Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Kiếm Sỉ là kẻ địch. Một kẻ đi chiêu mộ các môn sinh thiên tử thì đương nhiên sẽ không đứng về phía hoàng đế rồi.

Tiêu Lâm không như người cổ. Tục ngữ đã nói rồi, dù là mèo đen hay mèo trắng thì chỉ cần bắt được chuột thôi sẽ là con mèo tốt.

Kẻ địch cũng vậy. Trên thời giới này không ai là bạn tốt mãi mãi, chỉ có lợi ích là mãi mãi thôi. Một khoảnh khắc nào đấy Kiếm Si và Tiêu Lâm đứng cùng phe thì họ sẽ tạm thời là bạn.

Vừa rồi Kiếm Sỉ vừa tới thì đã nói là muốn chiêu mộ hắn. Tiêu Lâm cực kỳ không hài lòng. Hắn luôn chọn trận doanh của hoàng đế. Ở Đại Ngụy, dù các thế lực khác có lớn đến đâu thì cũng không thể bằng uy quyền của hoàng đế được.

Thế nhưng Kiếm Sỉ rất hào phóng, đưa hẳn Hãn Huyết Bảo Mã tới trước mặt hắn. Tiêu Lâm hai mắt sáng lên. Lần đầu tiên gặp một người thời cổ mà hào phóng như thế. Hôm nay vận may thật không tệ mà.

Ở thời hiện đại Hãn Huyết Bảo Mã là vật phẩm xa xỉ, không có một trăm lượng trở lên thì căn bản không thể nuôi nổi.

Ở thời cổ đại thì nó càng hơn thế. Vừa rồi Tiêu Lâm mua một con mà mới có 50 lượng. Nghe Kiếm Sỉ nói, con Hãn Huyết Bảo Mã này là một vạn lượng, hơn nữa còn là chiến mã được huấn luyện cực tốt, thậm chí còn được gọi là bảo vật vô giá.

Kiếm Si thật sự là hào phóng hơn Thi Sỉ nhiều. Tiêu Lâm cảm thấy rất hài lòng. Hắn không nói nhiều: “Vương gia, vậy ta theo ông”.

Nô bộc của Kiếm Si ngạc nhiên lắm. Cô gia của Tân Phủ lại tùy tiện đến vậy sao? Đã đồng ý với Thi Si rồi tại sao còn đồng ý cả Kiếm Si nữa. Hành động này giống như một người phụ nữ có hai chồng vậy, thật bỉ ổi.

“Gọi Kiếm Si”, Kiếm Si rất không hài lòng. Ngoài nô bộc gọi ông ta là vương gia ra thì những người có thân phận, có bản lĩnh đều gọi ông ta là Kiếm Sỉ.

“Kiếm Si...", Tiêu Lâm cười thầm, "Si" đúng là kẻ ngốc. Một cái danh xưng mà lại có thể khiến cho một vương gia có cảm giác thỏa mãn đến vậy sao?

“Vậy mới phải”, Tiêu Lâm biết điều khiến ông ta cảm thấy hài lòng bèn gọi nô bộc lấy ra ba, bốn con vịt quay, làm nóng băng lửa có sẵn. Ông ta đuổi theo Tiêu Lâm xa như vậy nên bụng kêu ùng ục rồi.

Đang ăn bỗng Kiếm Sỉ nghĩ ra điều gì đó: “Về phía bên Thi Si ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ đích thân nói với ông ta ngươi đồng ý về với ta”.

“Lo gì chứ? Ta không quen Thi Si”, Tiêu Lâm gặm miếng đùi gà, mồm đầy mỡ và cảm nhận vị ngon vô cùng chân thực của miếng thịt.

Những người có mặt suýt nữa đứng không vững. Kiếm Sỉ giật mình: “Ông ta bỏ ra sáu vạn lượng chiêu mộ ngươi mà ngươi lại nói không biết gì sao?”

“Ồ”, Tiêu Lâm bừng tỉnh: “Người mua thơ của tôi là ông ta à. Vậy thì sao? Tôi không thân với ông ta, không tới chỗ ông ta, ông cũng không cần nói gì với ông ta cả”.

Thì làm sao.... Thì làm...sao...

Không nhận lời mà ngươi dám thu của người ta sáu vạn lượng một bài thơ?

Kiếm Si suýt nữa tức chết đi được. Ông ta không ngờ hội nguyên của kỳ này lại bất thường như thế. Thế nhưng nhìn vẻ quá oách của Tiêu Lâm thì có vẻ không giống hắn đang nói dối.

“Ngươi mau chóng trả lại sáu vạn lượng đi”, Kiếm Si dù tranh giành người với Thi Si nhưng dù sao hai người cũng là huynh đệ. Chỉ cần Tiêu Lâm trả lại tiền, ông ta nói thêm với Thi Si đôi ba câu thì có lẽ Thi Si cũng sẽ buông người thôi.

“Tiêu hết rồi”.

“Cái gì?”, Kiếm Si giật mình, làm rơi cả đủ gà và đứng bật dậy, gầm lên bằng vẻ không dám tin: “Người cầm sáu vạn lượng mới có vài ngày mà sao còn tiêu giỏi hơn ta vậy? Sáu vạn lượng đấy, là sáu vạn lượng đấy”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!