Thấy Bùi Gia Linh gục mặt không đáp lại, Lục Như Ân mím môi, thật muốn đánh người bạn thân này mà, đổi lại là cô thì cô đã theo đuổi từ đời nào rồi. Nhớ lại hơn bốn năm trước, khi biết bản thân rung động với Âu Tĩnh Kỳ, cô đã ngay lập tức lên kế hoạch theo đuổi, nói là kế hoạch chứ thật ra là luôn bám dính lấy Âu Tĩnh Kỳ, thả thính anh mọi lúc mọi nơi. Chỉ hơn một tháng, Lục Như Ân đã thành công có người yêu vừa đẹp trai lại vừa dịu dàng, cô chính là thế, đói thì phải ăn, yêu thì phải nói.
Bùi Gia Linh cảm nhận được Lục Như Ân đã có chút bực trong người rồi, sắc mặt cũng trở nên tối sầm, cô lúng túng không biết phải làm thế nào, từ khi trở thành bạn của Lục Như Ân cô chưa từng rơi vào tình huống như thế này.
Lục Như Ân không muốn làm khó bạn của mình, với một người thụ động hay ngại trong tình cảm, quả thật rất khó để Bùi Gia Linh thổ lộ tình cảm. Cô thở dài một hơi, suy tính trong đầu rồi nở một nụ cười quỷ dị, mặt của cô lúc này trông rất gian: “Phù sa không chảy ruộng ngoài, chuyện này tớ sẽ giúp cậu, cậu yên tâm nếu như cậu muốn trồng giá thì tớ sẽ giúp cậu trồng, tớ sẽ khiến cho thằng nhóc Đình Quân theo đuổi cậu.”
Dứt lời, Lục Như Ân thích thú, vui vẻ rời khỏi phòng ngủ của Bùi Gia Linh, để lại Bùi Gia Linh ngơ ngác, ngây người một lúc mới tỉnh ra. Những gì Lục Như Ân nói là thật sao? Cô có thể cùng Lục Đình Quân nói chuyện yêu đương? Mặc dù cô là bạn thân nhưng nói ra thì cô cũng chỉ là một đứa nhỏ được Lục gia nhận nuôi, mang theo trên người trách nhiệm bảo vệ cho Lục Như Ân cùng Lục Đình Quân, thân phận hoàn toàn không xứng, không có chỗ nào xứng cả. Bùi Gia Linh chưa bao giờ dám mơ tưởng đến chuyện yêu đương với thiếu gia nhà họ Lục.
Gần bảy giờ sáng, Âu Tĩnh Kỳ đến đón Lục Như Ân đi học, Bạch Nhã Băng và Lục Dĩ Tường đã biết chuyện con gái của mình cùng Âu Tĩnh Kỳ yêu nhau, nhưng chỉ nghĩ là mới vừa bắt đầu, không hề biết anh và cô đã yêu nhau từ bốn năm trước. Bạch Nhã Băng gọi Âu Tĩnh Kỳ vào ăn sáng cùng với gia đình, Âu Tĩnh Kỳ mặc dù đã ăn sáng rồi nhưng vẫn vui vẻ bước nhanh tới ngồi xuống ăn thêm một lần nữa, được ăn sáng cùng với người yêu, gia đình người yêu thì tại sao phải từ chối?
Ăn sáng xong, Lục Như Ân hiển nhiên đi chung xe với Âu Tĩnh Kỳ, Bùi Gia Linh bĩu môi khinh bỉ: “Có bạn trai cái là bỏ bạn bỏ em trai luôn.”
Bùi Gia Linh bước vào trong xe chuẩn bị chở em trai của mình cùng Lục Đình Quân đi học, Lục Đình Quân ngồi vào ghế lái phụ, Bùi Chi Nhật một mình bá chiếm hàng ghế sau. Tất cả mọi người đều cảm thấy mọi chuyện đều bình thường, không để ý gì cả, nhưng mọi hành động, cử chỉ của Lục Đình Quân đều đã được thu vào tầm mắt của Lục Như Ân, cô nghĩ bạn thân của cô không có đơn phương nữa rồi.
Ngồi trên xe, Âu Tĩnh Kỳ thấy bạn gái của mình tâm trạng vui vẻ, anh cũng vui vẻ theo, nhéo nhẹ cái má bánh bao của cô, cất giọng hỏi: “Có chuyện gì mà em vui quá vậy? Có bạn trai đẹp trai đến đón đi học nên vui đúng không?”
