Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Diêm Thanh Viên chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày như vậy sẽ đến với mình, kể từ khi rời khỏi Nghiêm gia, cậu đã đưa ra tối hậu thư cho mình, tuyệt đối không cho phép mình có những ảo mộng viển vông.

Từng nghĩ rằng việc trở về Nghiêm gia là chuyện chỉ có trong mơ mới có thể thực hiện được, nhưng bây giờ Nghiêm Trạch Thanh và Nghiêm Hãn Hải tìm kiếm cậu, đối với cậu mà nói đã là niềm vui bất ngờ.

Cậu không bị mọi người bỏ rơi, lại còn là người quan trọng trong lòng những người thân yêu, đối với cậu như vậy đã là một chuyện hạnh phúc rồi.

Cho nên cậu không còn vọng tưởng xa vời nữa, bây giờ cậu đã có một gia đình mà cậu không thể tưởng tượng nổi.

Vào lúc này, Diêm Thanh Viên đang ngồi một bên bàn ăn, mà Nghiêm Trạch Thủy đang ngồi ở phía bên kia, trên bàn của Nghiêm Trạch Thủy là một ly trà chanh màu xanh nhạt, Nghiêm Trạch Thủy nhẹ nhàng nâng ly lên, nhấp một ngụm, nở một nụ cười nhẹ nhàng khiến lòng Diêm Thanh Viên vui vẻ.

"Bây giờ ngay cả pha chế đồ uống Viên Viên cũng làm tốt vậy à?" Nghiêm Trạch Thủy xúc động nói.

"Chỉ cần là thứ có thể vào miệng, em đều hy vọng có thể làm tốt nhất." Diêm Thanh Viên cười, cảm thấy mãn nguyện với lời khen ngợi của Nghiêm Trạch Thủy dành cho mình.

"Viên Viên đã trưởng thành rất nhiều rồi, chỉ vậy thôi đã khiến anh kinh ngạc lắm rồi." Ánh mắt Nghiêm Trạch Thủy dần dần dịu dàng, anh ngẩng đầu nhìn người trước mắt lúc này, giống thiếu niên trong trí nhớ, nhưng lại có vẻ khác nhau.

Nghiêm Trạch Thanh an tĩnh ngồi một bên, nếm thử nước ép đào của mình, như thể y không có bất kỳ suy nghĩ nào về mọi thứ xung quanh.

Mà lúc này y chỉ cần ở đây là được, cho hai người không gian để trò chuyện, đồng thời ở đây cũng có thể khiến Diêm Thanh Viên an tâm hơn hỏi những gì cậu muốn biết.

Dưới sự nỗ lực của Diêm Thanh Viên, căn phòng cho thuê vốn trống rỗng, ngôi nhà cho thuê ban đầu trống rỗng giờ đây có một bầu không khí ấm áp ở khắp mọi nơi, không lạnh lẽo và cô đơn, mà tràn ngập tự nhiên.

Nghiêm Trạch Thủy ngẩng đầu nhìn xung quanh, mọi thứ ở đây đều khiến anh cảm nhận được dấu vết của sự sống con người, nhưng trong biệt thự không có Diêm Thanh Viên, sức sống cứ như vậy mà mất đi.

Diêm Thanh Viên giống như nguồn hạnh phúc của Nghiêm gia, một khi mất đi cậu, tất cả sẽ dần lắng xuống, dù họ có cố gắng duy trì thế nào cũng không thể thay đổi được.

"Anh cả rất nhớ em, Viên Viên." Nghiêm Trạch Thủy lại lần nữa nói ra câu mà sâu trong nội tâm mình khát vọng nhất, "Anh cả thật sự rất cần em."

Nghiêm Trạch Thanh từng nói, Diêm Thanh Viên là một đứa nhỏ vô cùng không có cảm giác an toàn, cậu cần mọi lúc đều có người nói cho cậu biết, cậu được cần.

Nghiêm Trạch Thanh làm được điều này, Nghiêm Trạch Thủy cũng hy vọng có thể nói cho cậu suy nghĩ chân thật rằng mình cần đứa nhỏ này trong lòng, để cậu không cần phải suy nghĩ miên man nữa.

