CHƯƠNG 426
“Biết… À không, thật ra bình thường tôi cũng không chú ý đến những cái này lắm.” Triệu Tử Kỳ vội vàng xua tay.
“Vậy, cô cảm thấy, nữ chính của cuốn tiểu thuyết kia, có giống với tôi không?” Thương Mẫn tiếp tục hỏi cô ta.
“Sao có thể…” Triệu Tử Kỳ phủ định theo bản năng, nhưng mà… Từ từ!
Tổng giám đốc độc tài sát phạt quyết đoán, nhà thiết kế tài năng mới ra đời, vợ chưa cưới nhà giàu gia thế hậu đãi… Những nhân vật này, sao quen tai như vậy, đó không phải là… Triệu Tử Kỳ chậm chạp há to miệng, bị phát hiện của mình làm khiếp sợ đến mức không nói lên được lời.
Thương Mẫn không có nói nhiều, cô lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi xách của mình, mấy ngày nay, cô lừa gạt lấy không ít từ Mâu Nghiên, đã đủ để cô mua toàn bộ bản quyền của quyển sách này.
“Tổng biên tập Triệu, quyển sách này, rất được ý tôi, vì vậy, từ hôm nay trở đi, nó chính là của tôi.” Thương Mẫn đem thẻ ngân hàng đẩy về phía Triệu Tử Kỳ, đưa tay về phía Bạch Chấp, Bạch Chấp hiểu ý, lấy ra một hợp đồng mua bản quyền.
“Con số này, chắc chắn sẽ không khiến cô thất vọng. Nhiều hơn một phần, coi như là một chút lòng thành tôi đem quyển sách này tạm thời để trên quý trang web, tôi hy vọng, bất cứ khi nào nhấn vào trang web của các vị, quyển sách này đều có thể ở chỗ dễ thấy nhất, cô cảm thấy thế nào?”
Triệu Tử Kỳ nhìn con số kia trên hợp đồng, không nhịn được mở to hai mắt nhìn.
Giá này, đã hoàn toàn có thể mua bản quyền điện ảnh truyền hình của vài quyển sách!
“Cô Thương…” Triệu Tử Kỳ cảm thấy mình giống như xuất hiện ảo giác: “Cô xác định muốn làm như vậy sao? Quyển sách này… Rất có thể kết quả cuối cùng không lý tưởng lắm, không đáng giá này của cô.”
“Tôi không cần nó có thành tích tốt.” Thương Mẫn đưa bút ký tên cho Triệu Tử Kỳ.
“Tôi không biết giá cả thị trường của các cô, cũng không biết làm sao để sách hot, nhưng mà, tôi biết rằng, quốc gia chúng ta có vài ngàn người đang tham gia vào ngành sáng tác văn trên mạng này. Nếu mỗi người đều vì thuận theo thị trường đi viết thứ giống nhau, vậy một quyển với một ngàn quyển có cái gì khác nhau?”
“Tôi tin tưởng, không phải ai cũng sẵn lòng đi làm chuyện mình không thích, chỉ là bị ép buộc vì kế sinh nhai, không có cách nào. Chúng ta có thể không hiểu không ủng hộ giấc mộng của bọn họ, nhưng mà, tuyệt đối không thể đi bóp chết, đúng không?”
Thương Mẫn còn nhớ rõ những lời Tô Huệ Phi từng nói.
Bài học viết văn đầu tiên của lớp ba tiểu học, đề bài là 《chúng ta hai mươi năm sau》.
Cô giáo đã từng đọc bài văn của Tô Huệ Phi, cô nói, sau này cô muốn làm một nhà văn, mở một nhà sách, viết những gì mình muốn viết, bán những quyển sách mà mình thích xem.
Cô nàng ngốc nghếch bề ngoài thoạt nhìn vô tâm vô phế kia, thích Đông Dã Khuê Ngô, thích Dư Hoa, nói mình muốn làm một người giống như Lỗ Tấn.
Triệu Tử Kỳ do dự thật lâu, cuối cùng, cô ta nhận bút, ký tên của mình vào hợp đồng, đóng dấu lên.