nghiêm Thanh Viên không nhớ sự việc này trong sách, cuộc gặp gỡ giữa Cố Hãn Hải và Nghiêm Y giống như tiếng sét ái tình*, mối quan hệ nhanh chóng nóng lên, hoặc là nên nói khi đó bản thân Cố Hãn Hải có lợi dụng tấm lòng của Nghiêm Y cho nên tùy ý để mối quan hệ của họ nóng lên.

*天雷勾地火 (Thiên lôi câu động địa hỏa): sét trời hấp dẫn lửa đất, ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.

Sau khi Nghiêm Y giao vị trí gia chủ cho Cố Hãn Hải liền biến mất không tung tích, bấy giờ Nghiêm Thanh Viên mới nghĩ có thể Nghiêm Y khi ấy sau khi rũ bỏ trách nhiệm nặng nề đã bước vào ngành thiết kế đồ chơi yêu thích.

Ngôi nhà ma này từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện trong truyện, nhưng Nghiêm Thanh Viên đang lén tìm trên bản đồ xem có vị trí gần đúng của vai Boss do Nghiêm Y thủ vai hay không, cậu muốn tặng Cố Hãn Hải đến đó.

Nếu nói vừa nãy nhìn thấy hình tượng đồ tể, nhưng trong biệt thự làm sao có thể có đồ tể đây? Nhưng ở một góc độ khác, nghĩ đến nghề nghiệp có liên quan đến đồ tể, có lẽ là nhà bếp, dựa trên sự hiểu biết của cậu đối với khu biệt thự bình thường nhà bếp đều ở tầng một hoặc tầng hầm, mà tiến trình của bọn họ là bắt đầu từ tầng một.

Nhìn vào bản đồ, Nghiêm Thanh Viên có một phương hướng trong đầu.

"Thiết kế thật tinh xảo, gia chủ lúc thiết kế những thứ này luôn phá lệ hăng say." Người bên cạnh trêu chọc nói, "Thật ra có sở thích cá nhân cũng là chuyện tốt."

Nghiêm Thanh Viên nhìn thẻ thân phận của mình, là 'lữ khách'.

Tuyến của lữ khách không có hạn chế đặc biệt nào, dù sao cũng là vai trò của bia đỡ đạn bên lề, cậu là một lữ khách muốn tìm một nơi ở tạm thời gần đó để tránh mưa lớn, tình cờ đi vào nơi đây, mục đích của lữ khách là ở lại dừng chân, không có điểm đến cụ thể.

"Cậu là thân phận gì thế?" Nghiêm Thanh Viên kéo tay Cố Hãn Hải để đọc tư liệu trên giấy của hắn.

"Thầy trừ tà."

Mục đích của thầy trừ tà là tiêu diệt những con quái vật trong ngôi nhà ma này, nói cách khác có mục tiêu để đi, Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy bản đồ của hắn và mình khác nhau.

Đột nhiên nhân viên hướng dẫn bên cạnh nói: "Thật ra có một số người không thể nói cho người khác biết thân phận của mình, nhưng hôm nay mọi người chỉ là chơi thử một phen, cho nên cũng không có yêu cầu gì khắt khe."

Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, nhìn thấy dưới danh sách của Cố Hãn Hải có một dòng nhắc nhở không được tiết lộ thân phận của mình.

Nghiêm Thanh Viên: "... Mình xin lỗi."

"Không sao." Cố Hãn Hải tùy ý bỏ đồ vào trong túi, "Tôi sẽ không giấu em."

Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt, mỗi người đều lấy được đạo cụ của riêng mình, cuối cùng đi theo tất cả mọi người đi vào trong căn nhà ma tối đen như mực cái gì cũng không nhìn thấy.

Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn kéo ống tay áo Cố Hãn Hải, hắn đi đâu thì cậu theo đó, thành thật mà nói, trái tim đã loạn nhịp.

Có thể nói Nghiêm Thanh Viên và Nghiêm Trạch Thủy đã đi nhà ma khá nhiều, nhưng khủng bố đến mức khiến lòng người có áp lực như vậy vẫn là lần đầu tiên, từ đầu đến cuối Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy điều khả nghi cũng không dám mở to mắt nhìn, bên cạnh thậm chí còn truyền đến tiếng la hét chói tai kinh hoàng của họ hàng đi cùng cậu.

Suy cho cùng Nghiêm Y không hổ là nhà thiết kế đồ chơi, ngay cả việc thiết kế đồ chơi kinh dị cũng có tiềm năng rất lớn, Nghiêm Thanh Viên ôm eo Cố Hãn Hải không dám buông ra, thậm chí đến khâu giải mã yên tĩnh Nghiêm Thanh Viên cũng co rúm lại.

"Rất đáng sợ sao?" Cố Hãn Hải cúi đầu hỏi.

"Cậu không sợ hả?" Nghiêm Thanh Viên nghẹn ngào hỏi.

Cố Hãn Hải cau mày, đột nhiên vươn tay nhấc lên mô hình đầu lâu trước mặt, dường như muốn kiểm tra xem có manh mối gì có thể phá giải câu đố hay không, người tán thưởng kỹ năng diễn xuất của Cố Hãn Hải lúc nãy cũng không nhịn được co rúm lại run rẩy nhìn Cố Hãn Hải, dường như không hiểu vì sao người này có thể làm ra chuyện kinh khủng như vậy mà sắc mặt lại không thay đổi, dáng vẻ bắt chước nhà khoa học điên cuồng khiến sắc mặt mọi người đều trắng bệch.

"Cũng được." Con ngươi lạnh lùng của Cố Hãn Hải trong bóng tối có vẻ phá lệ tao nhã đẹp đẽ, nhưng càng tăng thêm vài phần cảm giác khủng bố.

