Bà ta hà hơi vào tai Tiêu Lâm: “ Tiểu điệt tôn, đưa ta vào phòng, ta sẽ dạy từng bước một".
Chậc chậc chậc. Nói rồi bà ta còn khoác tay Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm gật đầu, vẻ mặt rất “ngượng ngùng” và “bến lẽn”: “Như vậy không hay đâu, nương nương”.
"Ừm, hahahal" vương phi cười duyên dáng: "Gọi nương nương làm gì cơ chứ, xa lạ quá? Cứ gọi ta là tỷ tỷ".
"Tỷ tỷ". Gọi một tiếng dù không mất gì cả nhưng Tiêu Lâm lông tóc dựng đứng, thiếu điều muốn nôn. Tiêu Lâm trong lòng ngán ngẩm nhưng ngoài mặt vẫn cười khúc.
khích, muốn dụ bà ta vào tròng thì phải nhịn thôi.
"Ngoan lắm. Có gì mà không tốt chứ? Không phải tiểu điệt tôn muốn biết tại sao Tân Phượng Uyển lại không thích mình hay sao?"
"Ta muốn, điệt tôn đã cố dịu dàng và ân cần, nhưng Phượng Uyển vẫn không thích. Điệt tôn cảm thấy rất bối rối, nhưng không ai nói cho ta biết lý do”.
Dịu dàng, ân cần......
Vương phi âm thầm liếm đôi môi khô khốc của mình, Tiêu Lâm trẻ hơn Thi Si rất nhiều, dáng người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, giống như một cái cây cao lớn cường tráng.
"Đi thôi nào”.
Vương phi ngoắc ngoắc ngón tay, Tiêu Lâm "thần hồn điên đảo" theo bà ta đi vào phòng.
Tân phủ tấp nập từ sáng đến tối, đón từng đợt khách.
“Ngài có nhìn thấy vương phi nhà ta đâu không?”
"Vương phi đâu rồi? Có ai nhìn thấy không?"
Trong đám đông, một thị nữ và một số thị vệ đang lo lắng tìm kiếm ai đó.
Cuối cùng, có một người đàn ông ngăn cô ta lại: “Ngươi đang tìm ai?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!