"Anh cả nói như vậy có lẽ không đúng lắm, phải nói rằng không chỉ anh cả rất nhớ em, mà là tất cả mọi người đều rất nhớ em, phụ thân, mẫu thân, còn có chú Hứa, người giúp việc trong nhà đều hoài niệm khoảng thời gian em ở đấy."

Lúc này sắc mặt Diêm Thanh Viên cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng nhịp tim lại từng chút một tăng nhanh, dường như cậu không tin vào những gì mình nghe được, không dám chắc hỏi: "Vì sao chứ? Nếu là một người không có quan hệ huyết thống, chẳng phải là liên lụy người nhà sao? Gia đình Nghiêm gia, chính là lấy cái họ này để mở rộng các hoạt động thương mại không phải sao? Nhưng em không hề mang huyết thống Nghiêm gia."

"Con người có tình cảm, ở chung lâu rồi, sẽ nảy sinh tình cảm với người bên cạnh, cho dù là vật tĩnh còn như vậy, huống chi là một người còn sống, lúc nào cũng có thể liên lạc, mang đến vui vẻ như Viên Viên chứ?"

Trong mắt Diêm Thanh Viên đều là kinh ngạc, cuối cùng cậu rũ mắt xuống, khóe miệng cong lên một nụ cười mỉm, nhưng cuối cùng lại hạ xuống, tựa như không muốn nở nụ cười.

"Viên Viên không tin sao?" Nghiêm Trạch Thủy hỏi.

"Viên Viên." Ngay khi Nghiêm Trạch Thủy đang kể ra, Nghiêm Trạch Thanh ở một bên mở miệng nói, "Bất kể Nghiêm gia thế nào, lý do gì, anh đều không quan tâm, bất kể Viên Viên đưa ra lựa chọn nào, anh đều sẽ đi theo Viên Viên, cho nên em chỉ cần đừng kiêng dè điều gì mà cứ nói ra những chuyện em muốn làm là đủ rồi."

Nghiêm Trạch Thanh luôn luôn không do dự như vậy, lời nói của y đã khiến Diêm Thanh Viên có chút tự tin.

Diêm Thanh Viên hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra, dường như đã được Nghiêm Trạch Thanh an ủi, trông cậu rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều.

Không cần phải rụt rè nữa, cậu đã làm được chuyện mà cậu cho là tốt nhất, bây giờ anh cả Nghiêm ngồi trước mặt cậu và muốn có được câu trả lời của cậu, vậy thì cậu không nên để anh cả thất vọng.

"Anh cả Nghiêm, khi anh biết em không phải em ruột của anh, anh có từng suy nghĩ dù chỉ là trong chớp mắt rằng sau này không bao giờ liên quan gì đến em nữa không?"

Đôi mắt Nghiêm Trạch Thanh híp lại, Diêm Thanh Viên nói những lời này đồng nghĩa với việc bắt đầu nghênh đón sự thật sắp tới, khi cậu nghiêm túc như vậy, Nghiêm Trạch Thủy nhất định cũng sẽ nghiêm túc.



Nghiêm Trạch Thủy đột ngột cảm nhận được xung quang yên tĩnh, bây giờ Viên Viên đang cố gắng chờ đợi câu trả lời của anh, rõ ràng lúc này thân thể Diêm Thanh Viên đã khẩn trương bất giác cuộn mình cứng đờ.

"Có." Khoảnh khắc giọng nói của Nghiêm Trạch Thủy vang lên, Diêm Thanh Viên chỉ nghe thấy âm thanh bức tường bảo vệ mà cậu đã cố gắng duy trì bị phá vỡ, rõ ràng cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi thật sự biết được chân tướng sự việc, thì ra cậu rất dễ bị tổn thương.

Diêm Thanh Viên muốn nói gì đó để giảm bớt sự xấu hổ, 'Không sao em không để ý đâu', 'Anh không cần lo lắng, đây là kết quả em đã nghĩ đến', 'Em rất ổn, em có thể chấp nhận những lời như vậy', đủ loại ý tưởng lướt qua trong đầu, nhưng khi Diêm Thanh Viên muốn nói chuyện lại phát hiện âm thanh của mình đều bị kẹt trong cổ họng, một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói được.

