Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ôm Đùi Bạn Trai Cũ - Nhiêu Thanh Án

Edit: Lyn

"Vậy Án Án của con đang ở đâu?"

- ----------------------

Triệu Khê Ngọc bước nhanh về phía Đoàn Trúc, sốt ruột hỏi: "Kiêu Kiêu thế nào rồi? Hả? Nó bị thương ở đâu?"

Ngay sau khi nhận được tin tức, bà đã cùng Tô Tầm Khải ngồi máy bay tư nhân đến, trong lòng vô cùng lo lắng và bất an.

"Tiên sinh tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm, xin ngài yên tâm." Đoàn Trúc nói.

Triệu Khê Ngọc nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Lúc này bà mới có tâm trí tìm hiểu chuyện vừa rồi. "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Bà hỏi.

"Toàn Toàn, mặt em bị sao vậy?" Tô Tầm Khải đi đến bên cạnh Tô Toàn, thấy khuôn mặt sưng đỏ của cô ta thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Anh ơi ~ Hu hu ~ là cô ta đánh em!" Tô Toàn chỉ vào Nhiêu Thanh Án, vừa khóc vừa cáo trạng.

Ánh mắt lạnh lùng của Tô Tầm Khải dời sang người Nhiêu Thanh Án. Khi nhìn rõ bộ dạng của cô, anh ta giật mình, trong mắt loé lên tia kinh ngạc.

Mặc dù anh ta đã nhìn thấy ảnh của Nhiêu Thanh Án, nhưng khi nhìn trực tiếp mặt đối mặt, vẫn làm cho anh ta phải run rẩy.

Bởi vì cô thật sự rất giống với bà Tô trước khi phẫu thuật thẩm mỹ.

"Là tôi đánh cô ta đấy thì làm sao?" Nhiêu Thanh Án đón ánh mắt của Tô Tầm Khải. Cô thản nhiên thừa nhận.

"Tại sao cô lại đánh em ấy?" Tô Tầm Khải thu lại vẻ thất thố của mình, hỏi.

"Bởi vì chính cô ta là người đã thả chó đuổi theo tôi, sau đó nó còn cắn Phù Kiêu! Tôi đánh cô ta là oan sao?" Nhiêu Thanh Án tức giận nói, "Tôi không chỉ đánh cô ta không đâu mà tôi còn muốn độc chết con chó của cô ta nữa cơ!"

"Tôi không thả chó. Là con chó tự thoát khỏi dây xích thôi! Không liên quan gì đến tôi hết!" Tô Toàn thoáng nhìn thấy vẻ mặt vi diệu của Triệu Khê Ngọc liền vội vàng giải thích.

"Cô có chứng cứ gì chứng minh là Toàn Toàn cố ý thả chó không?" Tô Tầm Khải nhíu mày nói.

"Tôi không có bằng chứng nhưng tôi nghĩ cô ta cố tình làm như vậy." Nhiêu Thanh Án nói.

"Nói như vậy nghĩa là cô chỉ đang nói hươu nói vượn?" Tô Tầm Khải lạnh lùng nói.

"Vậy anh thử hỏi Tô Toàn một chút xem, tại sao bình thường con chó này thấy người cũng không sủa mà hôm nay thấy tôi nó lại sủa? Tại sao nó lại chỉ đuổi theo một mình tôi? Tại sao bình thường dây buộc chó rất chặt mà đến hôm nay thì nó lại thoát ra được?" Nhiêu Thanh án không chút nhường nhịn nào trừng mắt nhìn chằm chằm anh ta.

"Tôi nói cho các người biết, tôi không sợ Tô gia các người trả thù đâu. Các người có bản lĩnh thì đến giết tôi đi. Tô Toàn, tôi nói cho cô biết mối thù này tôi sẽ nhớ kỹ!"

Triệu Khê Ngọc vẻ mặt phức tạp nhìn cục diện hiện tại này. Người bị chó cắn là con trai mình, mà người bị nghi ngờ thả chó lại là Tô Toàn. Người vì con trai bà mà ra mặt lại chính là cô gái lần trước ở đoàn làm phim bị con trai nhà mình khinh thường, điều này thật sự không thể không khiến cho người ta có những cảm xúc hỗn độn.

