“ Phục vụ cái rắm! Đánh bọn nó đến khi kêu ba thì thôi!” Giọng nữ lại vang lên một lần nữa, giọng điệu rất hung ác.
Ba người Trần Húc liếc nhau.
“ Không biết có phải do cảm giác của tôi hay không, tôi cảm thấy giọng nói kia rất giống giọng nói của trấn trưởng Miêu.
” Lưu Đông nói.
“ Không thể nào, trấn nhỏ cách nơi này rất xa, hơn nữa làm sao trưởng trấn Miêu có thể biết chung ta đang gặp nạn ở đây.
” Trần Húc nói.
Bên ngoài tiếng kim loại chém vào nhau liên tiếp vang lên, sau đó là tiếng kêu thảm thiết.
Ba người Trần Húc không biết tình hình bên ngoài, trong lòng càng cảm thấy nôn nóng.
Vài phút sau, có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Trần Húc nhìn thấy mấy tia sáng chiếu vào, dưới ánh sáng mãnh liệt của đèn điện mắt bọn họ đều nhắm mắt lại.
“ Trần Húc? Hàn Vĩ? Lưu Đông? Mọi người có bị làm sao không ?” giọng nói trong trẻo hỏi.
Nghe được giọng nói này, cả ba người đều trở nên hưng phấn.
Trần Húc sống hơn hai mươi năm, chưa từng nghe giọng nói của ai dễ nghe như vậy, nhưng giờ khắc này anh ta cảm thấy có chút muốn khóc.
“ Trấn trưởng Miêu ? Thật sự là cô! Tôi biết ngay mà! Tôi biết Hàn Vĩ tôi không thể chết ở đây được.
” Hàn Vĩ vui vẻ cười to, nhưng ngay sau đó đã nhe răng trợn mắt kêu lên đau đớn vì hành động quá lớn làm rách miệng vết thương.
Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy tình huống xấu hổ của ba người họ qua ánh đèn trên đỉnh đầu người máy bảo an.
“ Làm sao mà các anh lại biến thành như này, bị thương như này cũng quá nghiêm trọng, tôi đã lấy được chìa khóa trong tay hai người kia, chúng ta về trấn trước đi.
” Miêu Tuệ Tuệ lấy chìa khóa ra, mở cửa cho bọn họ.
Trần Húc định nói bọn họ không thể cử động được, có lẽ không đứng dậy đi được, liền nhìn thấy mấy người máy có thể tùy ý thấy ở thị trấn đang đi đến, hai người một được bọn nó nâng lên.
Cảm giác này vừa có chút độc lạ mà vừa có chút xấu hổ.
Bọn họ đi ra bên ngoài của ngôi nhà liền nhìn thấy hai anh em đã bị đánh nhừ tử nằm ở dưới đất.
Trong mắt ba người tràn ngập lửa giận, nếu không phải bây giờ đang bị thương bọn họ sẽ đá mấy phát vào chân hai tên kia.
Còn Miêu Tuệ Tuệ, sau khi nghe ba người Trần Húc kể về tội ác của hai tên kia, cảm giác khó chịu khi lần đầu tiên đánh người lập tức tan biến.
Thậm chí cô còn cảm thấy lúc nãy mình xuống tay quá nhẹ, tại sao có những người có thể làm ra những hành động ác như vậy, bọn họ thật sự còn tính người sao ?Nhưng để cô trực tiếp đánh người đến chết thì không bao giờ.
“ Để bọn họ ở đây tự sinh tự diệt đi.
” Miêu Tuệ Tuệ liếc nhìn hai người kia sau đó mang theo ba người Trần Húc và người máy bảo an rời đi.
.