Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Edit: Lyn

"Phù Kiêu, anh là đồ tồi."

- -----------------

Nhiêu Thanh Án kéo thanh tiến độ xem nhanh qua một lần. Cô rất bái phục sự cắt ghép vô cùng khéo léo của biên tập viên.

Thông qua sự cắt ghép của người biên tập, mối quan hệ giữa các khách mời đến nay vẫn khá nhập nhằng. Chỉ cần tùy tiện thêm một ít bong bóng màu hồng và nhạc nền là bầu không khí giữa hai khách mời đã trở nên mập mờ. Ngay cả giữa Nhiêu Thanh Án và Mạnh Tử Châu cũng có thể cắt ghép ra được không ít cảnh ám muội.

Nhưng trong đó cũng có những cặp đôi có dấu hiệu khá rõ ràng. Ví dụ như giữa Nhiêu Thanh Án và Phù Kiêu, mặc dù cảnh quay của hai người họ tương đối ngắn nhưng từ các hình ảnh rải rác được cắt ra có thể thấy hai người họ có tình ý với nhau.

Dùng lời của dân mạng tới nói —

[Ánh mắt hai người họ nhìn nhau thật ngọt!]

[Hai người nhìn nhau không được tự nhiên, ha ha ~]

[Não của tôi đã tự viết ra bộ truyện người lớn 10000 chữ rồi, hắc hắc ~]

[Không thể trách chúng ta đen tối nhưng thật sự là đôi khi Phù Kiêu dùng ánh mắt sắc lang* để nhìn Nhiêu Thanh Án đó ~]

[Sao tôi không thấy như vậy, tôi cảm thấy Phù Kiêu rất ôn nhu! Đối với Án Án rất tốt mà ~]

[Không ở bên nhau trời đất khó dung! Giày của bạn trai tôi là giả, Kiêu Án là thật!]

...

Nhiêu Thanh Án dùng tài khoản phụ để xem bình luận về CP của cô với Phù Kiêu, thoáng cái cô đã đỏ mặt. Lúc này cư dân mạng đang rất nhiệt tình gặm CP của bọn họ nên Nhiêu Thanh Án đành phải chú ý tới từng cái một.

Cô mới từ Chaohua(*) thoát ra thì thấy một bài đăng có liên quan được đề cử bởi Weibo.

(*) Chaohua là một dữ liệu của Weibo, giống như một group mạng xã hội nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, thu hút sự quan tâm của nhiều người.

@CP mía đường V: Vì sao Nhiêu Thanh Án và Phù Kiêu thoạt nhìn giống như tình nhân vậy? Vừa mới quen biết đã trở thành một đôi rồi, cái này hợp lý sao?

Bên dưới trả lời:

[Có khả năng là diễn hay không? Dù sao thì Nhiêu Thanh Án cũng là một diễn viên.]

[Quá giả! Cái này nhìn cái là biết có kịch bản sẵn. Giờ chương trình tình ái càng ngày càng chán.]

[Đường hóa học(*) cút khỏi chương trình đi!]

Đường hóa học(*): chất tạo ngọt nhân tạo. Ý là những cảnh ngọt này của hai người là diễn, không phải thật.

[Tốt xấu gì Nhiêu Thanh Án cũng từng là Ảnh Hậu, làm sao lại lưu lạc đến mức này, ài!]

[Không được! Tuy rằng Phù Kiêu rất đẹp trai nhưng mà cũng chỉ là một trợ lý đạo diễn thôi. Con gái, con mau tỉnh táo lại đi!]

Reply [Sốc! Nhiêu Thanh Án cũng có fan!]

Reply [Ý bạn là sao? Một fan cũng là fan!]

[Lầu trên bị sao vậy? Nhiêu Thanh Án xinh đẹp như thế, tiểu tiên nữ không thể có fan sao?]

Reply [Đáng thương quá, chị đẹp như thế sao lại không nổi tiếng được vậy?]

...