"Cuối cùng chuyện này là như thế nào?" Triệu Khê Ngọc mở miệng hỏi.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Triệu Khê Ngọc đột nhiên mở miệng. Thấy bà nói chuyện, khí thế quanh thân Tô Tầm Khải liền thu liễm lại. Vẻ mặt anh ta mang theo chút áy náy nói: "Về chuyện Phù Kiêu bị chó cắn, chúng tôi vô cùng xin lỗi. Nhưng xin ngài hãy tin tưởng, Toàn Toàn nhất định không phải là cố ý làm vậy. Con chó kia chúng tôi sẽ xử lý nó. Còn về vấn đề bồi thường, chúng tôi hy vọng có thể cùng với phu nhân thương lượng một chút."

Nhiêu Thanh Án vừa rồi trong cơn tức giận, cũng không có chú ý tới Triệu Khê Ngọc. Hiện tại nhìn thấy mẹ của Phù Kiêu đã tới, cô cũng thu liễm lại cơn giận của mình không dám hé răng nửa lời.

"Ừm. Cái này để nói sau đi. Tôi đi xem Kiêu Kiêu trước." Vẻ mặt của Triệu Khê Ngọc bình thản, hỉ nộ không rõ, cũng không biết suy nghĩ của bà lúc này thế nào.

Tô Toàn có chút thấp thỏm nhìn Triệu Khê Ngọc đi vào phòng bệnh.

Nhiêu Thanh Án ngóng theo Triệu Khê Ngọc vào phòng bệnh, không nhúc nhích. Vạn Viện Viện hỏi cô: "Có phải cô cũng muốn vào thăm Phù Kiêu không?"

Nhiêu Thanh Án gật đầu.

Vạn Viện Viện vội túm lấy cánh tay cô đi về phía phòng bệnh. Cô vội vàng nói: "Chờ một chút, mẹ anh ấy còn đang ở bên trong. Tôi đợi chút nữa mới vào thì hơn."

"... Được."

Sau khi hết thuốc mê, Phù Kiêu từ từ tỉnh lại, trong miệng kêu: "Án Án..."

"Án Án là ai?" Triệu Khê Ngọc nghi hoặc. Bà quay đầu hỏi Đoàn Trúc: "Là Nhiêu Thanh Án sao?"

Đoàn Trúc chần chờ gật đầu: "Có thể là vậy." Trước đó anh ta cũng chưa từng nghe tiên sinh gọi Nhiêu tiểu thư là Án Án bao giờ.

Phù Kiêu chậm rãi nhấc mí mắt lên, tầm mắt mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng: "Mẹ?"

"Là mẹ đây. Không phải Án Án gì đó của con đâu." Triệu Khê Ngọc không nóng không lạnh nói.

Khóe miệng Phù Kiêu khẽ nhếch lên, hỏi: "Vậy Án Án của con đang ở đâu?"

Khóe miệng Triệu Khê Ngọc giật giật: "Con thật đúng là rất thích cái cô Nhiêu Thanh Án kia à?"

Phù Kiêu không trả lời câu hỏi này, trực tiếp chuyển ánh mắt đến trên người Đoàn Trúc hỏi: "Cô ấy đang ở đâu?"

"Nhiêu tiểu thư ở bên ngoài." Đoạn Trúc nói.

"Sao không cho cô ấy vào đây?"

Đoàn Trúc đứng sau lưng Triệu Khê Ngọc, lặng lẽ liếc mắt nhìn bà một cái, dùng ánh mắt nói, "Có lẽ là không tiện"

"Sao lại không tiện?" Triệu Khê Ngọc quay đầu lại hỏi.

Đoàn Trúc cười ngường ngùng. Triệu Khê Ngọc hiểu ý, gật đầu nói với Phù Kiêu: "Những người khác hẳn là cũng muốn vào thăm con một chút. Vậy mẹ sẽ đi mua cho con chút đồ ăn trước."

"Cảm ơn mẹ."