Nhưng vào lúc này trước mắt Diêm Thanh Viên cũng không nhìn thấy gì cả, đột nhiên tối sầm lại, nhiệt độ ấm áp bao bọc cậu, nhiệt độ kia nhẹ nhàng dịu dàng như muốn dỗ dành cậu vào giấc ngủ, không biết Nghiêm Trạch Thủy đi đến bên cạnh Diêm Thanh Viên từ lúc nào, ôm cậu vào trong ngực.

"Không phải bởi vì quan hệ huyết thống, mà là vì sợ Viên Viên sẽ không vui, Viên Viên luôn chịu đựng chắc chắn rất mệt mỏi phải không, ở trong nhà này Viên Viên cũng trả giá nhiều như vậy, giúp đỡ những người không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào như chúng ta cũng sẽ rất hoang mang phải không em, thật ra anh cả rất sợ, nhất là sau khi biết Viên Viên đã rời khỏi Nghiêm gia đến nơi chúng ta mãi mãi không tìm được, suy nghĩ như vậy đã đeo theo suốt khoảng thời gian qua."

Trong lòng Diêm Thanh Viên tràn đầy khiếp sợ: "Không thể nào, làm sao có thể chứ!! Là em luôn cam tâm tình nguyện, bởi vì thích mọi người, tất cà những gì em làm đều xuất phát từ thích mà!!"

"Nhưng làm sao chúng ta biết Viên Viên nghĩ như thế nào, dù sao Viên Viên không hề nói gì với chúng ta."

Diêm Thanh Viên nhất thời nghẹn lời, không nói được lời phản bác.

"Em xem, giống như Viên Viên không biết chúng ta đang nghĩ gì, chúng ta cũng không biết Viên Viên đang nghĩ gì, giữa chúng ta nghi ngờ lẫn nhau rốt cuộc đã sinh ra biết bao hiểu lầm, không ai nói rõ, anh sợ Viên Viên sẽ phiền chán anh, ghét anh, mà Viên Viên cũng suy nghĩ như vậy không phải sao? Nhưng có một điều rất chắc chắn, đối với em mà nói, em cũng thích anh mà? Đúng không?"

Giọng của Nghiêm Trạch Thủy cực kỳ dịu dàng, như trấn an và dụ dỗ, mà lúc Diêm Thanh Viên dưới giọng nói dịu dàng của anh, dần dần buông lỏng khủng hoảng trong lòng, nghiêm túc thật sự suy nghĩ, nghe theo.

"Đúng vậy, thật sự vô cùng vô cùng, vô cùng thích cả nhà, tất cả mọi người." Đây là Diêm Thanh Viên không chắc chắn về bất kỳ chuyện gì, nhưng điều cậu chắc chắn duy nhất đó chính là tâm ý của mình.

"Vậy anh cũng có thể vô cùng chắc chắn nói cho Viên Viên, đúng vậy, anh cả rất thích Viên Viên, vô cùng vô cùng vô cùng thích." Tay Nghiêm Trạch Thủy nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Diêm Thanh Viên, như muốn trấn an cậu, lại giống như hoài niệm cảm giác đã lâu không cảm nhận được này, bây giờ bọn họ vẫn gần gũi như trước.

"Những lời này có thổi phồng gì trong đó không ạ?" Diêm Thanh Viên hỏi.

"Trong lời nói của Viên Viên cũng có thổi phồng sao?" Nghiêm Trạch Thủy hỏi ngược lại.

Diêm Thanh Viên lắc đầu.

Mà Nghiêm Trạch Thủy cũng mỉm cười trả lời: "Vậy thì anh và Viên Viên giống nhau rồi."

Diêm Thanh Viên quả thực không thể tin được, đây là sự thật.

Có lẽ đây vốn dĩ là sự thật, chỉ là chính cậu cho rằng là giả mà thôi.

Tất cả mọi chuyện, chỉ cần nói ra, thật ra đơn giản như thế, cũng không nhận được kết cục đau đớn như Diêm Thanh Viên tưởng tượng, thật ra mọi thứ đã được định sẵn để từ từ tiến lên trên một con đường ấm áp.