Nhiêu Thanh Án ấn vào trang cá nhân của chủ blog, nhìn thấy bài đăng Weibo mới nhất.

@CP mía đường V: Kỹ năng diễn tốt của Nhiêu Thanh Án thì không nói nhưng sao mà Phù Kiêu diễn cũng tốt như thế? Ánh mắt anh ta lúc nhìn Nhiêu Thanh Án vì sao nhìn giống như là... Sói??? Anh ta chỉ là một trợ lý đạo diễn thôi mà!

[Có một khả năng, ý tôi là, có khả năng đây không phải là diễn không? Gặm CP của hai người này xong mà khiến tôi xoay mòng mòng tại chỗ!]

[Nhiêu Ảnh Hậu đúng là Nhiêu Ảnh Hậu. Sau bao năm, tài năng diễn xuất của cô ấy vẫn tốt như cũ. (Suy nghĩ)]

[Cái gì gọi là sói? Tôi thấy ánh mắt của Phù Kiêu rất ôn nhu đó nha ~]

[Trong máy ảnh của Phù Kiêu rốt cuộc có bao nhiêu ảnh chụp của con gái nhà tôi vậy? Chết tiệt, để cho tôi bình tĩnh chút đi!]

[Để tôi xem kĩ lại một chút, vì sao gọi là sói?]

Reply [Tôi xem lại rồi. Ở trong mắt tôi, họ như đã có hai đứa con rồi ấy.]

[Chỉ là một trợ lý đạo diễn cỏn con!!! Không có tiền thì tình yêu không thể lâu dài được. Con gái, cách xa anh ta một chút, đẹp trai cũng không thể mài ra ăn được!]

Reply [Đừng trách tôi nha, Phù Kiêu đẹp trai như vậy thật đúng là có thể mài ra ăn được. Nếu để anh ta tiến vào giới giải trí chẳng phải sẽ dìm chết một đám thần tượng bằng một cái nháy mắt à?]

Reply [Người ta là phú nhị đại đi trải nghiệm cuộc sống, tiến vào giới giải trí làm cái gì?]

Reply [Lầu trên tỉnh lại đi, anh ta chỉ là một trợ lý!]

[Trợ lý đạo diễn nào lại dùng máy ảnh 80 vạn, sứt mẻ cũng không thấy đau lòng gì vậy? (cười nhếch)]

Reply [Phù Kiêu thật sự chỉ là một trợ lý đạo diễn thôi sao? Sao tôi lại nhìn thấy anh ta rất có tiền!]

Reply [Sẽ không phải thực sự là phú nhị đại đến trải nghiệm cuộc sống đấy chứ?]

...

Nhiêu Thanh Án sờ cằm, xem xong hình ảnh được đăng tải trong phần bình luận, cô không thể không cảm thán cư dân mạng thật sự rất biết suy diễn. Rõ ràng ánh mắt rất bình thường lại có thể suy ra N hàm nghĩa, thật đúng là bái phục.

Cuối cùng cô cũng thoát ra khỏi trang chủ của tài khoản Weibo này. Cô vô tình nhấn vào một tài khoản tiếp thị trên Weibo hình như đang nói Tống Á Tư mới đầu không thân thiện với cô cho lắm. Cô mở phần bình luận xem một chút, waoo, khói thuốc súng nổi lên tứ phía. Bình luận của cư dân mạng giống y như là đang phân tích hiện trường cung đấu. Nhiêu Thanh Án nhìn thấy có người nói cô là trà xanh thì lập tức rời khỏi đó. May mà cô thoát ra nhanh nếu không cô sợ mình không nhịn được mà mắng người.

Nhiêu Thanh Án lại lướt internet một chút xem bình luận của mọi người về chương trình. Nhìn thấy bình luận nói cô và Phù Kiêu rất xứng đôi thì sẽ nhấn like còn nhìn thấy bình luận cãi nhau hoặc là mắng chửi thì sẽ lướt nhanh qua. Cô xem một lúc, về cơ bản cũng hiểu được chiều gió lúc này.

