‘CHƯƠNG 48: CÔ ẤY LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA MÂU NGHIÊN TÔI
Thương Mẫn bị cái tát đánh thoáng chốc thất thần, mà giây tiếp theo, miệng mũi cô bị anh ta dùng sức chặn lại Bầu không khí bị ngăn cách, cảm giác ngạt thở giống như có người đè một tảng đá lớn lên ngực cô, mắt Thương Mẫn trừng to, cảm giác sợ hãi khi sắp chết bao trùm toàn thân.
Du Thẳng cởi quần mình, hoàn toàn không cảm giác được lực giấy giụa của Thương Mẫn dưới người mình ngày càng yếu ớt.
“Rầm!” Thân xe bỗng truyền tới tiếng vang kịch liệt, thủy tỉnh cửa sổ bị người ta đánh vỡ, dọa Du Thẳng giật nảy, anh ta dừng lại động tác, còn chưa kịp phản ứng lại, cửa xe sau lưng bỗng run rẩy, thủy tỉnh vỡ nát bản vào sau lưng anh ta, khiến anh ta cả kinh hét lên.
Anh ta cuối cùng buông tay, Thương Mẫn hít thở bầu không khí tươi mới, hổn hà hổn hến.
“Ai? Du Thẳng táo bạo hét lên, còn không đợi anh ta quay đầu, người ngoài xe đã mở cửa xe từ chỗ cửa sổ vỡ nát, kéo cổ áo Du Thẳng, lôi anh ta ra ngoài.
Thương Mẫn bất giác co rụt người lại, cúi đầu, không muốn dáng vẻ thê thảm này bị người khác nhìn thấy: “Thương Mẫn” Giọng nói quen thuộc có chút run rẩy trái tim Thương Mẫn chấn động, cô ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Mâu Nghiên.
Nước mắt thoáng chốc rơi xuống, cô ôm cơ thế mình, run lấy bấy.
Xém chút…chỉ xem chút thôi, cô đã sắp chết trên tay Du Thẳng rồi.
Mâu Nghiên giống như đại anh hùng mang theo vầng sáng xuất hiện nơi sinh mệnh cô tuyệt vọng, bồng dưng xuất hiện bên cạnh cô.
“Không sao rồi, không sao rồi” Mâu Nghiên thấy dáng vẻ này của cô, đáy mắt tràn đầy đau lòng, anh nhanh chóng cởi áo khoác mình xuống, bao chặt lấy Thương Mẫn.
“Mâu Nghiên.” Cổ họng Thương Mẫn nghẹn ngào, không nói ra được lời nào, giọng nói đến bên miệng, chỉ còn lại tiếng khóc.
Mâu Nghiên ôm cô lê xe ôm chặt vào lòng, chân sải bước, dẫn cô ra khỏi khoang Du Thẳng ngồi trên đất, mắt anh ta say rượu mê mang, thấy khuôn mặt của Mâu Nghiên, còn cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
“Mâu nhị gia?”
Mâu Nghiên ôm Thương Mẫn đi về phía xe mình, mở cửa xe, dịu dàng đặt cô vào ghế sau.
“Mâu nhị gia, anh muốn làm gì? Tôi và vị hôn thê thân thiết, cũng ngại tới của anh?” Say rượu to gan, Du Thẳng thấy Mâu Nghiên ôm Thương Mẫn, thân thể cứng ngắc, đi tới.
Thấy bóng dáng Du Thắng, Thương Mẫn sợ hãi trốn vào lòng Mâu Nghiên, Mâu Nghiên khẽ vỗ về tóc cô, dịu giọng an ủi: “Đừng sợ, có anh ở đây”
“Thương Mẫn! Em ra đây cho tôi” Du Thẳng đi tới cạnh xe Mâu Nghiên.
Tuy nhiên, nói thì chậm mà tới thì nhanh, Du Thẳng còn chưa chạm tới thân xe, Mâu Nghiên đã nhanh chóng giơ chân, đá lên đùi anh ta.
Sức lực người đàn ông mạnh mẽ, dù là Du Thắng vóc dáng to lớn một mét tám cũng ngã xuống đất bay một đoạn thật xa.
Mâu Nghiên lưu loát đóng cửa xe, cởi cúc áo trên cùng áo sơ mi, bước từng bước.
về phía Du Thẳng đang ngã trên đất “Cậu Du, tôi muốn nói một chuyện với anh, Thương Mẫn bây giờ là vợ tôi, vị hôn thê của anh là Thương Tuyết”
Anh ưu nhã xản tay áo lên.
“Anh..” Du Thắng chấn động ngấng đầu nhìn anh: “Đây là chuyện gì? Thương Mẫn sao có thể là vợ anh? Cô ấy không phải cùng..” Không phải cùng Lê Chuẩn ở bên nhau sao?
Nhưng ngẫm nghĩ…hình như cô không thừa nhận cô và Lê Chuẩn ở bên nhau, chẳng lẽ, cô thật sự trèo lên cành cao, là Mâu Nghiên?
“Mâu nhị gia, vì một người phụ nữ, không đến mức đi?“ Thấy Mâu Nghiên lại gần, Du Thắng không ngừng rụt về phía sau.
Khóe môi Mâu Nghiên nhếch lên, mắt lại lạnh lẽo cùng cực, anh đi tới cạnh Du ‘Thẳng, còn không đợi anh ta đứng dậy, đã lại hung hãng đấm lên mặt anh ta.
Du Thắng chịu cú này, miệng phun ra máu, nhưng còn chưa kịp mở miệng cầu xin, cú đấm tiếp theo của Mâu Nghiên đã tới…
“Tôi lại dạy cho anh một bài học, dám động vào người phụ nữ của Mâu Nghiên tôi, anh thấy sẽ có kết cục thế nào?”