Tảng đá khổng lồ trong lòng Diêm Thanh Viên đột nhiên rơi xuống, tạo nên những gợn sóng lăn tăn trong lòng cậu.

Hóa ra cậu nghĩ quá nhiều.

Hóa ra chuyện cũng không đau khổ như cậu tưởng tượng, thì ra tất cả những gì trong sách nói, đối với cậu mà nói đều là một sự hiểu lầm, cậu quá tin tưởng quyển sách mà dẫn đến bản thân xem nhẹ hiện thực trước mắt.

Cậu có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, muốn nói xin lỗi, muốn nói mình từng đau khổ, muốn nói mình đã cố gắng đến mức nào, muốn nói mình thương tâm và thất vọng, nhưng chuyện đến bây giờ, Diêm Thanh Viên mới phát hiện, thật ra cũng không có nhiều chuyện muốn nói như vậy, sau khi tất cả đều đã qua, đi, từng đau khổ đều trở thành một câu chuyện mọi người ca tụng, mà bây giờ cậu chỉ muốn tận hưởng niềm vui và vui sướng của giây phút thật sự có được hiện thực này.

Nghiêm Trạch Thủy biết lúc này tâm trạng của Diêm Thanh Viên đang kích động, mà anh cũng không nói thêm gì nữa, anh cần cho cậu thời gian để xử lý tâm trạng hiện tại của mình.

"Em đi, làm đồ ăn." Diêm Thanh Viên đứng dậy, vẻ mặt hoảng hốt mà về nhà bếp, bây giờ cậu thật sự cần yên tĩnh một mình.

Nghiêm Trạch Thanh nhìn bóng lưng Diêm Thanh Viên rời đi, dở khóc dở cười nói: "Có phải Viên Viên đặc biệt dễ dỗ không?"

Nghiêm Trạch Thủy lộ vẻ bất đắc dĩ: "Dễ dỗ như vậy, khiến trong lòng anh rất áy náy, nếu em ấy có thể ầm ĩ thêm chút nữa, yêu cầu anh làm thêm chút chuyện nữa, để bồi thường em ấy thì tốt quá."

"Vậy sau này anh từ từ làm không phải là được rồi sao?" Nghiêm Trạch Thanh cười, lại không muốn nói thêm nữa, nhưng lúc này ánh mắt nhìn về phía nhà bếp của y lại diu dàng vô hạn.

Buổi tối khi Nghiêm Hãn Hải về nhà, nhìn thấy Nghiêm Trạch Thủy ngồi trong phòng khách, sắc mặt không có vẻ gì là bất thường, tựa như xuất hiện ở đây là chuyện đương nhiên, hắn chỉ đơn giản chào hỏi rồi đi vào nhà bếp.

Nghiêm Trạch Thủy nhìn bóng lưng Nghiêm Hãn Hải, hỏi Nghiêm Trạch Thanh: "Hai đứa nó đang hẹn hò phải không? Mối quan hệ có tiến triển tốt không?"

"Có tốt hay không, cũng không sao mà, không phải sao?" Vừa nghĩ đến Nghiêm Hãn Hải cướp Diêm Thanh Viên của y, trong lòng Nghiêm Trạch Thanh không hề vui tí nào, ban đầu y muốn tạo rắc rối cho hai người, nhưng bất kể rắc rối thế nào, cuối cùng đều trở thành thúc đẩy tình cảm của bọn họ, Nghiêm Trạch Thanh từ bỏ.

"Hy vọng tính cách của Nghiêm Hãn Hải, sẽ không để Viên Viên cảm thấy ấm ức." Nghiêm Trạch Thủy vẫn rất lo lắng, dù sao thì cảm xúc của Nghiêm Hãn Hải cũng lạnh nhạt hơn người bình thường.

"Đừng lo lắng, hai người bọn họ ngược lại vui vẻ không biết mệt luôn đấy." Mà Diêm Thanh Viên lại là người duy nhất có thể khiến Nghiêm Hãn Hải lộ ra vẻ mặt bình thường khác nhau, hai người bọn họ giống như trời sinh một đôi, trời sinh có thể vì mọi hành động của nhau mà khơi dậy cảm xúc và hứng thú.

