Chương 159
Thương Mẫn nhích lại gần anh ta, hỏi anh ta một câu.
“Nghe nói lúc anh học đại học đã từng đánh với Mâu Nghiên một trận?” Người có thể đánh nhau với Mâu Nghiên chắc chắn thân thủ rất tốt, bảo vệ Mạnh Kha chắc dư xài.
“Đó là điều đương nhiên.” Tần Kha kiêu ngạo ưỡn ngực: “Có điều sao cô biết chuyện này vậy, đây chính là chuyện quang vinh cả đời này của tôi đó.”
“Quang vinh hả?” Thương Mẫn nghi hoặc, bị Mâu Nghiên đánh bại không phải tập mãi thành thói quen đó à? Có cái gì để quang vinh cơ chứ?
“Chẳng lẽ là lão đại không nói cho cô biết hả?” Nhìn thấy biểu cảm này của Thương Mẫn, Tần Kha cảm thấy chắc chắn là cô đã hiểu lầm cái gì đó: “Năm đó tôi đã đánh ngã anh ấy đó.”
“Cái gì?” Thương Mẫn kinh ngạc.
Mâu Nghiên và Tần Kha đánh nhau, kết quả Mâu Nghiên đánh thua hả?
Điện thoại rung lên đánh gãy suy nghĩ của cô, Thương Mẫn nhìn chằm chằm vào mấy chữ Mâu Nghiên gửi tới trên màn hình, sau lưng lạnh lẽo một mảnh.
Em lại gây chuyện?
Giọng điệu chất vấn.
“Nếu như anh đã lợi hại như vậy, thế thì tôi giao Mạnh Kha cho anh đó.” Thương Mẫn nhanh chóng chạy không còn hình bóng.
“Này…” Mạnh Kha muốn gọi cô lại, nhưng mà cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ lo lắng hỏi Tần Kha một câu: “Mạc Hậu không phải là người dễ trêu chọc, có phải là mấy ngày nay Thương Mẫn cũng phải tìm một chỗ để trốn đi rồi không?”
“Trốn hả?” Tần Kha nghe thấy câu nói này của cô ta, nở một nụ cười vui vẻ: “Cô còn chưa hiểu rõ vị ân nhân cứu mạng này của cô đâu.”
…
Biệt thự Vịnh Nam.
Thương Mẫn khom người như một con mèo con nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng khách tối tăm không có mở đèn, xem ra là Mâu Nghiên vẫn còn chưa về, Thương Mẫn nhẹ nhàng thở một hơi, cô cởi giày, đưa tay ấn chốt mở cửa, vào lúc quay người lại bóng dáng cao lớn của Mâu Nghiên đã xuất hiện sau lưng cô.
“A…” Thương Mẫn vừa vừa hét lên một tiếng, mà âm cuối bị Mâu Nghiên đưa tay che lại nghẹn ở trong miệng.
“Anh anh anh, anh xuất hiện từ lúc nào vậy?” Thương Mẫn vội vàng lui ra phía sau một bước.
Mâu Nghiên để tay xuống, một tay nhét vào trong túi, ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào cô: “Anh vẫn luôn ở nhà, là em có tật giật mình thì có.”
Anh mặc một chiếc áo len màu đen giản dị, mặc đồ như vậy trong anh càng có tinh thần và trẻ trung hơn một chút, Thương Mẫn đánh giá anh từ trên xuống dưới, cười hắc hắc nói: “Wow, hôm nay chồng em mặc bộ quần áo này thật là đẹp quá đi, đúng là chàng trai trẻ mười tám tuổi đẹp trai.”
“Nói đi, em muốn hình phạt gì?”
Được rồi, nói lảng sang chuyện khác đã thất bại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Mẫn liền sụp đổ.
Cô cúi đầu xuống, nước mắt ẩm ướt lập tức dâng lên, cô muốn bắt lấy tay của Mâu Nghiên, nhưng mà Mâu Nghiên đều đặt hai tay của mình vào trong túi quần, Thương Mẫn không có chiêu khác, chỉ có thể nắm lấy góc áo của anh: “Chồng ơi… ngày hôm nay người ta bị hù sợ muốn chết đi được, anh còn không biết đâu, những người kia hung dữ lắm đó.”
“Có đúng không?” Mâu Nghiên cau mày: “Nhưng mà sao anh lại nghe nói là em cưỡng ép Mạc Hậu, còn làm cô ta bị thương.” Lúc này chỉ sợ là Mạc Hậu đã sớm cáo trạng đến chỗ Mâu Chí Tình luôn rồi.
“Đánh rắm!” Thương Mẫn nói tục: “Em làm cô ta bị thương hồi lúc nào chứ, cái mảnh vỡ cùn như vậy, làm gì có thể…”