Lộ Khiết khẽ liếc anh một cái, biểu cảm khuôn mặt chính là “Anh ấy nói đúng quá rồi.”
Dự Hiên một mình một phe có chút đau đầu.
Ông và bà Lộ đều đồng thanh “Con đi xe buýt sao?” Trời ơi con gái cưng của ông bà sao có thể đi xe buýt được chứ.
Lộ Khiết cười tươi rói nói “Con muốn trải nghiệm chút thôi, không sao đâu.” Hiện tại ba mẹ cô đã tôn trọng ý kiến của cô nhiều hơn, không còn coi cô là búp bê sứ mà ôm giữ cẩn thận nữa.
Mẹ cô dùng ánh mắt ái ngại về phía anh “Vậy sao?”
Dạ Hiên đứng bật dậy cúi thấp đầu xuống “Con xin lỗi, là con không tốt.”
“Thôi được rồi, ngồi xuống ăn cơm với gia đình.”
Bữa ăn hình như có hơi u ám, nhất là về phía hai người đàn ông kia, thỉnh thoảng lại nghe tiếng đũa chạm nhau “lạch cạch” chả hiểu sao bàn ăn thì nhiều món nhưng hai người đấy cứ “vô tình” gắp cùng một món.
Kết thúc bữa ăn một cách êm xuôi, Lộ Khiết chạy ra sofa ngồi anh cũng chạy đến ngồi cạnh cô.
Lộ Khiết khó chịu ra mặt “Anh đến đây làm gì? Ba mẹ đang ngồi ở đó kìa.”
“Đừng giận nữa.”
“Em không có giận nhưng anh đừng có trẻ con như thế nữa, anh cứ gây sự với người ta.”
“Anh trẻ con? Anh gây sự? Thứ nhất nếu anh không trẻ con anh nghĩ em sẽ không chịu được.” Lời nói của anh có chút mờ ám.
Lộ Khiết khó hiểu nhìn anh “Chịu được cái gì cơ?”
“Nhóc nghĩ xem, nhóc còn nhỏ thế anh chưa nói với nhóc.
Thứ 2 là anh đến đã thấy hắn, anh chỉ muốn giữ người của mình, không rảnh để gây sự.”
Lộ Khiết không cãi lại anh, hay là bây giờ lại “anh là nhất, anh thứ hai không ai chủ nhật” nói xong chắc chắn bị vả cho lệch mồm chứ chẳng đùa.
Cô nhìn anh đầy uất ức, Dạ Hiên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô thổ lộ “Anh biết thời gian qua là anh không tốt, anh sẽ bù đắp cho nhóc đêm đệt cuộc đời sau này, đừng giận anh nữa.”
Mặc dù đang tức giận nhưng nghe đến những lời này của anh cô lại cảm thấy ngọt ngào đến lạ thường.
Từ đằng xa ông bà Lộ khoanh tay đứng nhìn, trước mặt ba mẹ chúng nó còn dám làm tới thế không biết sau này sẽ thành như thế nào?
Lộ Khiết phát hiện ánh mắt ba mẹ nhìn hai người như nhìn sinh vật lại, cô vội vàng đẩy anh ra chỉnh chu lại.
Dạ Hiên khẽ hắng giọng, có khi nào ba mẹ vợ nghĩ anh đang lừa trẻ con không nhỉ? Anh sẽ không mang bán cô đâu, mong hai người họ yên tâm.
Mạnh Hùng cũng thấy cảnh này, biết mình sẽ thua nên chỉ muốn ở bên cạnh được làm anh trai luôn thất thiết với cô.
Sợ nói ra đoạn tình cảm này sẽ rạn nứt.
Hùng cũng biết cô gái nhỏ này từng thích mình, anh rất hối hận vì sau bao nhiêu lâu mới biết nhưng khi anh muốn bên cạnh cô thì cô lại có tình cảm sâu đậm với người khác rồi…
Gần 9 giờ cả nhà tiễn hai người về.
Dạ Hiên vui vẻ đi về còn Mạnh Hùng thì ngược lại.
“Thằng bé Hùng nó sao vậy?” Mặc dù Mạnh Hùng đã rất lớn nhưng ba cô vẫn quen gọi là thằng bé.
“Tôi cũng không biết.
Hùng này cho cô gửi lời hỏi thăm đến gia đình nhé!”
“Dạ vâng.” Mạnh Hùng mặc dù cười nhưng ánh mắt lại đượm buồm.
Lộ Khiết đi ra đến tận ngoài cửa tiễn hai người kia.
Trước khi đi bỗng dưng Mạnh Hùng đề nghị “Anh ôm em một được không? Anh từ bỏ rồi…”
“Không được.” Dạ Hiên chắn ngang trước cô.
Lộ Khiết thật ra cũng biết Mạnh Hùng đối với mình không bình thường, anh nói anh từ bỏ rồi, cô hiểu cảm giác đấy.
Lộ Khiết nói “Anh tránh sang chút.”
“Em định làm gì?”
Lộ Khiết tiến đến Mạnh Hùng liền ôm cô một cái, Lộ Khiết nhẹ nhàng vỗ vai anh “Từ bây giờ cho anh làm anh trai em nhé?”
“Đương nhiên là được.”
Dạ Hiên đứng bên cạnh nhìn có chút khó chịu nhưng cũng vui mừng, anh không còn tình địch nữa roii, được độc chiếm cô rồi.
Mạnh Hùng trước khi về nói “Đối xử với em ấy tốt vào, nếu một ngày cậu không đối xử đoàng hoàng với em ấy, tôi sẽ theo đuổi em ấy.”
“Tôi sẽ không bao giờ buông tay nhóc ấy.” Nói rồi anh tiến đến ôm lấy vai cô, khẳng định chủ quyền.
Lộ Khiết cũng không phản kháng, mong là giống như lời anh nói.
“Anh về đi.” Lộ Khiết nói với Dạ Hiên.
Dạ Hiên nhìn cô một lúc rồi nghi ngờ hỏi “Em có thích anh thật không?”
“Không!”
“Không thật mà là rất thật nhưng nếu anh cứ nhiều lần tổn thương em thì đừng hòng em quay lại với anh.”
“Lần này là lần cuối cùng rồi.”
“Yêu nhóc, không phải chỉ dừng lại ở thích nữa mà rất yêu.”
Lộ Khiết nhìn anh “Anh đang tỏ tình à?”
“Ừ, nếu bây giờ anh cầu hôn thì nhóc có đồng ý không?”
“Đương nhiên là không! Em chưa đủ tuổi.”
“Đợi khi nào nhóc đủ tuổi anh rước nhóc về liền.”
Lộ Khiết ôm mặt muốn cười, đẩy đẩy anh “Mau về đi.”
“Tạm biệt, về anh sẽ nhắn tin cho nhóc.”.