Chủ đề của vòng sơ khảo là váy cưới.
Về cơ bản đây là một trong những chủ đề mà nhà thiết kế nào cũng từng làm, độ khó cũng không lớn, nhưng họ lại cố ý quy định giới hạn với tên là: “Bí mật của thiếu nữ”.
Có tổng cộng ba vòng pk, trong vòng một tháng phải chọn ra một nhà thiết kế có thể đại diện cho Đạt Phan tham gia lễ hội thời trang, tức là ít nhất một tuần phải hoàn thành một tác phẩm.
Tiến độ đó quả thật là hơi gấp rút.
Thương Mẫn lấy ra bài tập mà Mâu Nghiên đã yêu cầu cô làm trước đây, trong các show cưới của Đạt Phan lúc trước, có hai nhà thiết kế thường xuyên xuất hiện nhất, một người là tổng giám Đồng, Đồng Tiên của tổ một, người còn lại chính là nhân vật sau khi bị nghi ngờ là sao chép thiết kế đã đuổi người ta đi mà Tô Huệ Phi mới nhắc đến, Tề Kim Mẫn.
Cô ấy phân tích kỹ lưỡng, thiết kế của Đồng Tiên có cá tính tương tự với cô, nói toạc móng heo ra là giống nhau ở nhiều góc độ, còn Tề Kim Mẫn thì tiết chế hơn một chút, mang hơi hướng cao cấp, vật liệu mà cô ta dùng cũng
cực kỳ xa xỉ.
Vì vậy, hai nhà thiết kế với phong cách hoàn toàn khác nhau cuối cùng cũng có thể bước vào buổi trình diễn, điều đó đồng nghĩa với việc những người có gu thẩm mỹ tối thượng trong Đạt Phan đều thích hai người này hơn.
Trong đầu Thương Mẫn chợt lóe lên một ý tưởng.
“Huệ Phi.” Thương Mẫn đưa bản thảo trước đây của mình cho Tô Huệ Phi: “Nếu tôi đoán đúng, cuộc thi nhà thiết kế này cũng là một trong những cuộc thi đánh giá thực tập sinh. Chúng ta nhất định phải đạt được thành tích, không thể để người ta hất cẳng được.”
Tô Huệ Phi kinh ngạc: “Không phải chứ, chúng ta chỉ là những thực tập sinh nhỏ bé, vừa mới vào đã phải trải qua phong ba bão táp như vậy sao?”
Thương Mẫn nhỏ giọng giải thích đầu mối mà cô vừa mới đoán ra được cho Tô Huệ Phi, Tô Huệ Phi nghe thấy vậy liền sửng sốt.
“Không hổ là học sinh giỏi nha, ngay cả chuyện này mà cô cũng thăm dò được?” Tô Huệ Phi không khỏi bội phục.
Thương Mẫn không cho là mình lợi hại, dù gì sự thật cũng là nhờ có Mâu Nghiên chỉ điểm nên cô mới biết, miễn cưỡng xem như đánh bậy đánh bạ đi.
“Cố lên đi, dựa theo tiến độ này, chậm nhất là thứ hai tuần sau chúng ta phải ra được bản thảo thiết kế, còn phải may được trang phục hoàn chỉnh nữa nên chúng ta không được lãng phí thời gian.”
Tô Huệ Phi gật đầu. Trong tích tắc, toàn bộ văn phòng chỉ còn lại tiếng bàn phím và con chuột.
Giờ ăn trưa,Tô Huệ Phi cùng các đồng nghiệp khác đến căn tin ăn, Thương Mẫn mang cơm theo nên không góp vui cùng mọi người, khi đang hâm cơm trong phòng trà nước, cô lơ đễnh nghĩ đến bản thảo thiết kế.
Bên ngoài cửa sổ là khu nghỉ ngơi của nhân viên, có một sân bóng rổ lớn, cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ và bị thu hút bởi nhóm nam thanh niên đang chơi bóng rổ.
Trong trí nhớ, Du Thắng cũng thích đánh bóng rổ.
Khi đó bọn họ chưa yêu nhau, đều ở cái tuổi mười lăm mười sáu, cô và Tô Huệ Phi lúc nào cũng như hình với bóng, và hẹn nhau đến sân bóng xem các bạn nam đánh bóng rổ, và Du Thắng chính là người thu hút Thương Mẫn nhất trong số đó.
Anh cười lên chẳng khác nào ánh mặt trời mùa xuân ấm áp, diện mạo đẹp trai, dáng người cũng không tồi, thu hút rất nhiều cô gái theo đuổi, trong giờ nghỉ giải lao, sẽ có rất nhiều bạn nữ vây quanh đưa nước.
Nhưng cô chưa bao giờ chủ động tới gần quá.
Cho đến một ngày, cô và Tô Huệ Phi bị cô giáo phạt chạy, trên tay cầm một chai nước uống dở, say sưa xem xem Du Thắng và các bạn đánh bóng, sau trận đấu, Du Thắng lập tức đi thẳng tới chỗ cô và cầm lấy chai nước từ trong tay cô.
Cô nhìn anh mở nắp chai, ngậm vào cái miệng chai mà cô đã uống rồi uống sạch phần nước còn sót lại.
“Cuối cùng cũng đợi được bạn mang nước tới.” Đó là câu nói đầu tiên anh ta nói với cô.
Thương Mẫn nhớ suốt đời, sau buổi trưa hôm ấy, dưới ánh chiều tà, dáng người ngửa cổ uống nước của anh ta đã trở thành hình bóng mà suốt thời con gái cô không thể nào quên.
“Đinh!” Tiếng hẹn giờ của lò vi sóng vang lên kéo Thương Mẫn ra khỏi giấc mộng.