Sau khi Nghiêm Hãn Hải bước vào nhà bếp thì đóng cửa nhà bếp rồi khóa trái, như vậy chỉ còn lại không gian của hai người bọn họ, hắn có thể nhìn thấy khía cạnh chân thật nhất của Diêm Thanh Viên lúc này.

Lúc này Diêm Thanh Viên đang cố gắng làm từng bước trong trong tay, mà vẻ mặt của cậu có vẻ thả lỏng*, ánh mắt cũng không tập trung, dường như tất cả đều chỉ là trạng thái hư vô làm theo bản năng.

*放空 (Phóng không): Tạm thời quên hết mọi thứ xung quanh, thả lỏng chính mính.

Nghiêm Hãn Hải nhìn trong chốc lát, đi tới bên cạnh Diêm Thanh Viên, vừa hay Diêm Thanh Viên lui về phía sau, đột nhiên đụng vào lồng ngực Nghiêm Hãn Hải.

Cảm nhận được lực cản, Diêm Thanh Viên ngẩng đầu lên, đôi mắt không tập trung dần dần khôi phục, khi nhìn thấy người trước mặt là Nghiêm Hãn Hải, có một khoảng thời gian ngắn ngơ ngác.

Nghiêm Hãn Hải không nói lời nào, cúi đầu nhìn thiếu niên mình yêu, lúc này thiếu niên dần dần lộ ra một ít biểu cảm, không phải mờ mịt, cũng không phải bi thương, đó là hạnh phúc tràn đầy rất hiếm thấy, khóe miệng cậu cong lên, trong ánh mắt tất cả đều là ý cười, tâm trạng bây giờ của cậu dường như rất tốt, hận không thể đưa hết tất cả suy nghĩ của mình truyền cho hắn.

Nghiêm Hãn Hải nhìn thấy cảnh này, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Diêm Thanh Viên không nói gì mà chỉ lao vào trong ngực Nghiêm Hãn Hải, cậu dùng hết sức ôm lấy lưng Nghiêm Hãn Hải, không chút che giấu phát ra tiếng cười hạnh phúc của mình.

Xem ra là vậy, giờ phút này không cách nào phát tiết ra vui sướng trong lòng cậu, Nghiêm Hãn Hải chỉ cảm thấy thiếu niên gần như muốn ôm mình nhảy dựng lên.

Tiếng cười của cậu rất thấp, cũng không phải cố ý phát ra, nhưng niềm vui của cậu trực tiếp lây nhiễm đến Nghiêm Hãn Hải, Nghiêm Hãn Hải không khỏi nở một nụ cười như ý.

Diêm Thanh Viên rất ít khi cười như vậy, cũng rất ít khi cười lâu như vậy, mà lúc này Diêm Thanh Viên cảm các cơ trên mặt mình vì cười nhiều mà cứng đờ, nhưng vẫn không làm hỏng tâm trạng quá vui vẻ của cậu lúc này.

Nghiêm Hãn Hải cúi đầu, hôn lên đầu Diêm Thanh Viên một cái, thứ hắn nhận được là nụ cười ngây ngô sau khi thiêu niên ngẩng đầu lên, nụ cười rạng rỡ đó gần như chói lọi hơn cả mặt trời.

Nghiêm Hãn Hải không thể diễn tả tâm trạng của mình bằng lời.

Hắn nghĩ, đây có lẽ chính là hạnh phúc.

Hôm nay Diêm Thanh Viên làm đồ ăn cực ngon, không chỉ tốn nhiều thời gian mà còn tốn rất nhiều công sức, vì tâm trạng vui vẻ của Diêm Thanh Viên nên đã truyền tâm hồn và sức sống vào các món ăn, đây không chỉ là lần đầu tiên Diêm Thanh Viên nấu ăn được Nghiêm Trạch Thủy khen không dứt lời, ngay cả Nghiêm Trạch Thanh và Diêm Đàm cũng vì tranh một chén cơm mà suýt đánh nhau.

Buổi tối, Nghiêm Trạch Thủy lại tìm Diêm Thanh Viên, cho cậu một tập tranh được đóng gói cẩn thận: "Anh vẫn hy vọng em sẽ giữ thứ này bên mình."

