"Ừm, đắc tội rồi, Dương thái thường”.
Quản gia đứng nghiêm, một tay chắp sau lưng, tay kia chỉ chỉ, bắt chước dáng vẻ của Ngụy giám quốc: "Dương Lạc! Trên đời xảy ra nhiều chuyện không ngờ! Không hiểu sao lại sinh ra kẻ ngu ngốc như ngươi! Giết Tiêu Lâm là được rồi, sao lại lôi thêm Thi Si làm gì?”
Dương Lạc quỳ trên mặt đất: "Tiêu Lâm xảo trá, Thi Si địa vị cao. Nếu lợi dụng Thi Si sẽ có cơ hội chiến thằng cao hơn, thứ hai, có thể gây chia rễ giữa Thi Si và người đó”.
Khi nói chuyện riêng, nhóm người này đều gọi hoàng đế là “người đớ' mà không hề kiêng ky gì.
Quản gia nhà họ Ngụy bỏ tay xuống, lắc đầu thì thầm vào. tai Dương Lạc mấy câu, sắc mặt Dương Lạc bỗng trở nên tái nhợt.
"Dương thái thường, lần sau nếu không được Ngụy giám quốc chỉ đạo thì đừng tự ý hành động, kẻo lại bị chê cười”.
"Vâng, vâng! Xin hãy báo lại với Nguy Giám Quốc, tôi nhất định sẽ hành sự cẩn trọng!"
"Ngụy Giám Quốc nói, thay vì tập trung vào những kẻ vô danh tiểu tốt như Tiêu Lâm, Dương thái thường nên thu phục công chúa. Sau kì thi Đình, công chúa sẽ chọn phu quân. Nếu. người phe chúng ta có thể lấy được công chúa, chúng ta chắc chắn sẽ có thể tiến thêm một bước nữa, hợp lực với Tây Vực”.
"Vâng, đa tạ lời khuyên của Nguy giám quốc!"
"Yên tâm đi, Dương thái thường. Tiêu Lâm sẽ không thể sống sót cho đến kỳ thi Đình, trạng nguyên nhất định sẽ là người của chúng ta. Kiếm Si và Thi Si sẽ đấu nhau, lúc đó sẽ chỉ có Tiêu Lâm là kẻ bị hại".
"Vâng".
“Giám quốc còn dặn tiểu nhân nhất định phải chuyển lời này đến ngài: Không cần dùng những thủ đoạn tầm thường như vậy. Bài thơ mà các người tuồn ra ngoài ta cũng đã đọc, nó còn xa mới đạt được trình độ như thơ của Tiêu Lâm. Cho. dù Thi Si không phải người của ta cũng thừa biết đây không phải thơ do Tiêu Lâm viết”.
Thủ đoạn tầm thường... Chưa đạt tới trình độ của Tiêu Lâm...
Dương Lạc đỏ mặt, bài thơ này là do chính ông ta viết! Lại còn là một trong những bài thơ hay nhất ông ta từng viết!
Không ngờ Ngụy giám quốc lại nói thơ của ông ta còn chưa đạt đến trình độ như của Hội nguyên?
Ông ta không phục, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ hậm hực nói: “Đều là do thuộc hạ dưới trướng của ta tài nghệ không đến đâu, làm ra bài thơ ngu ngốc xúc phạm đến con mắt của Giám quốc như vậy! Ta nhất định sẽ khiển trách thuộc hạ và bắt họ học hành chăm chỉ hơn để lọt vào mắt xanh của công chúa Đại Đồng!"
"Được rồi, ta sẽ truyền đạt lại lời của Dương thái thường, cáo từ”.
Dương Lạc vội vàng thưởng cho quản gia mấy trăm lạng, quản gia lén lút dùng tay ước lượng, sau đó hành lễ chào hỏi rồi phất tay áo vui vẻ rời đi.
Dương Lạc đổ mồ hôi lạnh, Ngụy giám quốc nắm rõ mọi kế hoạch của ông ta như lòng bàn tay, còn cố ý phái người tới đây để ngăn cản hành động của ông ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!