Ngựa đen vẫn là ngựa hoang Tác-ta, mỗi con ngựa oai phong lãm liệt, nghênh phong xào xạc, toàn thân bóng lưỡng, nuôi vô cùng tốt.
Ky binh vừa đến đã làm kinh động nô lệ Côn Luân ở Ám Uyên. Bọn họ đồng loạt chạy tới, im lặng đứng ở bên nhìn cảnh đó.
“Hạ quan bái kiến Vương gia”.
Người dẫn đầu là thuộc hạ của Chu nội sử, tên là Triệu Thương. Ky binh có ba mươi người, ai cũng lực lưỡng mạnh mẽ, bọn họ tự xưng là hóa thân của chính nghĩa, là người bảo vệ cho pháp luật. Bọn họ ngồi trên cao xem xét Tiêu Lâm: “Ta là người của Nội sử phủ, ngươi tàn sát binh lính triều đình! Phá hủy quan nha! Tiêu Lâm! Ngươi có biết tội?”.
“Không biết”, Tiêu Lâm nhướng mày, nô lệ Côn Luân đứng xung quanh kinh ngạc run rẩy. Chủ nhân của Bạch Khởi dám nói chuyện với quan gia như vậy? Tuy văn nhân có địa vị, nhưng rất ít văn nhân dám đối đầu với quan binh.
Triệu Thương nhíu mày, Tiêu Lâm nói thẳng: “Không chỉ không biết tội, ta còn muốn hỏi, quan binh tư thông với nô lệ Côn Luân, đây là tội gì?”.
Triệu Thương nhíu mày càng chặt, ông ta liếc nhìn thi thể bị thiêu cháy đen trên mặt đất. Đám phế vật này, chơi thì chơi, còn bị phát hiện!
“Hừ, ngươi có chứng cứ? Sao không trình lên đây?”, Triệu Thương quan khí bức người, liếc nhìn nô lệ Côn Luân, đặc biệt là những đứa bé gái bên phía Ngụy Chỉ.
Chỉ một ánh mắt, các nô lệ Côn Luân bất kể nam nữ già trẻ đều run rẩy, rụt vai lại, liên tục lùi về sau hai bước. Bọn họ sợ quan binh từ trong xương máu.
“Không có chứng cứ”, Tiêu Lâm nhún vai: “Ông giết ta đi, dù sao hôm nay lý do Nội sử phủ muốn giết ta không phải vì ta nhiễu loạn Ám Uyên. Có chứng cứ hay không cũng có gì quan trọng?”.
Lời này lại ẩn chứa ý khác.
Tiêu Lâm đang nói rõ với Kiếm Si, đây là vì ông tranh giành ta nên mới dẫn đám người này tới! Ông phải mau chóng giải quyết thay ta.
Triệu Thương ngạc nhiên, không hiểu lời nói của Tiêu Lâm có ý gì. Ông ta đâu biết câu nói này là nói cho Kiếm Si nghe. Ông ta chỉ coi Tiêu Lâm ngang bướng, ngông cuồng đến mức không biết sợ Nội sử phủ.
Ông ta quát lớn: “Xưa nay kẻ nào làm loạn Ám Uyên giết không tha! Tiêu Lâm! Ngươi đã đến lúc phải chết! Chẳng lẽ ngươi còn có gì không phục?”.
Mau, mau nói ngươi không phục!
Triệu Thương nói nhiều như vậy là hi vọng kéo dài đến khi người của Tần phu đến ứng cứu!
Như vậy Tiêu Lâm không cần chết, Nội sử phủ cũng sẽ không đắc tội với Tân lão tướng quân!
Hơn nữa, Thừa tướng cũng không dám trách tội Nội sử phủ không có năng lực làm việc!
Sau khi Triệu Thương rời khỏi nơi phồn hoa của kinh thành, ở nơi không có ai nhìn thấy, ông ta cố ý đi thật chậm.
Nhưng người của Tân phủ lại không đến!
Xưa nay Tần phủ làm việc rất nhanh nhẹn, sao hôm nay lại lề mề?
Bây giờ, ông ta chỉ hi vọng cô gia của Tân phủ này thông minh một chút, phối hợp một chút. Ông ta muốn giữ lại mạng cho hắn rõ ràng như vậy, chẳng lẽ Tiêu Lâm không nhận ra?
Không ngờ Tiêu Lâm nhún vai: “Triều đình muốn giết ta, ta nào dám không phục, chỉ cầu trường đao của ông nhanh một chút, đừng để ta quá đau đớn”.
Đám người Triệu Thương sửng sốt, Tiêu Lâm nổi tiếng ngoan cường bất khuất, sao bây giờ bọn họ vừa tới đã không phục?
Bọn họ cầm trường đao, ai cũng toát mồ hôi lạnh.
Cho dù bọn họ có ngốc nghếch cũng ngửi thấy mùi không bình thường.
Có trá!
Nhất định có trái!
“Đáng tiếc”, Tiêu Lâm lắc đầu: “Ta làm cô gia của Tần phủ chưa được mấy ngày đã chết sớm. Ngươi về chuyển lời cho nương tử trẻ tuổi xinh đẹp của ta, nói nàng hãy gả cho người
khác, đừng nhung nhớ ta”.
Di ngôn đã để lại, Triệu Thương còn có lý do gì không ra tay?
Triệu Thương suýt khóc. Chu nội sử dặn dò nhất định không được giết Tiêu Lâm, nếu không Tân Bát Phương quay về sẽ tính sổ, Nội sử phủ sẽ
không ai có kết cục tốt đẹp.
Triệu Thương tính thời gian, lúc này người của Tần phủ có lẽ đến rồi mới phải, vì sao người vẫn chưa đến?