Nhìn thấy tập tranh quen thuộc, bản thân Diêm Thanh Viên kinh hỉ xúc động đến mức không kìm được nước mắt, nức nở không nói nên lời.

"Viên Viên, không chỉ anh, phụ thân mẫu thân cũng đang đợi em." Nghiêm Trạch Thủy cũng không có ý thúc giục, "Nếu em hạ quyết định, vậy anh sẽ đưa em về, chúng ta có thể đoàn tụ lần nữa."

Đôi mắt to tròn của Diêm Thanh Viên ngước nhìn Nghiêm Trạch Thủy, sâu trong mắt anh, đều là mong đợi.

Diêm Thanh Viên mơ mơ màng màng trở lại phòng ngủ, thật cẩn thận đặt bức tranh xuống bên cạnh, ngồi trên giường, thả lỏng cả người.

Nghiêm Hãn Hải vừa mới trong nhà tắm bước ra, trên người vẫn còn hơi nước nhàn ngạt, nhìn thấy Diêm Thanh Viên đang ngồi trên giường, đi tới tựa đầu vào lưng Diêm Thanh Viên.

"Nghiêm Hãn Hải ơi, anh cả Nghiêm bảo em trở về." Trong mắt Diêm Thanh Viên tràn đầy hoang mang, sao cậu có thể không muốn về? Cậu nhớ Tịch Hạc và Nghiêm Kỳ Thúy biết bao nhiêu, khi biết hai người không ghét mình, cậu không kìm được sự phấn khích trong lòng.

"Ừm." Thái độ Nghiêm Hãn Hải rất rõ ràng, nếu Diêm Thanh Viên trở về, vậy hắn cũng trở về, chỉ cần Diêm Thanh Viên ở, chính là nơi hắn có thể ở.

"Nhưng mà..." Diêm Thanh Viên vẫn có điều băn khoăn, "Em nên dùng thân phận gì trở về đây?"

Nghiêm Hãn Hải từ sau lưng Diêm Thanh Viên hơi ngẩng đầu lên, lúc này hắn nhìn Diêm Thanh Viên, từ sau lưng nhìn chiếc cổ thon gầy quá đẹp của cậu, hơi áp lên, đặt môi mình lên đó.

"Nghiêm Hãn Hải ơi?" Diêm Thanh Viên bị nụ hôn đột ngột có chút lạnh lẽo này làm cho giật mình, theo bản năng quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt như cười mà như không cười của Nghiêm Hãn Hải sau khi nhếch khóe môi.

"Em là người yêu của anh." Nghiêm Hãn Hải nhẹ giọng nói, "Anh dẫn người yêu về, là điều đương nhiên."

Đôi mắt Diêm Thanh Viên chậm rãi mở to, trong lòng có tiếng gì đó vỡ vụn, vẻ đẹp quá mức hấp dẫn và những lời nói quá êm tai của Nghiêm Hãn Hải khiến cậu mất hết phán đoán.

Chắc là quá vui vẻ, vui vẻ đến mức cơ thể muốn làm gì đó.

Diêm Thanh Viên buông bỏ tất cả sự dè dặt của mình và chấp nhận lời mời im lặng của Nghiêm Hãn Hải.

Diêm Thanh Viên ảo tưởng rất nhiều lần ngày này sẽ đến dưới hoàn cảnh gì, nhưng cậu không bao giờ ngờ rằng sẽ diễn ra vào một ngày hạnh phúc như vậy.

Ngón tay Diêm Thanh Viên bất giác bắt nắm lấy tóc Nghiêm Hãn Hải, dường như cậu đang nằm trên thủy triều, từ từ lên xuống theo những con sóng trên mặt biển, có tiếng gió thoảng qua tai cậu, hình như có hơi lạnh, có chút ẩm ướt, một bàn tay Diêm Thanh Viên sờ tóc mình, phát hiện trên tóc mình có giọt nước, híp mắt lại, Diêm Thanh Viên không biết đây là mồ hôi của mình hay là nước biển.