Sau khi Triệu Khê Ngọc rời đi, Nhiêu Thanh Án là người đầu tiên vào phòng bệnh. Cô ngồi bên giường bệnh hỏi Phù Kiêu: "Anh thế nào rồi? Có đau không? Bác sĩ nói anh bị cắn mất một miếng thịt..."

Nhìn thấy cô lại muốn khóc, anh vội vàng trấn an nói: "Không có việc gì đâu, em đừng khóc."

Vành mắt cô đỏ bừng, cố gắng không rơi nước mắt, gật gật đầu.

Anh nâng tay phải không bị thương lên sờ đầu cô, nói: "May là nó không cắn em."

Nhiêu Thanh Án chớp chớp mắt, nước mắt liền rơi thẳng xuống. Cô cứ như vậy nhìn anh mà rơi lệ. Cô nói với anh: "Cảm ơn anh."

"Nếu vậy thì em lấy thân báo đáp đi." Anh nói đùa.

"Được." Cô gật đầu.

"Ngốc." Anh bật cười, còn muốn lấy thân báo đáp nữa chứ, em vốn là của anh rồi.

"Đừng khóc nữa. Em mau lau nước mắt đi, để cho người khác nhìn thấy thì xấu hổ lắm đó!" Anh nói thêm.

"Hoá ra hai người còn nhớ trong phòng bệnh này còn những người khác nữa à?" Vạn Viện Viện trêu chọc nói.

"Khi tình yêu đang nồng nàn thì những người khác chỉ là không khí." Tôn Li nói đùa.

Mấy người khách mời ngồi một lúc, Vạn Viện Viện liền lấy lý do Phù Kiêu cần nghỉ ngơi để cho những người khác rời khỏi. Trong lúc đó người của tổ tiết mục cũng đến an ủi nhưng chưa an ủi được mấy câu đã bị Đoàn Trúc mời ra ngoài.

Sau đó trong phòng bệnh chỉ còn lại Nhiêu Thanh Án và Phù Kiêu.

"Thịt sẽ mọc trở lại thôi. Khoảng một tháng hoặc lâu hơn chút là khỏi rồi." Anh an ủi cô.

"Lâu quá..." Cô khổ sở nói.

"Vậy thì phải nhờ em chăm sóc cho anh rồi." Anh nói.

"Ừm!"

"Hiện tại có phải anh nói cái gì em đều đáp ứng hết đúng không?" Anh cười nói.

"Ừm!" Cô gật đầu.

"Vậy thì em... Lại đây hôn anh một cái đi." Phù Kiêu cong môi nói.

Cô đỏ mặt một chút, tiến lại gần hôn anh một cái. Đôi mắt lấp lánh ánh nước của cô nhìn anh chăm chú. Yết hầu của anh khẽ trượt, vuốt ve gáy cô nói: "Thêm cái nữa."

Nhiêu Thanh Án nghe lời hôn lên môi anh. Anh ấn gáy cô làm nụ hôn sâu hơn. Một lúc lâu sau, hai người tách cánh môi ra, cô ôm lấy cổ anh thở hổn hển.

"Vừa rồi anh nghe nói em tức giận đánh Tô Toàn?" Anh hỏi.

"Ừm."

"Tay có đau không?" Anh kéo tay phải của cô đến trước mắt nhìn, "Đỏ rồi. Về sau những chuyện như này, em không cần phải tự mình động thủ."

"Em đánh người rồi." Cô có chút sợ anh chê cô không biết giữ thể diện, vẻ mặt né tránh nói.

"Anh cũng không phải là chưa từng thấy em đánh người. Trước kia lúc em giúp Liễu Nhân Nhân bắt gian, anh muốn ngăn cũng không ngăn được." Phù Kiêu cười nói.

Cô có chút ngượng ngùng, ôm anh không nói lời nào.

Anh dịu dàng vuốt tóc cô, nói: "Án Án, đừng cảm thấy áy náy."

"Em mới không cảm thấy áy náy, em chỉ tức giận thôi."

Anh cười một chút, nói: "Vậy xin em bớt giận."

