Phản ứng đầu tiên của Lý Mục không phải là đi tố cáo Tiêu Lâm mà là cau mày lo lắng, xem ra Lý Mục quả thực là một người đáng tin cậy.
Trong cuốn sách mà phụ thân để lại cho hắn, tên của Lý Mục ở ngay trên đầu.
Hôm nay Tiêu Lâm đã thử nghiệm, Lý Mục quả không hổ danh hộ vệ của Văn giáo dụ, vẻ ngoài của ông ấy khi lo lắng cho Tiêu Lâm cũng giống hệt Văn Hàn.
“Tiêu đại nhân, cậu làm những việc này là vì cái gì?" Lý Mục đau lòng, tựa hồ Tiêu Lâm là kẻ lầm đường lạc lối, hết thuốc cứu!
"Để bảo vệ Tần phủ".
Lời nói của Tiêu Lâm khiến Lý Mục bị sốc. Tần phủ đối xử với hắn như vậy, hắn còn muốn bảo vệ Tần phủ?
"W¡ sự tin tưởng của tổ phụ". "Vi Văn giáo dụ".
"Vì gia đình".
"Và bằng hữu của ta".
Tiêu Lâm hai mắt sáng ngời: "Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ lần lượt nhổ đi từng chiếc móng vuốt của Nguy giám quốc! Bất kể là Tam Si hay thừa tướng! TaI"
Tiêu Lâm đang định tiếp tục bài diễn văn hùng hồn thì Lý Mục đã bịt miệng hắn, ngăn không cho hắn nói tiếp.
"Tiêu đại nhân!" Lý Mục nặng nề hét lên: "Ta hiểu rồi! Nhưng làm ơn, cậu hạ giọng xuống được không?”
Lý Mục năm nay đã bốn mươi tuổi, ở cùng Tiêu Lâm mấy ngày, ông ấy đã hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm lạnh lùng như lần đầu gặp mặt.
Giờ Lý Mục giống một vị trưởng lão đang dở khóc dở cười vì một đứa trẻ nghịch ngợm.
Ông ta thở dài: "Cậu định làm thế nào để lợi dụng vương phi tiêu diệt Thi Si?"
"Đó là việc của Bệ hạ, ta đã bày sẵn ra cục diện này rồi, chỉ chờ Thi Si vào. kinh nữa thôi".
Trong suy nghĩ của Tiêu Lâm, Thi Si đã là người chết rồi, không có gì đáng Sợ.
Nếu như lão ta thích vị vương phi này đến vậy, nhất định sẽ vô cùng nóng lòng, nhất định sẽ vào thành.
Thời cổ đại, khi một vương gia dám vào thành khi không có chỉ dụ thì tương đương với tội phản quốc.
Lấy cái tội phản nghịch này để chém bay đầu cả nhà lão ta là điều hợp lý.
"Cái gì! lại còn liên quan đến Bệ hạ nữa sao?"
Lý Mục xây xẩm mặt mày, đứng không vững nữa, nhưng đặt mông xuống ghế rồi thì cũng lại bàng hoàng đứng phắt dậy.
Tiêu Lâm gật đầu, coi việc hắn hợp tác với hoàng đế là chuyện bình thường. "Côn Ngô Các mới mở lò, ta phải đi trước. Lý đại nhân, xin cáo từ”.
Trước khi ba hồn bảy vía của Lý Mục kịp quay lại thân xác, Tiêu Lâm trong nháy mắt đã chuồn mất dạng.