“Các ngươi không ăn không uống, đi theo ta làm gì?”.
Tiêu Lâm cố ý tỏ ra thương xót hỏi một câu.
“Cô gia, đây là mệnh lệnh của tiểu thư”.
“Vì sao?”, Tiêu Lâm biết hành vi ngu xuẩn như vậy chỉ có Tân Phượng Uyển mới có thể nghĩ ra được, nhưng hắn không hiểu vì sao.
“Tiểu thư sợ cậu chạy mất”.
Tần Phượng Uyển ra lệnh, nếu Tân Phong chết thì cho bọn họ giết Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm nghe được chống nạnh cười dài: “Ha ha ha ha ha! Dựa vào các người?”.
Đám nô bộc bị chê cười, chân run rẩy: “Cô gia, tiểu nhân chỉ phụng lênh hành sự, cô gia... đừng dọa chúng tiểu nhân”.
“Ha ha ha ha!”.
Tiêu Lâm nhướng mày, cười lớn tiếng hơn. Nô bộc của Tân phủ trở nên nhát gan như vậy từ lúc nào?
Quả nhiên, ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền bị ức hiếp.
Trước kia ai cũng xem thường Tiêu Lâm, một cô gia như hắn lại phải xem sắc mặt của nha hoàn, đầy tớ. Từ lần trước hắn chém vài gia đỉnh, không có tác dụng gì với chủ nhân của Tần phủ, ngược lại làm đám nô bộc này run sợ.
Tiêu Lâm ra khỏi sân nhà, đám nô bộc cũng không dám ngăn cản, chỉ dám đi theo sau.
Hắn đi thăm Tân Phong, xem hắn ta đã tỉnh chưa.
Nếu tỉnh rồi thì bảo Tân Phong nói rõ tình hình cho hắn, hắn còn phải về nhà.
Sự xuất hiện của Tiêu Lâm lọt vào mắt người Tần gia chẳng khác nào cố ý đến xem trò cười, bỏ đá xuống giếng.
Sắc mặt của Tần lão thái thái và Tân Phượng Uyển vô cùng khó coi, không quan tâm đến hắn.
Sân nhà rộng lớn im ắng vô thanh, các nô bộc đang quỳ trong sân chờ chủ nhân tỉnh lại.
Cổ nhân coi trọng trưởng tử đích tôn, Tân Phong là người thừa kế của Tần phủ, xưa nay Tần phủ coi Tân Phong là chủ nhân tương lai của Tần phủ để đào tạo, vô cùng quý báu.
Từ nhỏ Tần Phong luyện đao múa thương, rách chút da, người trong nhà cũng đau lòng không thôi. Bây giờ hắn ta bị thương nặng đến thế, chẳng khác nào lấy mạng Tần lão thái thái.
Tiêu Lâm đứng ở trước cửa liếc nhìn, giọng nói trong trẻo đầy sức sống, tràn đầy khí phách: “Tân Phong đã tỉnh chưa?”.
Rõ ràng vô cùng quan tâm, nhưng vào tai người Tần gia lại thành Tiêu Lâm chỉ mong Tân Phong chết đi ngay lập tức.
Một câu nói của hắn giống như thiêu đốt Tần lão thái thái, bà ta nổi trận lôi đình: “Cút ra! Cút ra ngoài ngay!”.
Mọi người kinh ngạc, đại phu đều nói đại công tử không hề nguy hiểm tính mạng, chẳng bao lâu sẽ tỉnh lại, lão phu nhân luôn coi trọng lễ nghỉ vì sao lại nổi trận lôi đình.
Tân Phượng Uyển vội vàng an ủi bà lão, tổ mẫu vừa tức giận vừa không cam tâm.
Tức là vì trưởng huynh bị thương nặng, tai bay vạ gió.
Không cam tâm là vì trong lòng người Tần gia đều hiểu rõ, cho dù bọn họ không muốn thừa nhận, Tiêu Lâm vẫn là người xuất chúng.
Tần phủ đào tạo Tân Phong nhiều năm, rốt cuộc lại không bằng một đứa con nhà nghèo.
Người Tần gia luôn kiêu ngạo nhất thời không thể chấp nhận, Tân lão thái thái càng không hiểu nổi, là Tiêu Lâm quá ưu tú, hay là cháu nhà mình không bằng người khác?
Tần lão thái thái suy ngẫm ngọn nguồn thì hiểu được nguyên nhân trong trận chiến của Tiêu Lâm ở Ám Uyên. Tuy bà †a không hiểu rõ Tiêu Lâm, nhưng bà ta đã nhìn Hoàng đế khôn lớn.
Lúc hai người may mắn còn sống kể lại quá trình sự việc cho lão thái thái, lão thái thái cố tình hỏi thời gian cứu binh của Hoàng đế tới.
Không sớm không muộn, sớm thì Kiếm Sỉ đã không bị chọc giận.
Muộn thì Tân Phong và Kiếm Si sẽ chết chắc.
Cứu binh của Hoàng đế đi rồi, cứu binh của Hoàng Các mới đến. Khi người của Hoàng Các đến thì chỉ nhìn thấy một chiến trường đã kết thúc.