Lục Như Ân bĩu môi, cạn lời trước độ tự luyến của Âu Tĩnh Kỳ, anh chẳng khác gì cả, không khéo còn tự luyến hơn lúc trước: “Không ai tự luyến bằng anh luôn đấy, em vui là vì Gia Linh sắp có tình yêu rồi.”
“Hửm? Ý của em là Bùi Gia Linh với Đình Quân sao?”
“Sao anh biết thế?”Lục Như Ân tròn mắt quay sang hỏi Âu Tĩnh Kỳ, làm sao anh lại biết được chuyện này chứ?
Âu Tĩnh Kỳ khẽ bật cười trước biểu cảm của bạn gái mình, anh lại không nhịn được mà véo má cô một cái: “Anh đoán thôi, khi nãy ánh mắt của em nhìn Đình Quân rất lạ sau đó lại nhìn sang Bùi Gia Linh mà cười, nên khi nghe em nói Bùi Gia Linh sắp có tình yêu thì đầu anh nhảy số ngay.” Anh luôn chú ý, để tâm đến cô, từng ánh mắt, cử chỉ, sắc thái biểu cảm trên mặt của cô anh đều thu hết vào mắt, vào đầu của mình.
Lục Như Ân gật gù, mỉm cười, trong lòng cảm thấy hạnh phúc, mềm mại không thôi, có bạn trai để ý, quan tâm đến mình như thế ai mà không vui, không thích được chứ? Trong đầu Lục Như Ân bỗng xuất hiện một câu hỏi, cô nheo mắt, giả vờ nghiêm mặt hỏi anh: “Tĩnh Kỳ! Trong bốn năm mất trí nhớ, anh có yêu ai hay đã từng rung động với ai khác chưa?”
“Tất nhiên là không có rồi, sau khi quay về nước thì anh đã vừa học vừa giúp ba quản lý tập đoàn rồi chính thức trở thành cánh tay đắc lực cho Khải Hiên, không có thời gian yêu đương hơn nữa anh không có hứng thú với mấy cô gái đó, chỉ cần gặp thôi là đã tránh xa mấy mét rồi.” Thấy Lục Như Ân gật gù hài lòng, anh nhướng mày nhìn cô rồi đột ngột tấp xe vào lề, quay hẳn người về phía của cô, hai mắt hơi híp lại tra hỏi: “Vậy còn em thì sao? Trong suốt bốn năm qua có qua lại, có yêu đương với ai không hả?”
Bỏ mẹ rồi! Tự đào hố chôn mình rồi! Hai mắt Lục Như Ân cứ đảo liên tục, nuốt nước bọt, không biết phải trả lời như thế nào cho phải. Làm sao cô có thể nói rằng trong bốn năm qua cô đã trở thành một trap girl, bad girl này nọ chứ? Lục Như Ân thầm mắng bản thân hỏi ngu, tự chuốc họa mà, khóc không ra nước mắt.
Đáp lại Âu Tĩnh Kỳ là sự im lặng, bộ dạng chột dạ của Lục Như Ân, sắc mặt của anh ngay tức khắc đen lại, giọng nói trầm xuống, lạnh lẽo, đáng sợ vô cùng: “Sao lại không trả lời? Trong khoảng thời gian bốn năm, em có quen người con trai khác sao?”
Lục Như Ân mím môi, cố sắp xếp các từ ngữ trong đầu mình để giải thích sao cho hợp lý: “Quả thật là có quen nhưng chỉ là quen vài ngày rồi đá thôi, không có thật sự yêu đương gì cả, từ đầu đến cuối em chỉ yêu có mình anh, cho dù có bị mất trí nhớ thì em cũng chưa từng yêu ai cả, một chút rung động cũng không.”
Vừa nói Lục Như Ân tỉ mỉ quan sát từng biểu cảm, ánh mắt của Âu Tĩnh Kỳ, anh không nói gì thêm chỉ lẳng lặng tiếp tục chạy xe đến trường. Lục Như Ân nhăn mặt, mím môi rồi lại gãi đầu không biết phải làm sao. Xong rồi, tiêu rồi, Tĩnh Kỳ của cô dỗi thật rồi.