Một lúc sau, Tiếu Nhu lại gọi điện thoại tới, "Em nhìn thấy chưa?"

"Thấy rồi."

"CP của em với Phù Kiêu giờ là hot nhất, đã xếp thứ 9 trên Chaohua rồi."

"Gì cơ? Thật sự là được hoan nghênh nhiều như vậy sao?"

"...Vậy cái em vừa xem là cái gì?"

"Em đọc bình luận," Nhiêu Thanh Án không dám nói là vừa rồi cô xem người khác gặm CP của cô và Phù Kiêu.

"Chậc... Bỏ đi. Việc đã đến nước này, nếu em đã quyết tâm muốn đi theo Phù Kiêu nhà em, vậy thì chúng ta cứ theo kế hoạch xào nát (CP) ban đầu, xào cho hot hơn nữa, hot đến mức mọi người đều biết tên em."

"Chuyện này, không phải chỉ mình em muốn là được..." Nhiêu Thanh Án nhỏ giọng nói.

"Phù Kiêu đã đuổi theo em tới đây, chắc sẽ không có ý kiến gì đâu." Tiếu Nhu thở dài một hơi, không biết nên làm sao để đề phòng lão sói xám tổn thương đến cô bé quàng khăn đỏ nhà cô ấy, mà bây giờ lại không thể không đẩy cô bé quàng khăn đỏ vào trong tay sói xám.

"Chị, sao chị lại thở dài?"

Tiếu Nhu lo lắng nên dặn dò thêm lần nữa: "Thanh Án, mặc dù chị biết em là bất đắc dĩ lấy sắc hầu quân nhưng mà trong lòng em cũng phải hiểu rõ, nếu có thể thì tuyệt đối đừng lún vào quá sâu!

Nhiêu Thanh Án biết Tiếu Nhu lo lắng cho cô, cô lại không dám nói ra suy nghĩ của mình nên đành an ủi: "Em biết rồi. Em tuyệt đối sẽ không thích Phù Kiêu. Chị, chị yên tâm. Em biết rất rõ quan hệ giữa bọn em là như thế nào mà, chỉ là tạm thời lợi dụng lẫn nhau thôi, khi nào thời cơ đến thì sẽ kết thúc."

Nói chuyện điện thoại xong, Nhiêu Thanh Án thở ra một hơi, vừa quay đầu nhìn thấy người đứng cạnh cửa, trái tim cô liền run rẩy, ngạc nhiên. Tay cầm điện thoại của cô bất giác nắm chặt lại. "Anh... Anh đến từ bao giờ vậy?"

Phù Kiêu không lên tiếng, mặt không hề cảm xúc yên lặng nhìn cô. Lòng bàn tay của Nhiêu Thanh Án bắt đầu đổ mồ hôi, trái tim cũng thấp thỏm mà đập liên hồi. Miệng há hốc muốn giải thích với anh nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Tôi thấy cô nói rất đúng, chúng ta chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi." Phù Kiêu mở miệng nói.

"Em..."

"Nhiêu Thanh Án, tôi thực sự quá ngu ngốc nên mới lúc nào cũng bị cô lừa gạt. À, không phải, là tôi đơn phương cho rằng cô thực sự thích tôi. Cô diễn không tệ." Phù Kiêu cười, vỗ tay tán thưởng, "Thực ra, chỉ một mình tôi đặt niềm tin vào mối quan hệ này cũng không sao, nhưng mà cô luôn rất đúng lúc mà nhắc nhở tôi rằng, cô vô tình thế nào, tất cả mọi thứ chỉ là cô đang diễn."

"Anh sẽ để ý đến việc em có diễn hay không sao?" Nhìn thấy dáng vẻ châm chọc khiêu khích của anh, trái tim cô nhói đau, cánh mũi chua xót, "Anh không phải cũng luôn coi tôi là sủng vật để giải trí sao, lúc nóng lúc lạnh, lúc cần thì gọi đến lúc không cần thì lại đuổi đi."