"Hừ. Dù sao bây giờ em cứ nhìn thấy người Tô gia là lại thấy không vừa mắt." Cô ngước mắt lên nhìn anh, hầm hừ nói, "Anh trai cô ta tới em cũng không sợ."

"Tất nhiên, em không cần sợ. Anh sẽ xử lý chuyện này."

"Anh muốn xử lý thế nào?" Cô hỏi.

"Ừm... Cứ để cho bọn họ bồi thường chút gì đó đi." Phù Kiêu chớp mắt nói.

*

"Án Án kia của con đâu?" Triệu Khê Ngọc trở về hỏi.

"Con nhờ cô ấy trở lại giúp con lấy ít đồ rồi. Chốc nữa cô ấy sẽ trở lại." Anh nói.

"Không phải con muốn lấy cô ấy về làm con dâu của mẹ đấy chứ?" Triệu Khê Ngọc vẻ mặt phức tạp, ngồi bên giường hỏi.

"Dù sao cũng không phải là Tô Toàn làm con dâu của mẹ." Phù Kiêu nói.

"Kiêu Kiêu, mẹ đã hỏi qua rồi, Toàn Toàn lần này thật sự không phải cố ý." Triệu Khê Ngọc nói.

"Mặc kệ cô ta có phải là cố ý hay không, nhưng mà mẹ à, con trai bảo bối của mẹ bị thương là sự thật." Anh thở dài một hơi nói: "Mẹ không đau lòng con, nhưng có người đau lòng cho con đến chết đấy!"

"Ai nói mẹ không đau lòng chứ!" Triệu Khê Ngọc nhíu mày nói: "Mẹ vội vàng hoảng hốt ngồi máy bay tư nhân tới đây, còn không phải là lo lắng cho con, cái thằng nhóc vô lương tâm này sao! Con nói lời này là muốn làm mẹ tức chết đấy à!"

"Chỉ là thấy mẹ bênh vực cho Tô Toàn nên con đùa giỡn một chút thôi mà." Anh vội vàng trấn an bà.

"Mẹ cũng không phải bênh vực nó. Con mới là con ruột của mẹ, mẹ còn có thể nghiêng về phía người ngoài sao? Chỉ là con bé là cháu gái của Tô gia gia con, chúng ta cũng không tiện trách cứ quá mức." Triệu Khê Ngọc thở dài nói: "Dù sao thì với mối quan hệ giao hảo giữa hai nhà chúng ta từ trước đến nay, cũng không thể nháo quá khó coi."

"Tô Tầm Khải nói như thế nào?"

"Thằng bé nói muốn gặp con trước rồi sau đó bàn bạc làm thế nào để giải quyết vấn đề."

"Vậy thì tốt rồi. Con sẽ nói chuyện với anh ta."

"Không nói đến chuyện này nữa. Rốt cuộc giữa con và Nhiêu Thanh Án kia đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, vì sao con lại tham gia chương trình gì đó vậy? Con không phải là vì cô gái đó mới tham gia đấy chứ?"

"Như những gì mẹ nhìn thấy."

Trên mặt của Triệu Khê Ngọc đầy dấu chấm hỏi, nói: "Con nói rõ ràng một chút xem nào, hai đứa rốt cuộc có quan hệ gì?"

"... Con hơi đau đầu. Mẹ, mẹ cho con nghỉ ngơi một chút đi." Anh đắp chăn nói.

"Được. Nếu con không nói, vậy thì mẹ đi hỏi Đoàn Trúc." Triệu Khê Ngọc cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Phù Kiêu lại trốn tránh vấn đề này?

Đoàn Trúc trầm mặc một hồi lâu, mãi đến khi Triệu Khê Ngọc không kiên nhẫn mà cho rằng cậu ta đột nhiên trở thành người câm, bà hỏi: "Việc này mà cậu cũng cần phải suy nghĩ lâu như vậy sao?"

Đoàn Trúc trong lòng thở dài một hơi thật sâu, anh ta cũng không thể đem nội dung hợp đồng nói ra được, "Nếu không thì ngài đi hỏi tiên sinh đi?"