Du Thẳng đã bị đánh đến hoàn toàn không thể đáp trả, trên mặt trên người toàn là máu tươi Thương Mẫn hồi thần ở trong xe nhìn thấy tất cả bên ngoài, vội mặc áo khoác của Mâu Nghiên xuống xe.
“Mâu Nghiên!” Cô loạng choạng chạy tới cạnh Mâu Nghiên: “Mâu Nghiên, anh bỏ qua cho anh ta đi”
Du Thắng sớm đã không còn hình người rồi, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
“Anh thật sự đánh chết anh ta thì cũng sẽ chọc tới phiền phức, không đáng”
Thương Mẫn kéo tay anh.
Cô quả thực là mềm lòng rồi, nhưng bây giờ, nếu cô lại nói tốt cho Du Thắng, không tránh khỏi chọc giận Mâu Nghiên, cô không nghĩ tới Du Thẳng sẽ làm chuyện quá đáng như vậy với mình, nhưng dù anh ta đã làm, cô cũng không muốn anh ta bị Mâu Nghiên đánh chết.
Mâu Nghiên dừng nắm đấm.
Mắt Du Thẳng sừng phồng, anh ta nhìn về phía Thương Mẫn, nước mắt hòa cùng máu rơi xuống ‘Vành mắt Thương Mẫn lại ẩm ướt, cô nhìn xuống Du Thắng, hai người nhìn nhau, bao nhiêu yêu hận tình thù đều che giấu trong mắt đối phương.
“Du Thảng” Thương Mẫn nghẹn ngào: “Anh cũng nhìn thấy rồi, tôi đã có cuộc sống mới, giữa chúng ta sớm đã không thể quay lại nữa, bất kể anh làm gì, đều không thể thay đổi kết cục này. Chúng ta yêu đương một trận, xem như tôi cầu xin anh, bỏ qua cho nhau một con đường sống được không?”
Cô xém chút chết trong tay anh ta, mà anh ta lại gần như bị Mâu Nghiên đánh chết, tất cả những điều này, sớm đã là tàn cục, làm sao cũng không thể thu dọn được.
Du Thẳng cười khổ, quay đầu đi, cuối cùng chỉ còn lại tiếng khóc.
“Chuyện tối nay, anh tốt nhất giữ kín miệng” Mâu Nghiên chỉnh lại cổ áo: “Một khi để tôi phát hiện anh tiết lộ quan hệ của tôi và Thương Mẫn, tôi sẽ khiến toàn bộ nhà họ Du.
các người biến mất khỏi thành phố Nam”
Anh lạnh lùng nhìn Du Thẳng, nhướn mày: “Anh biết đó, tôi làm được”
Mâu Nghiên ôm vai Thương Mẫn, thấy cô đứng không vững, lại ôm ngang cô lên, vốn muốn đặt cô vào ghế sau, không biết thế nào, lại lùi một bước, kéo mở cửa ghế phụ.
Anh bưồn bực thắt dây an toàn cho cô, bản thân ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Đợi rời khỏi nơi đó, anh bấm gọi điện.
“Nhị gia” Giọng nói của Trữ Trình xuất hiện bên đầu kia.
“Tôi gửi vị trí cho cậu, cậu tới đưa người vào bệnh viện. Cậu biết nên làm thế nào”
Giọng Mâu Nghiên lạnh lùng Thương Mẫn bao lấy quần áo trên người, cản môi dưới, vẫn không lên tiếng.
Cô biết, mặc dù vừa rồi Mâu Nghiên kịp thời dừng tay nhưng vẫn vì lời cầu tình của cô mà tức giận, hơn nữa, cô dám đồng ý gặp riêng Du Thẳng, vốn là không hợp lý.
Còn may hôm nay Mâu Nghiên xuất hiện kịp thời, nếu không, “Xin lỗi..” Thương Mẫn do dự thật lâu, vẫn là nói ra.
Mâu Nghiên vẫn nhìn thẳng phía trước, một tay đánh vô lăng, không định nói chuyện với cô.
Dáng vẻ người lạ chớ lại gần này của anh khiến Thương Mẫn cảm thấy nhu tình chóng vánh xuất hiện lúc anh đến cứu cô dường như là ảo giác của cô.
“Tôi biết tôi đến gặp mặt Du Thắng là tôi không đúng…tôi không nghĩ tới anh ta lại…”
Mâu Nghiên dẫm mạnh lên chân thẳng, xe dừng lại đột ngột trên đường, thân thể Thương Mắn ngã về phía trước, cô vội nắm chặt dây an toàn.
“Cô không nghĩ tới? Mâu Nghiên nghiêng đầu sang, mặt không biểu cảm, nhưng trên người tràn ra khí lạnh.
“Đầu cô làm bằng gì vậy? Ý đồ rõ ràng như vậy mà cô không nghĩ tới? Lựa chọn nhà hàng hẻo lánh như vậy, còn là gặp mặt riêng! Thương Mẫn, có phải cô đã quên thân phận bây giờ của mình? Cô là vợ trên pháp luật của Mâu Nghiên tôi, ai cho phép cô tự ý đi gặp người đàn ông khác?”
Thương Mẫn bị giọng điệu như vậy của Mâu Nghiên dọa sợ, cô mở mở miệng, nước mắt lại rơi xuống.
“Tôi…anh ta nói với tôi, muốn giữa chúng tôi có thể kết thúc tốt đẹp..”
“Tôi không muốn nghe sự giải tích của cô” Mâu Nghiên đã ngất lời của cô.