"Chẳng lẽ cậu không sợ hãi thứ gì hả?"

"Có lẽ là vì nỗi sợ của mỗi người đều khác nhau." Cố Hãn Hải đáp lại.

Chắc là vì vẻ mặt quá mức bình tĩnh của Cố Hãn Hải khiến Nghiêm Thanh Viên ngược lại thả lỏng không ít, đúng rồi, những thứ bên cạnh đều là đồ giả không có gì phải sợ aaaaa...



Đột nhiên từ bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ, đó rõ ràng là tiếng cười sung sướng, rất khác thường ngày, Nghiêm Thanh Viên hồi phục tinh thần lại từ trong hoảng sợ đến mức nhắm mắt, hoang mang một hồi.

"Cậu cười ư?"

Sao lại có thể cười được trong hoàn cảnh này chứ.

"Có lẽ tôi đã hiểu vì sao luôn có người nói phải dẫn bạn gái đi nhà ma hoặc đi xem phim kinh dị rồi." Giọng Cố Hãn Hải cực kỳ dịu dàng, nhìn tiểu thiếu gia vẫn luôn cuộn tròn bên cạnh hắn, thậm chí còn muốn nhào vào trong lòng hắn, trong lòng hắn tràn ngập hạnh phúc.

"Giờ không phải lúc để nói những lời như này đâu." Hồn Nghiêm Thanh Viên đều sắp không còn nữa rồi, dựa vào bản đồ cho thấy bọn họ chỉ còn cách không đến một phần tư!

"Này, các vị có tìm được manh mối không, làm sao để ra ngoài thế, cứ ở lại nơi này không tốt cho tinh thần đâu."

Vị trí họ đang ở bây giờ là phòng của người hầu, tổng cộng có bốn chiếc giường, trên mỗi chiếc giường đều có một xác chết, để tìm manh mối họ không thể không vén tấm chăn phủ lên xác chết để xem, những thứ bên dưới quả thực khiến người ta muốn chết tại chỗ.

"Manh mối đã đầy đủ rồi." Cố Hãn Hải liếc nhìn những thứ trong tay, xoay người điều chỉnh vị trí của sách trên tủ sách bên cạnh, nghe thấy tiếng 'lạch cạch', tủ sách mở ra một khe hở bên ngoài, từ bên trong ùa ra tóc rậm rạp, kèm với khí lạnh, tức khắc Nghiêm Thanh Viên da đầu tê dại ôm chặt Cố Hãn Hải hét lên.

Tất cả mọi thứ xung quanh vô cùng khủng khiếp khiến người ta phải hoảng sợ, bố trí bối cạnh mọi khía cạnh đều chân thật đến cực hạn, rõ ràng là một biệt thự nhưng lại được bố trí giống như phòng giam trong phim kinh dị, cùng với việc thu thập manh mối cũng dần dần phát hiện ra bí mật của gia đình trong căn biệt thự này.

Nghiêm Thanh Viên mở to hai mắt, nhìn cánh cửa bên cạnh, đầu óc vốn đình trệ của cậu cuối cùng cũng quay lại, cậu ngẩng đầu hỏi Cố Hãn Hải: Vì sao cậu không mở cánh cửa này nhìn một chút?"

"Những nơi này không phải nơi tôi có thể đi vào, mà là nơi lữ khách mới có thể đi vào." Cố Hãn Hải cúi đầu nói, "Khả năng cao là không liên quan đến tuyến chính, tôi đã nhớ kỹ vị trí của tất cả các cửa, nếu có liên quan đến tuyến chính, tôi dẫn em trở về mở ra."

Nghiêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người: "Vậy vì sao ngay từ đầu không mở từng cái một ra xem?"

Cố Hãn Hải đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Nghiêm Thanh Viên: "Em sẽ sợ hãi."

Lúc này Nghiêm Thanh Viên đã bị dọa đến hồn vía lên mây, bối cảnh trong ngôi nhà ma này hoàn toàn khác với những gì cậu đã trải qua trước đây, Nghiêm Thanh Viên thực sự cảm nhận được nhiệt tình yêu thương của Nghiêm Y đối với những thứ này từ những thứ này.

Có trời mới biết lúc tránh né chiến đấu với Boss, từ đầu đến cuối đều là Cố Hãn Hải trực tiếp ôm cậu kiểu công chúa mà chạy.

"Ủa, lại có một đội viên mất tích." Người cùng một nhóm đếm số người, khóc nức nở nói, "Lại bị quỷ bắt đi khi một mình đi đường sao? Thảm quá."

"Không thể không nói đi theo Cố Hãn Hải thật sự rất có cảm giác an toàn, thật hâm mộ Viên Viên em có thể được cậu ta dẫn theo chạy."

Nghiêm Thanh Viên có chút nghẹn ngào, trong mắt mọi người lẽ nào cậu vẫn luôn bị dẫn theo chạy sao?

Cố Hãn Hải không nhịn được mà bật cười, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn Nghiêm Thanh Viên, bỗng sửng sốt.

Bởi vì Nghiêm Thanh Viên quá sợ hãi nên hoàn toàn không có cách khống chế tuyến lệ của mình, nhiều lần bị dọa sợ đến phát khóc, giờ đây khóe mắt đỏ hoe khóe miệng bị cắn càng đỏ thẫm, dáng vẻ tủi thân ủ rủ càng giống như bị hung hăng bắt nạt, diễm sắc kinh người*.

*Cực kỳ đẹp, đẹp đến mức khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán.

___

20/1/2023.

19:54:03.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!