CHƯƠNG 440
Xe cấp cứu tới hú còi inh ỏi, Thương Mẫn và Bạch Chấp cùng theo đến bệnh viện.
Ngồi trước cửa phòng cấp cứu, Thương Mẫn cầm điện thoại suy nghĩ hồi lâu mới gọi cho Mâu Nghiên, không lâu sau Mâu Nghiên cũng nhanh chóng đi tới.
“Tình hình thế nào?” Vẻ mặt Mâu Nghiên lập tức căng thẳng lên khi nhìn thấy vết máu trên người Thương Mẫn mà cô đã vô tình dính phải.
“Em không sao.” Thương Mẫn thực sự sợ hãi, đây là một mạng người vô tội còn sống sờ sờ, nếu thật sự vì cô mà xảy ra chuyện gì, chẳng phải cô sẽ trở thành phạm nhân giết người sao?
“Chắc là người giả bị đụng.” Bạch Chấp bình tĩnh hơn nhiều so với Thương Mẫn: “Chúng ta không có đụng người.”
Đang nói chuyện, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra: “Người nhà của bệnh nhân đó sao?”
Thương Mẫn vội vàng đi tới: “Bác sĩ, tình hình của bà ấy thế nào rồi?”
“Hai chiếc xương sườn bị gãy, một chiếc trong đó đâm vào phổi, dẫn đến xuất huyết trong, cần phải làm phẫu thuật. Mọi người ai ký tên vào đi.”
Thương Mẫn đơ ra tại chỗ.
Cô quay đầu lại nhìn về phía Bạch Chấp, càng lúc càng nghi ngờ bản thân.
Không phải nói không có đụng vào sao? Nhưng chấn thương trên người bà ấy từ đâu đến?
Cô vẫn còn đang ngớ ra, Mâu Nghiên đã ký tên vào văn kiện và giao lại cho bác sĩ.
Thương Mẫn ngơ ngác ngồi xuống ghế, hoàn toàn không biết nên làm gì.
“Người giả bị đụng sẽ để cho bản thân bị thương thành ra thế này?” Mâu Nghiên hỏi Bạch Chấp.
Bạch Chấp nhíu mày, anh ta liếc nhìn Thương Mẫn, giọng điệu kiên định: “Tôi dám chắc là mình không có đụng phải bà ta. Là bà ta đột ngột lao ra từ bên đường.”
“Hộp đen xe đâu?” Mâu Nghiên tiếp tục hỏi.
“Hộp đen xe có vấn đề, hoàn toàn không có ghi lại.” Chân mày Bạch Chấp càng nhíu chặt hơn.
“Nói như vậy là không có bằng chứng chứng minh hai người không có đụng người?” Mâu Nghiên nhìn về phía Thương Mẫn.
Cả ba người đều im lặng, Mâu Nghiên hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống bên cạnh Thương Mẫn.