Cô vào Đạt Phan vốn chỉ là muốn tranh cao thấp với Thương Tuyết, mà bây giờ dường như đã bị cuốn vào vòng xoáy càng lớn hơn rồi.
Đồng Tiên nói không tiện nhiều lời với cô, đương nhiên là không muốn sớm để lộ lập trường của mình, Thương Mẫn cũng không hỏi thêm nữa.
Cô xụ mặt đi ra từ trong phòng làm việc của Tổng giám trở về tầng ba, Lưu Tử Vi thấy dáng vẻ đó của cô thì càng cười tươi hơn.
“Tôi đã nói rồi, người nào đó chắc chắn là đi bị dạy dỗ, thật sự tưởng mình giỏi lắm, một tháng không đến làm việc, vừa về đến công ty đã làm ra vẻ.” Lưu Tử Vi cầm bông dặm phấn cho mình, cao giọng nói.
“Khinh người quá đáng!” Tô Huệ Phi thở mạnh muốn nổi giận, Thương Mẫn lại ngăn cản cô, coi như không nghe thấy ngồi xuống.
“Đừng nóng.” Thương Mẫn nhỏ giọng nói: “Cô ta là nhân viên quan trọng, từng đi Milan, còn phải để cô ta lót đường cho tớ nữa.”
“Tiểu nhân đắc chí.” Tô Huệ Phi vô cùng căm phẫn: “Người như thế cũng có thể đi Milan, nghĩ thôi cũng cảm thấy không cam lòng.”
“Cậu yên tâm.” Thương Mẫn vỗ vai Tô Huệ Phi: “Theo quy tắc không phải đã nói rồi sao, tớ có thể dẫn theo một trợ thủ, vốn dĩ giải thi đấu thiết kế lần này tớ không ở công ty, là cậu vẫn luôn theo dõi giúp tớ, tớ nhất định sẽ để vị trí này lại cho cậu.”
“Đương nhiên, nếu cậu dám cho người khác, cẩn thận tớ cào chết cậu đấy!” Tô Huệ Phi làm ra vẻ muốn ăn cô luôn.
“Ấy, danh sách nhà thiết kế đã xác định rồi, nhưng cuộc thi người mẫu bên kia thì còn đang tiến hành, chiều hôm nay chính là chung kết, chúng ta đi xem không?”
“Tớ cũng không quan tâm đến mấy cái đó.” Thương Mẫn cầm lấy tài liệu thời trang Milan để xem, nhưng chưa được mấy giây, cô lại kề sát vào Tô Huệ Phi: “Có trai đẹp không?”
“Đương nhiên là có.” Mắt Tô Huệ Phi sáng lên: “Người mẫu của Đạt Phan, dù nam hay nữ đều là cực phẩm, chứ nói chi là người có thể vào được chung kết. Hơn nữa đến lúc đó tới Milan, tác phẩm của cậu đương nhiên là phải chọn người mẫu của công ty mình, cho nên chắc chắn phải thừa cơ hội này tiên hạ thủ vi cường rồi.”
Nghĩ thấy thật sự cũng khá có lý.
Thương Mẫn không phản bác, là một nhà thiết kế, cô biết sự ăn ý giữa nhà thiết kế và người mẫu quan trọng đến mức nào, xem ra nếu cô muốn sau này phát triển hơn ở Đạt Phan thì phải làm quen với nhiều người hơn mới được.
Cuộc thi trình diễn thời trang của người mẫu không khác gì hoàng đế thời cổ đại tuyển mỹ nhân cả, Thương Mẫn và Tô Huệ Phi đi vào tòa nhà của người mẫu, mắt hai người đều mở to.
Khác với phong cách trang trí của bộ phận thiết kế, khắp nơi đều có thể thấy trang phục màu sắc sặc sỡ, người đi lại đều thẳng sống lưng, vẻ ngoài xuất chúng, vóc dáng xinh đẹp, bây giờ hai người bọn họ đi trong đám người chẳng khác nào hai chú lùn xông vào vương quốc của người khổng lồ cả.
“Cậu nói xem bọn họ ăn gì mà cao vậy.” Thương Mẫn cảm thán số phận bất công: “Chân dài sắp tới đầu tớ rồi, còn có eo, ngực nữa, thật sự vô cùng hoàn mỹ.”
Bình thường cũng không phải không qua lại với mấy chị gái nhỏ xinh đẹp, nhưng khi bên cạnh đều là chị gái nhỏ xinh đẹp, Thương Mẫn cũng là phụ nữ cũng không nhịn được thấy hơi tự ti.
“Thật là đáng tiếc…” Thương Mẫn lắc đầu, thở dài.
“Đáng tiếc cái gì?” Tô Huệ Phi không hiểu sao tự nhiên cô lại cảm thán.
“Tớ cảm thấy tiếc thay Mâu Nghiên, cậu nghĩ xem, đây là thiên đường biết bao nhiêu đàn ông tha thiết ước mơ chứ, nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, anh ấy còn là người đứng đầu nơi này, ngoắc ngón tay một cái, ai có thể chống cự được anh ấy chứ, nhưng tiếc là…”
Anh lại có bệnh sợ con gái, đi qua bụi hoa nhưng một chiếc lá cũng không dính vào người, lại chọn một người phụ nữ không có gì nổi bật là cô.
“Cậu cũng rất được mà.” Tô Huệ Phi cạn lời: “Lần đầu tiên thấy có người đáng tiếc vì người đàn ông của mình không tìm người phụ nữ khác đấy.”
“Này? Mọi người nghe gì chưa, tối qua Avrile và Mạnh Kha đánh nhau đó.”
Bên cạnh có đám người tụm năm tụm ba đi qua, tiếng nhiều chuyện cũng truyền đến.
“Biết từ lâu rồi, không phải nói Mạnh Kha bắt gian Avrile và Tổng giám Thái Lặc ngay tại trận sao? Thật đúng là, gặp phải vụ bê bối này ngay trận chung kết, có lẽ mặt mũi hai người đều bầm dập cả rồi, còn lên sàn chữ T kiểu gì nữa.”
Thương Mẫn thính tai nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, dùng cùi chỏ chọc vào Tô Huệ Phi ở bên cạnh.
“Này, Avrile và Mạnh Kha, còn có Thái Lặc gì đó trong miệng bọn họ là ai thế.”
Tô Huệ Phi ra vẻ lấm lét: “Ha ha, cậu nghĩ sao hôm nay tớ lại gọi cậu đến đây, đương nhiên là đến hóng hớt rồi.”
“Avrile và Mạnh Kha đều là người mẫu vào chung kết lần này, Avrile là người mới đến năm nay, ngực to mông vểnh, mặt loli, tấm ảnh mặt thiếu nhi ngực phụ huynh quý trước đăng lên mạng rất hot, cũng giúp cô ta bước lên vị trí hàng đầu trong Đạt Phan. Còn Mạnh Kha này được tuyển vào Đạt Phan sau chương trình tuyển chọn mấy năm trước, tính cách lạnh lùng kiêu ngạo, từng là người mẫu áo cưới chuyên dụng của Đạt Phan, Thái Lặc là một trong mấy tổng giám của bộ phận người mẫu, hai người bọn họ lâu ngày sinh tình, là kim đồng ngọc nữ được Đạt Phan công nhận. Nhưng mấy ngày trước có scandal Mạnh Kha qua đêm trong khách sạn với một người đàn ông thần bí, có lẽ là Thái Lặc cảm thấy mình bị cắm sừng, cho nên cắm sừng lại Mạnh Kha, hai người chơi cắm sừng lẫn nhau.”
Khóe miệng Thương Mẫn giật giật.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!