Cô sắp xếp hộp đựng thức ăn rồi mang xuống lầu.
Bí mật của thiếu nữ… Những hồi ức mà vừa rồi cô nhớ lại nhờ cảnh tượng chơi bóng rổ của các nam sinh chẳng phải là bí mật của thời đại thiếu nữ sao?
Thương Mẫn bước vào sân bóng rổ, tìm một chỗ râm mát, vừa ăn cơm vừa xem trận đấu bóng rổ.
Cô vừa gặm chân gà vừa chăm chú theo dõi đám con trai chạy theo quả bóng rổ, bỗng dưng cô cảm nhận được một ánh mắt đang quan sát cô.
Thương Mẫn một tay bưng bát một tay cầm chân gà, chậm rãi quay đầu và bắt gặp một ánh mắt xa lạ.
Một người đàn ông sở hữu vẻ ngoài vô cùng tinh tế như một vị thần đang khoanh tay ngồi trên xe lăn, mỉm cười nhìn cô.
Thương Mẫn không khỏi thở dài, quả nhiên là Đạt Phan, tình cờ bắt gặp bất cứ ai cũng cũng đều đẹp.
Chỉ là… Cô liếc nhìn xe lăn của anh ta, chân của anh ta không đi được nhưng lại đến xem bóng rổ, là vì hâm mộ sao? Nhưng mà, tại sao anh lại nhìn cô ăn? Cô ăn cơm không được lịch sự cho lắm, rất khó coi.
Thương Mẫn thu lại ánh mắt, khó nhọc nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống, rồi cẩn thận cắn thêm một miếng, cố gắng khôi phục hình ảnh của mình.
Quay đầu lại, người đàn ông vẫn đang nhìn cô, với nụ cười trên mặt.
“Anh… Anh ăn cơm chưa?” Thương Mẫn thật sự xấu hổ, hỏi bừa một câu.
“Ăn rồi.” Người đàn ông vẫn trả lời cô.
Giọng nói rất có sức hút, giống như ánh nắng đầu thu, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Nhưng mà, nếu anh ta đã ăn rồi thì cớ gì còn nhìn cô ăn chứ?
Cảm giác này khiến cô nhớ đến ánh mắt thèm khát của Đại Hoàng khi thấy cô đang bưng bát cơm ngồi lắc lư trong vườn hoa thuở nhỏ.
Thương Mẫn đặt chén cơm xuống, đang định nhanh chóng giải quyết cho xong miếng đùi gà trong tay thì ánh mắt sắc bén của cô đã nhìn thấy quả bóng rổ đã rời tay và bay đến bên cạnh.
“Cẩn thận!” Người đánh bóng hô lên một tiếng.
Nhìn thấy bóng sắp đập vào người đàn ông ấy, Thương Mẫn cũng không quan tâm, lập tức bay tới.
Một tay chụp xe lăn của người đàn ông, một tay cầm chân gà, dùng thân mình đứng chắn trước mặt người đàn ông.
Một loạt những động tác trôi chảy ấy mang theo ba phần kiêu ngạo lạnh lùng và bảy phần khí phách, Thương Mẫn cũng phải phục chính mình, nhưng mà…
Quả bóng rổ rơi trên mặt đất cách đó một mét, ngay cả một cọng tóc của cô cũng không hề chạm vào.
Bầu không khí đột nhiên đông lại, như thể cô nghe thấy tiếng quạ đen bay trên đầu mình, để lại một chuỗi dấu chấm lửng.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn bàn tay đầy dầu mỡ của Thương Mẫn đang nắm lấy chiếc xe lăn của mình, trong tình huống khẩn cấp như vậy mà Thương Mẫn cũng không nỡ vứt chiếc đùi gà đi.
Anh ta chớp mắt và mỉm cười.
“Đa tạ ơn cứu mạng của nữ hiệp.”
Chậc…
Nhìn quả bóng rổ đang lăn càng lúc càng xa,Thương Mẫn xấu hổ, vội vàng buông tay.
“Xin lỗi, tôi đã nghĩ rằng quả bóng sẽ đập trúng anh.”
Trong ánh mắt của người đàn ông ánh lên nét cười: “Cô là bé con nhà nào?”
Bé con?
Thương Mẫn không vui, cô tuy rằng không cao, nhưng bộ dạng cũng đâu có ngây thơ như vậy.
“Bé con gì chứ.” Thương Mẫn đi lại vài bước, cúi xuống cầm hộp cơm của mình lên: “Tôi là thiết kế trưởng tương lai của Đạt Phan, đồ không hiểu chuyện.”
Người đàn ông nhướng mày thích thú: “Nếu là nhân viên của Đạt Phan thì tại sao lại ăn cơm ở đây?”
Cô khẽ liếc nhìn người đàn ông rồi thả cái đùi gà vào trong chén: “Không biết công ty này bị gì nữa, trong căn tin chẳng có món nào là thức ăn mặn cả mà tôi thì có phải thỏ đâu mà chỉ ăn ăn rau cỏ.”
Ha ha.”
Người đàn ông lại nhếch miệng cười..
“Tôi đi đây.” Thương Mẫn vẫy vẫy tay với anh ta rồi lại nhìn vào chiếc xe lăn: “Anh đi đứng bất tiện nên sau này đừng đến đây nữa, để họ khỏi làm anh bị thương.”
Nói xong, cô liền cầm hộp cơm rời khỏi sân bóng rổ.
Quả nhiên, lúc ăn cơm thì chẳng có chút cảm hứng nào cả, trong đầu toàn dùng để đánh giá thức ăn còn đâu mà suy nghĩ chứ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!