"Nếu nó chịu nói tôi còn cần phải hỏi cậu sao?" Triệu Khê Ngọc nhíu mày, "Mấy đứa thần thần bí bí làm cái gì không biết?"

Đoàn Trúc đang khó xử thì vừa vặn Nhiêu Thanh Án cầm đồ đi tới. Ánh mắt anh ta sáng lên. Triệu Khê Ngọc theo tầm mắt của Đoàn Trúc nhìn qua. Nhiêu Thanh Án vừa ngẩng đầu lên đã bị hai đạo ánh mắt lấp lánh dọa cho sợ hết hồn.

"Cháu chào bác ạ." Cô trước tiên lễ phép chào hỏi.

"Cháu chính là Nhiêu Thanh Án?" Triệu Khê Ngọc đánh giá cô từ đầu đến chân. Bà thầm nghĩ bộ dạng thật không tồi, vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn khéo léo, hoàn toàn không tưởng tượng ra được bộ dáng đánh người của cô lúc trước.

"Dạ." Nhiêu Thanh Án có chút khẩn trương. Cô căng thẳng đến nỗi không biết nên nói cái gì.

"Cháu và... Kiêu Kiêu nhà cô, có quan hệ gì?" Triệu Khê Ngọc do dự một chút, hỏi.

"Cháu..." Nhiêu Thanh Án co quắp liếc mắt nhìn Đoàn Trúc một cái. Đoàn Trúc gật đầu lia lịa... Không phải chứ đại ca à, anh gật đầu cái gì. Tôi là kêu anh tới giải vây cho tôi mà!

"Sao?" Triệu Khê Ngọc thúc giục mà nhìn cô.

"Cái kia, Phù Kiêu là ông chủ của cháu." Nói xong, Nhiêu Thanh Án thở phào nhẹ nhõm. Ông chủ mà, cấp dưới quan tâm ông chủ một chút không phải là chuyện bình thường hay sao.

"Ồ..." Triệu Khê Ngọc bừng tỉnh gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy tại sao nó lại đi tham gia chương trình tạp kỹ tình yêu gì gì đó? Hơn nữa tương tác giữa hai đứa cũng rất mờ ám. Con trai bác không phải đang theo đuổi cháu đấy chứ?"

"Không phải đâu ạ." Nhiêu Thanh Án vội vàng xua tay. Cô liếm liếm môi, hạ quyết tâm nói: "Chúng cháu chỉ là quan người yêu cũ thôi ạ."

"Người yêu cũ?"

"Vâng ạ... Chúng cháu quen nhau khi còn học đại học ạ."

"Tại sao bác lại không biết nhỉ?" Triệu Khê Ngọc ngạc nhiên nói.

"Cái đó, có lẽ lúc đó bọn cháu không được ổn định lắm cho nên anh ấy không nói với bác ạ." Xin lỗi Phù Kiêu, cái nồi này anh cõng (gánh) trước đi.

"Ồ ~ Vậy những người trẻ tuổi bây giờ đều là như thế đối với người yêu cũ hay sao... Như thế..." Triệu Khê Ngọc suy nghĩ một lúc, không biết nên hình dung thế nào, nghẹn ra một cái "Tình sâu nghĩa nặng sao?"

"..." Nhiêu Thanh Án ngơ ra một chút, "Có lẽ là vậy ạ."

Triệu Khê Ngọc thấy cô gái nhỏ này bị bà ép hỏi đến mặt đỏ bừng, cũng không làm khó dễ người ta nữa, nói: "Cháu vào đi, nó đang ở bên trong chờ cháu đấy."

Chờ sau khi Nhiêu Thanh Án đi vào, Triệu Khê Ngọc lại quay đầu hỏi Đoàn Trúc: "Hai đứa bọn họ đã hôn nhau chưa?"

Đoàn Trúc: "..."

- ---------------------------

【Bình luận】

Nữ chính giống mẹ Tô như vậy, sẽ không phải cô ấy mới là người Tô gia đó chứ... Dù sao nữ phụ độc ác não tàn kia cũng không phải là ruột thịt mà.

Aaaa nữ chính nhanh vả mặt Tô Toàn đi, người phụ nữ này làm ta tức chết rồi.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!