CHƯƠNG 443
“Hai người không thể cung cấp chứng cứ, chuyện này thực sự rất khó xử lý.” Cảnh sát có chút khó xử: “Suy cho cùng, người ta đã bị thương là sự thật.”
“Tôi đã xem qua, ở ngã tư có camera, hẳn là có thể ghi lại toàn bộ quá trình.” Bạch Chấp theo sau.
Các cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, càng thêm do dự.
“Rất là xin lỗi, vừa rồi chúng tôi cũng đã đến Cục Giao thông vận tải kiểm tra qua camera, nhưng một trong những camera ở đó đã bị người ta làm hỏng vào chiều hôm qua. Vì là thời gian ăn Tết nên nhân viên kỹ thuật vẫn chưa sửa chữa… “
“Camera hỏng rồi?” Thương Mẫn sửng sốt: “Sao lại có thể trùng hợp như vậy?
“Là ai đã làm hỏng?” Bạch Chấp hỏi.
“Cái này… Người đó ăn mặc khá kín kẽ… sau khi camera bị hỏng, không thể ghi hình lại, cho nên chúng tôi tạm thời vẫn chưa tìm ra…”
Thương Mẫn càng ngày càng khó hiểu.
“Hộp đen xe của chúng tôi bị người ta chạm vào, lại trùng hợp như vậy, camera ở ngã tư nơi xảy ra tai nạn cũng bị hỏng?”
Đây rõ ràng không phải là một cái bẫy sao? Chính là vì để họ mang tiếng là lái xe đụng người.
Thương Mẫn quay đầu lại, nhìn những người trong phòng.
Là bọn họ sao? Nhưng cô có thể chắc chắn rằng trước đây cô và bọn họ không hề quen biết nhau, tại sao bọn họ lại phải hại cô?
“Tôi đề nghị hai người nên thương lượng với người nhà trước để xem yêu cầu của họ, ở phía chúng tôi bên này cũng sẽ mau sớm thu thập chứng cứ. Nếu thực sự không phải do hai người làm, chúng tôi cũng sẽ không để hai người bị oan.” Cảnh sát khuyên giải Thương Mẫn.
“Mày nghĩ tao là loại người gì, sẽ dùng tính mạng của mẹ mình để đổi lấy tiền ư?” Lưu Diễm Phương phỉ nhổ vào Thương Mẫn: “Tao nói cho mày biết, tao không thèm lừa gạt tiền của mày, mày bỏ tiền chữa bệnh cho mẹ tao là điều nên làm. Tuy nhiên, tao nhất định sẽ kiện mày, tao muốn mày phải ở tù rục xương!”
“Gì cơ?” Thương Mẫn cười khẩy: “Chị muốn tôi ngồi tù?
Lưu Diễm Phương này không nhằm vào tiền của cô, mà là muốn tống cô vào tù?
Bạch Chấp nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Lưu Diễm Phương.
“Tao không chấp nhận hòa giải riêng, bây giờ tao sẽ đi tìm luật sư, mày cứ đợi đi!” Lưu Diễm Phương làm ra vẻ không muốn nói thêm lời vô nghĩa với Thương Mẫn và rồi xoay người bước vào phòng bệnh.
Thương Mẫn tức giận.