Phù Kiêu thu lại nụ cười, sắc mặt âm trầm nhìn cô chằm chằm. "Cô nói rất đúng, trong mắt tôi cô chỉ là một sủng vật để giải trí. Lúc vui vẻ tôi liền muốn trêu chọc cô một chút, lúc không vui sẽ cảm thấy cô rất phiền." Nhiêu Thanh Án, lương tâm của em bị chó gặm rồi sao???

Nói xong Phù Kiêu mở cửa đi ra ngoài "Đùng!" một tiếng đóng cửa lại. Chấn động đến mức nước mắt Nhiêu Thanh Án rì rào chảy xuống "Phù Kiêu, anh là đồ tồi!" Cô tức giận cầm lấy cái gối vừa khóc vừa đánh.

Tất cả mọi người đều cảm giác được Nhiêu Thanh Án và Phù Kiêu đang chiến tranh lạnh. Vạn Viện Viện hỏi cô đã xảy ra chuyện gì nhưng cô không nói. Mà Phù Kiêu thì lại càng không nói.

Buổi tối ngày thứ nhất chiến tranh lạnh, Phù Kiêu không viết thư. Nhiêu Thanh Án thì viết thư cho người nấu cơm cùng cô là Mạnh Tử Châu.

Buổi tối ngày thứ hai chiến tranh lạnh, Nhiêu Thanh Án vẫn viết thư cho Mạnh Tử Châu – người kể chuyện làm cô cười, còn Phù Kiêu thì viết cho Vạn Viện Viện.

"Này, hai người chiến tranh lạnh đừng kéo tôi vào được không?" Vạn Viện Viện nhận được thư của Phù Kiêu thì lúng túng nhìn về phía Nhiêu Thanh Án. Gần đây quan hệ giữa cô ấy với Thạch Quyền vừa mới bắt đầu khởi sắc.

Nhiêu Thanh Án nhận được thư của Mạnh Tử Châu, cô nhếch môi cười đặt lá thư xuống nói: "Liên quan gì đến tôi."

"Không liên quan đến cô?" Vạn Viện Viện thử dò xét hỏi: "Vậy tôi ghép cặp với anh ta nhé?"

"Cứ tự nhiên." Nhiêu Thanh Án mặt không đổi sắc trở về phòng.

Ngày thứ ba chiến tranh lạnh, tổ chương trình đột nhiên nói có người mới đến, để các khách mời nam bốc thăm đi đón người.

"Chỉ đến một vị khách mời nữ hay sao?" Mạnh Tử Châu hỏi.

Nhân viên công tác gật đầu.

"Trước đây hình như không có nói giữa chừng có thêm một khách mời nữ nữa thì phải?" Lam Ôn Mậu hỏi.

"Khụ, đây là mới được thêm vào." Nhân viên công tác giải thích. Có trời mới biết làm sao đột nhiên lại nhét thêm một người vào a.

"Ồ ~" Mạnh Tử Châu gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Phù Kiêu đang ngồi trên ghế sô pha nói: "Anh Kiêu, chúng ta phải rút thăm."

Phù Kiêu nâng mí mắt, lông mày cau lại, không kiên nhẫn nói: "Mọi người rút đi, cây cuối cùng là của tôi."

Thật khéo, cây cuối cùng lại là thẻ đỏ.

"Cái kia, Phù tiên sinh, có lẽ chúng tôi sẽ phải hóa trang cho ngài." Nhân viên công tác lo lắng đi theo sát anh thương lượng. Tâm trạng mấy hôm nay của Phù Kiêu không tốt, ai cũng có thể nhìn ra được.

"Là ai mà làm lớn như vậy." Phù Kiêu nghiêng đầu, ánh mắt lãnh đạm "Còn cần tôi phải hoá trang đi đón?"

