CHƯƠNG 394
“Ờm… mạo muội hỏi một câu, cái người quan trọng mà anh nói… đang tu luyện ở đây à?”
Mâu Nghiên quay đầu, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Xem như là thế.”
Thương Mẫn càng ngờ vực hơn.
Mâu Nghiên bước nhanh về phía trước, giày thể thao của anh đi trên con đường núi mà như đi trên đất bằng, nhưng đôi giày gót nhọn của Thương Mẫn đi một bước là ra một cái lỗ, có mấy lần suýt bị lún trong lỗ không rút ra được.
“Gì thế chứ, biết rõ đến nơi thế này mà cũng không nhắc em một tiếng.” Thương Mẫn than trách cả quãng đường.
Mấy hôm trước còn cảm động vô cùng, cảm thấy đời này có chỗ dựa rồi. Giờ nhìn mà xem, đầu gỗ vẫn là đầu gỗ, không nhắc cô thì cũng thôi, còn đi nhanh như vậy, cô đuổi theo không kịp.
Cô xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên con đường nhỏ, nhưng sau khi đi qua con đường tối tăm trước mặt, đập vào mắt là một trang viên ẩn mình trong rừng núi. Vòm đá ở cổng đã bị dây leo khô che lại, Thương Mẫn cố lắm mới có thể nhìn thấy một chữ “Thịnh”.
Thương Mẫn cẩn thận dè dặt đi vào, bên trong là một rừng đào lớn, lúc này là mùa đông nên cây cối trơ trụi, nhìn rất lạnh lẽo.
Mâu Nghiên đứng trên đồi ở cuối rừng đào, Thương Mẫn chạy nhanh tới, thấy một bia mộ cũ ở trước anh.
“Đây là…” Thương Mẫn hỏi.
“Mẹ anh.”
Thương Mẫn sửng sốt.
Thế nên người quan trọng mà Mâu Nghiên nói là người mẹ đã mất của anh?
Thương Mẫn không nghĩ ngợi gì, dứt khoát quỳ xuống bãi cỏ, dập đầu một cách đầy trịnh trọng: “Mẹ, con dâu đến thăm mẹ.”
Đừng trách cô, trước đó cô còn nói đùa bà đang tu luyện, cô không biết liệu người mẹ chồng đang ở trên trời này có cảm thấy cô không kính trọng bà hay không.
Mâu Nghiên nhướng mày, anh nhìn chòng chọc vào người phụ nữ quỳ trên đất, hơi bất lực.
“Này.” Anh ngồi xổm xuống, vỗ vai cô: “Quỳ nhầm rồi, đây là em gái anh, mộ bên cạnh mới là mẹ anh.”