Không, không, không!
Dương Chiêu tự thấy mình trung thành tận tuy, vậy mà lại rơi vào tình cảnh này nên cảm thấy vô cùng oan ức: “Bệ hạ, xin hãy hiểu cho tấm lòng của thần! Xin hãy nghe thần nói hết đã! Thần không nói dối, ba ngày trước, hản đã giết..."
Đôi lông mày vốn đã cau lại của Dương Lạc giờ lại càng cau chặt hơn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Dương Chiêu há miệng định phun ra chuyện Tiêu Lâm đã giết Chu Hành!
Tên này đúng là không cần mạng nữa rồi! Vốn dĩ Dương gia và phe phái Nguy giám quốc có quan hệ tốt. Giờ mà Dương Chiêu nói ra chuyện này thì ai cũng sẽ nghĩ Dương gia đứng sau thông đồng việc Chu Hành âm mưu làm nhục Tân Phượng Uyển!
Hiện giờ Tần Bát Phương và Tân Thắng đều đang có mặt, nếu như họ biết ái nữ nhà họ Tần bị làm nhục thì chắc. chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ điều tra Dương gia. Đến lúc đó bao nhiêu chuyện lớn nhỏ sẽ lộ hết!
Dương Lạc chột dạ, lập tức hét lớn: “Nghịch tử! Dám chất vấn bệ hạ, tội không thể dung thứ! Dương gia chúng ta sao có thể sinh ra một kẻ không biết tốt xấu như ngươi!”
“Đường thúc?”
Dương Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy đường thúc kính yêu của mình rút kiếm của thị vệ bên cạnh ra, chém về phía hắn ta!
Một kiếm xuyên hầu! Máu nhuộm đỏ mặt đất! Dương Chiêu lập tức tắt thở! Kiếm pháp nhanh gọn lẹ, một chiêu chí mạng!
Tiêu Lâm cũng kinh ngạc, Dương Lạc thân thủ lợi hại như vậy sao! Tâm trạng hắn đột nhiên trùng xuống, Đại Nguy còn có việc mà hắn chưa hiểu rõ ư? Dương Lạc không phải quan văn à?
Dương Chiêu có nằm mơ cũng không thể ngờ được, ngày tên hắn viết trên bảng vàng cũng là ngày đường thúc tự tay kết liễu hắn ta!
Dương Lạc trong lòng cũng đau khổ cùng cực, quay đầu nhìn thi thể cháu trai chết không nhắm mắt. Ông ta ném thanh kiếm xuống, quỳ trước mặt hoàng đế: “Dương Chiêu coi thường quốc pháp gia quy, bôi nhọ Bệ hạ, nghi ngờ quốc chính nên thần đã tự tay kết liễu tên nghịch tử này, mong Bệ hạ bớt giận!”
Quả là vì đại nghĩa diệt thân!
Tiêu Lâm trong lòng không khỏi vỗ tay tán thưởng, ngoài mặt thì Dương Lạc đúng là trung thần số một, vì đại nghĩa diệt thân. Ban nấy khi ông ta ra tay, quả thực cũng khó nhận ra mục đích thật sự là giết người diệt khẩu.
Dương Lạc cúi đầu, trên bàn tay già nua vẫn còn dính máu tươi, thái độ vô cùng cung kính.
“Bỏ đi, ái khanh đứng dậy đi, hắn cũng đã bị trừng phạt rồi”, hoàng đế bình thản phán, những bá quan văn võ khác cũng âm thầm thở phào.
Một Thám hoa chết đi, đối với hoàng đế và bá quan văn võ cũng chẳng là gì. Tính mạng của một tài tử cũng không bằng một phút nóng giận của hoàng đế.
Các Tiến sĩ khác run rẩy, những người từng được chứng kiến nhiều chuyện như Tân Nam và Tần Bắc cũng run rẩy trước thiên uy.
Thị vệ và quan thần bước tới khiêng thi thể đi và dọn dẹp hiện trường, sau đó yến tiệc lại tiếp tục.
Mọi người cũng không coi việc ban nấy là điều gì to tát, như thể ban nãy chỉ chết con mèo con chó. Mọi người vẫn nâng chén, chúc mừng Tần gia quân khải hoàn trở về, chúc mừng hoàng đế có thêm những nhân tài mới.
Tân Thắng âm thầm quan sát con rể mình, trong lòng cảm giác có gì đó hơi khác. Tiêu Lâm trước đây đến nói chuyện cũng không dám to tiếng, vậy mà hôm nay một mình hắn mồm năm miệng mười đối đáp với hai người, lá gan †o hơn trước nhiều, khí khái cũng hơn trước.
Các Tiến sĩ khác đều run rẩy, chỉ có Tiêu Lâm vẫn vững vàng như núi.
Dương Lạc bên ngoài cười mà trong lòng nhỏ lệ, uống hết ly này đến ly khác!