Ý này chính là không chịu rồi. Nhân viên công tác lau mồ hôi hột, ánh mắt cầu cứu nhìn về những người khác. Những người khác làm bộ không nhìn thấy, bận rộn bàn bạc với đạo diễn. Cuối cùng vẫn là không có ai dám đi khuyên Phù Kiêu nên đành để anh cứ như vậy mà đi đón người.

Phù Kiêu trực tiếp lái xe đến địa điểm được chỉ định – một danh lam thắng cảnh ven hồ nổi tiếng. Chờ trong chốc lát, một chiếc thuyền chậm rãi từ phía xa đi đến. Một người phụ nữ dáng vẻ xinh đẹp, mặc bộ sườn xám, ngồi ở mũi thuyền khẽ gảy cổ cầm. Ánh mắt Phù Kiêu hơi lóe lên một tia kinh ngạc, tại sao Tô Toàn lại tới đây?

Ngạc nhiên qua đi, Phù Kiêu lại trở về dáng vẻ lạnh lùng. Chờ Tô Toàn lên bờ, không để cô ta kịp nói chuyện, anh đã xoay người mở cửa xe, "Đi thôi."

Tô Toàn còn đang cảm thấy tủi thân bởi thái độ lạnh lùng của Phù Kiêu nhưng vừa thấy anh giúp cô ta mở cửa xe thì niềm vui trong lòng lại lấn át hết sự ủy khuất vừa rồi.

"Tên của anh là gì?" Tô Toàn giả bộ dáng vẻ như mới gặp Phù Kiêu lần đầu.

"Phù Kiêu."

"Tôi tên Tô Toàn."

"Ừ."

Sau đó trong xe chỉ còn lại sự yên tĩnh, Tô Toàn cố gắng gợi chuyện để nói nhưng Phù Kiêu không có hứng thú gì, vẫn lạnh lùng như cũ.

Sau khi về đến căn nhà tình yêu, Phù Kiêu trực tiếp xuống xe, Tô Toàn đi theo sát anh. Hai người đi tới cửa đúng lúc gặp Nhiêu Thanh Án và Mạnh Tử Châu đi ra. Nhiêu Thanh Án và Phù Kiêu liếc nhìn nhau, sau đó cô nhìn thấy Tô Toàn đứng bên cạnh anh thì trợn tròn mắt kinh ngạc.

"Xin chào hai người, tôi tên Tô Toàn, là khách mời mới đến." Tô Toàn dịu dàng cười nói.

"Chào chào cô ~" Mạnh Tử Châu xem ra có chút ngượng ngùng.

"Chào cô, Tô lão sư." Nhiêu Thanh Án khẽ cười, nói: "Tôi và Tử Châu đi ra ngoài mua chút đồ, lát nữa sẽ về."

Phù Kiêu không nói gì chỉ quét mắt nhìn hai người bọn họ.

"Nhường đường một chút." Nhiêu Thanh Án đi đến bên cạnh Phù Kiêu nói.

Thấy anh không nhúc nhích, cô ngẩng đầu nhìn anh nói lại lần nữa.

"Thanh Án, cô đi bên này đi." Tô Toàn lui sang một bên, để lại lối đi cho cô.

"Cảm ơn." Cô thấp giọng nói, hướng sang bên cạnh đi ra ngoài.

Phù Kiêu đen mặt đi vào trong nhà, Tô Toàn lập tức đuổi theo.

"Thanh Án, cô quen biết với Tô Toàn sao?" Mạnh Tử Châu hỏi.

"Ừm. Từng hợp tác chung một bộ phim." Cô trả lời.

Vạn Viện Viện vừa rồi gọt hoa quả bị đứt tay, cô với Mạnh Tử Châu ra hiệu thuốc mua thuốc và băng keo cá nhân cho cô ấy. Hiện tại hai người đang chờ nhân viên hiệu thuốc lấy thuốc.

"Tô Toàn là nữ minh tinh đang nổi như thế, sao lại tới nơi này nhỉ?" Mạnh Tử Châu hỏi.