Cá không biết sợ vui vẻ nhảy nhót trong nước biển, nhảy nhót cọ cọ thân thể của cậu, mang đến từng đợt cảm giác kỳ lạ, cậu như bị cá nhiệt tình quấn lấy, cá cắn vào làn da cậu, nhưng chưa từng mang đến bất kỳ thương tổn nào.

Diêm Thanh Viên mở mắt ra, ánh mặt trời chói chang đến mức suýt chút nữa làm cho thần kinh của cậu đau nhức, đầu óc bởi vì ánh sáng mà trở nên trống rỗng, thân thể đột nhiên cuộn tròn giống như muốn ngăn cản ánh mặt trời, căng thẳng đến cả người căng chặt, đàn cá đã giải tán, Diêm Thanh Viên thật vất vả mới hít sâu một hơi, trong không khí truyền đến mùi nước biển ẩm ướt đặc trưng, mùi như vậy khiến cậu không thích ứng được, có chút chát.

Nước biển vào hết không lọt chỗ nào, Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy nơi bị nước biển bao quanh đã không còn bất kỳ sự riêng tư nào nữa, chỉ có thể để nó tùy ý đùa bỡn, bởi vì căng thẳng và sợ hãi mà dẫn đến đau đớn thân thể, nhưng nước biển có trật tự mang theo sóng vỗ vào cậu, mang đến sự thoải mái tột cùng, cuối cùng Diêm Thanh Viên cũng thả lỏng bản thân, cho phép bản thân dạo chơi trong đại dương trong vắt chỉ có một mình cậu.

Gió nhẹ truyền đến từng tiếng thở dài, đưa tay ra, Diêm Thanh Viên ôm lấy mặt trời.

Hoàn cảnh thật sự quá tốt đẹp, tất cả đều khiến người ta chìm đắm như thế, thể xác và tinh thần của Diêm Thanh Viên đều đắm chìm trong sự thỏa mãn to lớn này, cậu yêu thế giới tươi sáng này, nguyện ý thừa nhận mọi thứ mà thế giới mang lại cho cậu.

Thế giới cũng cho cậu phần thưởng cao nhất, mọi thứ cực hạn, sung sướng và thoải mái cực hạn, Diêm Thanh Viên chịu không nổi tình yêu tràn đầy của hải dương cho cậu, Diêm Thanh Viên híp mắt lại, cuối cùng trong bầu không khí thoải mái này không thể chống đỡ được cơn buồn ngủ ập tới, nức nở không muốn cử động nữa, an tĩnh chìm vào giấc ngủ.

Nghiêm Hãn Hải duỗi tay ôm eo Diêm Thanh Viên, để lại dấu vết ở những nơi hắn có thể nhìn thấy và không nhìn thấy, tràn ngập dục vọng chiếm hữu và vui sướng, rốt cuộc hắn không thể khống chế bản thân, khiến người mình yêu vì thế mà chịu mệt mỏi.

Nhưng rất vui vẻ.

Từ đầu đến cuối Diêm Thanh Viên cực kỳ nhiệt tình, chịu đựng sự khó chịu nhưng hết sức phối hợp, thậm chí còn muốn đảo khách thành chủ, nhưng suy cho cùng không phải là đối thủ của tinh thần, trong sự dịu dàng vô tận này, Nghiêm Hãn Hải người lại cảm thấy mình được Diêm Thanh Viên quan tâm, hắn được Diêm Thanh Viên chiều theo, được Diêm Thanh Viên để tâm che chở.

Nghiêm Hãn Hải nghĩ, có lẽ... Đây chính là nguyên nhân khiến mình càng ngày càng không thể rời khỏi Diêm Thanh Viên.

Đột nhiên Diêm Thanh Viên nhỏ giọng nói một câu: "Về nhà."

Nghiêm Hãn Hải mở mắt ra, nhìn thấy Diêm Thanh Viên vẫn đang ngủ say, cậu đang mơ màng nói mê, vươn tay ôm người yêu vào trong lòng, Nghiêm Hãn Hải nhắm mắt lại.

Trong không gian yên tĩnh, truyền đến một giọng nói dường như chưa bao giờ tồn tại: 'Ừ'.

——

Hôm nay Hứa Tam Tối rất bận, vô cùng bận.

