CHƯƠNG 296
Thật sự cô rất ghét mình bị xem như là một con rối để người khác tùy ý thao túng, cho dù là Mâu Nghiên thì cũng không được.
“Được.” Mâu Nghiên cũng đồng ý với cô.
Anh nhẹ nhàng mổ một cái lên trên mặt của Thương Mẫn, nghiêm túc nhìn cô: “Chỉ cần em ở lại bên cạnh anh, cái gì anh cũng đồng ý với em.”
Thương Mẫn nghe thấy lời nói của Mâu Nghiên, ở nơi sâu nhất trong lòng, giống như là có một hạt giống đang chậm rãi nảy mầm.
Đây chính là Mâu Nghiên, là Mâu Nghiên kiêu ngạo và ưu tú như thế, nhưng mà lại nói với cô rằng chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh, cái gì anh cũng đồng ý với cô.
Cô có tài cán gì mà lại được anh dâng trọn tình yêu, để anh hèn mọn như thế.
Thương Mẫn nâng đầu của anh hung hăng hôn lên, thừa dịp lúc Mâu Nghiên đang buông lỏng, cô xoay người đè lên anh, đặt anh ở trên giường, chiếm ưu thế.
Thương Mẫn rất ít khi chủ động, cô học động tác trước kia của Mâu Nghiên, đan mười ngón tay với anh, đè tay của anh sang hai bên, cô giống như là một con mèo nhỏ mà liếm láp đôi môi anh, lướt qua vành tai và cái cằm, cuối cùng dừng lại ở cổ anh.
Trên người anh có mùi hương thoang thoảng, mùi hương này không phải là mùi nước hoa, cũng không giống như là sữa tắm hay là nước xả quần áo, giống như là được phát ra từ trên da của anh, làm cho cô cảm thấy yên tâm.
Thương Mẫn tham lam ngửi ngửi mùi hương thuộc về anh, giống như là một đứa nhỏ mút mút lấy làn da anh, cố ý để lại một vài vết đỏ.
Nếu như mọi người đã biết chuyện của cô và Mâu Nghiên, Mạc Hậu cũng đã bị bắt, Mâu Chí Tình lại ở xa nước R, cần gì mà cô phải kiêng kỵ chứ?
Người đàn ông của mình, lúc này còn không chịu lớn gan khinh bạc thì phải đợi tới khi nào nữa?
Chỉ là…
Hô hấp của Thương Mẫn dần dần trở nên bình ổn, mùi hương trên người của Mâu Nghiên thật sự làm cho cô cảm thấy rất an toàn, gần đây đã lâu lắm rồi cô không được ngủ một giấc thật yên ổn, tối ngày hôm qua lại không ngủ cả đêm, cô thật sự rất là buồn ngủ.
Mâu Nghiên đong đầy chờ mong, chờ đợi hành động kế tiếp của cô, vật nhỏ này thật sự quá mức chọc người, nếu như không phải muốn xem cô tự mình phát huy, anh đã sớm ra tay rồi.
Nhưng mà hình như là câu chuyện không phát triển theo phương hướng mà anh đang tưởng tượng nhỉ?