"Không biết."

Nhiêu Thanh Án nhận lấy thuốc, đột nhiên điện thoại của người quay phim vang lên, anh ta nghe điện thoại một lúc rồi gật đầu, cúp điện thoại. Vẻ mặt không được tự nhiên đi theo sát Nhiêu Thanh Án nói: "Vạn lão sư nói nhờ cô mua hộ cái kia."

"Cái kia là cái gì?"

"Cái kia là... Băng vệ sinh." Người quay phim nói nhanh.

Cô nở nụ cười, nhìn qua Mạnh Tử Châu một cái, phát hiện anh ta có chút ngượng ngùng thì buồn cười nói: "Có cái gì mà phải xấu hổ, nói không chừng về sau bạn gái của cậu cũng nhờ cậu đi mua cho cô ấy đấy."

"Khụ khụ, tôi tôi biết ~"

"Cậu thực sự biết?" Cô đột nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa "cậu bé nhỏ" này một chút "Vậy cậu đi cùng với tôi xem đi."

"Chị à ~" Mạnh Tử Châu vừa hô to vừa cầu xin tha thứ.

Nhiêu Thanh Án không chịu buông tha, lôi kéo ống tay áo của anh ta nói: "Đi, đi mua băng vệ sinh."

"Ối..."

Mạnh Tử Châu nhìn không được mà không nhìn cũng không xong. Anh ta nhìn một chút lại quay mặt đi, nhìn một chút rồi lại quay mặt đi. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Nhiêu Thanh Án đang chọn đồ.

Thật ra vẻ ngoài của Nhiêu Thanh Án rất đẹp, là loại thanh thuần sạch sẽ như một đóa hoa. Lần đầu tiên gặp cô, anh ta đã thật sự kinh diễm.

Chỉ là mới bắt đầu, anh ta khá thân thiết với Vạn Viện Viện, về sau lại thấy Thạch Quyền và Lam Ôn Mậu đều có hứng thú với cô, cạnh tranh quá mức kịch liệt, anh ta vẫn nên tránh xa cô một chút.

Sau đó Phù Kiêu và Tống Á Tư đến, anh ta cảm thấy giữa mình và Nhiêu Thanh Án càng không thể. Hơn nữa Tống Á Tư cũng nhất thời hấp dẫn được ánh mắt của anh ta.

Dù sao thì tiếp xúc nhiều một chút không có gì là xấu. Tiếp xúc nhiều hơn một chút cũng không có nghĩa là yêu, chỉ có quen nhiều người cùng một lúc mới là cặn bã.

Hiện giờ Nhiêu Thanh Án với Phù Kiêu giống như là đang chiến tranh lạnh, hôm đó anh ta và cô đều rút thăm được việc cùng nhau nấu cơm nên hai người cũng hiểu nhau hơn chút.

Sau khi mua xong đồ, Nhiêu Thanh Án cùng Mạnh Tử Châu liền trở về. Mạnh Tử Châu nói chuyện chọc cô cười. Cô vừa quay đầu thì trông thấy Phù Kiêu đang hút thuốc trong sân, nụ cười của cô ngưng lại trên khóe miệng.

Hai ngày nay, Phù Kiêu bị Nhiêu Thanh Án làm cho tức đến đau đầu, lại thêm Tô Toàn mới tới làm phiền anh nên vừa trông thấy cô nói nói cười cười với Mạnh Tử Châu khiến anh càng thêm phiền não. Anh hỏi xin nhân viên trong đoàn bao thuốc cùng bật lửa, tìm nơi vắng vẻ hút hai điếu.

Anh rất ít khi hút thuốc trừ khi đặc biệt buồn bực, hiện tại chính là lúc như vậy.

Nhiêu Thanh Án để Mạnh Tử Châu mang đồ vào trước, còn mình thì đi tới chỗ Phù Kiêu.

【Lời tác giả】

Mặc dù cãi nhau nhưng vẫn có thể rắc đường.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!