Nói cách khác, hai ngày nay ông rất bận, hơn nữa bận rộn không chỉ có bản thân, còn có tiên sinh phu nhân.

Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc đã về, hơn nữa mặc dù trông như không sao cả, nhưng khi Hứa Tam Tối chỉ huy người giúp việc quét dọn vệ sinh, Tịch Hạc lại đột nhiên đi ra, yên lặng nhìn thoáng qua ngôi nhà: "Cứ cảm thấy ánh sáng mờ quá, sửa sang lại chút?"

"Phu nhân, sửa sang lại sẽ rất lâu, nếu sửa xong mà ở liền thì rất ảnh hưởng đến sức khỏe." Hứa Tam Tối nhắc nhở.

"Vậy làm sao bây giờ? Quá chướng mắt, tôi muốn sáng hơn một chút." Tịch Hạc bĩu môi.

"Chi bằng dùng giấy dán tường, sử dụng phần lớn giấy dán tường có màu sắc tươi sáng, chỉ cần thay thường xuyên cũng có thể đạt được hiệu quả rất tốt, ngài thấy thế nào?" Hứa Tam Tối chân thành đưa ra đề nghị.

"Cũng được, lại chuẩn bị chút hoa đi, bầu không khí nơi này quá trầm lặng, kiếm cái gì sinh động đi, biệt thự này cần trang trí lại, lâu như vậy rồi, cũng nên thay đổi phong cách." Tịch Hạc vừa nói vừa bắt đầu suy tư nên trang trí lại một tòa biệt thự này như thế nào, "Nơi thường sống, như thế nào cũng nên thoải mái hơn."

Hứa Tam Tối cung kính nhìn Tịch Hạc rời đi, sau đó lau mồ hôi, lại nghe thấy người giúp việc nữ nói: "Hứa quản gia, tiên sinh có việc tìm ngài, hiện tại tiên sinh đang ở phòng làm việc."

"Được." Hứa Tam Tối nở nụ cười bất đắc dĩ, đến phòng làm việc.

Hứa Tam Tối đang làm việc, chí ít trông như đang nghiêm túc làm việc, Hứa Tam Tối nghe thấy Nghiêm Kỳ Thúy nói: "Gần đây mới mua một ít đồ trang trí, phổ biến hơn với giới trẻ, anh xem đặt ở đâu thì phù hợp, nếu không hiểu lắm có thể hẹn một nhà thiết kế đến thiết kế, cố gắng trang trí xong trong thời gian ngắn nhất có thể."

"Được, tiên sinh." Hứa Tam Tối cung kính trả lời.

"Hai đầu bếp hàng đầu tôi liên hệ hai ngày trước khi nào mới đến?" Nghiêm Kỳ Thúy hỏi.

"Là máy bay sáng mai, tôi đã sắp xếp người đi đón."

"Sau khi người đến, chuẩn bị càng sớm càng tốt những gì họ cần."

Hứa Tam Tối đáp lời, xác nhận một số chuyện xong thì xoay người rời đi, nhưng sau khi đóng cửa lại thì nhịn không được nở nụ cười.

Tuy không ai nói, nhưng mọi người đều rất căng thẳng, không chỉ tiên sinh và phu nhân, ông cũng vậy, những người giúp việc kia cũng vậy.

Lý do mọi người bận rộn như vậy chỉ có một, tiểu thiếu gia muốn dẫn theo bạn đời của mình trở về.

Người bạn đời mọi người vô cùng hài lòng.

Ba ngày sau, Hứa Tam Tối nhìn thấy chiếc xe phóng nhanh, phía sau ông là một biệt thự hoàn toàn mới.

Người con trai xuống xe nhìn ông, nở nụ cười.

Dưới ánh mặt trời, Hứa Tam Tối đáp lại bằng nghi thức trang trọng nhất.

—— Hoan nghênh trở về.

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn kết thúc rồi!! Tiếp theo sẽ cập nhật phiên ngoại, nội dung phía sau có lẽ là lúc cuộc sống hạnh phúc và một số sự kiện nhỏ liên quan đến tuyến chính, các bạn đọc có hứng thú thì đừng bỏ qua nha!

____❤️HOÀN CHÍNH VĂN❤️____
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!