Cảnh tượng bên ngoài cửa sổ vẫn là màn sao vô ngần quen thuộc, nhưng bản thân khung cửa thì đã không còn như xưa.
Đài chỉ huy tinh hạm thường sẽ được bố trí theo một quy tắc chung: luôn được đặt ở trung tâm tinh hạm, cho phép các đơn vị có thể tiếp cận với tốc độ nhanh nhất dù ở bất kỳ vị trí nào. Điểm khác biệt duy nhất hiện nay của đài chỉ huy Nhiễm Tinh và tàu vận chuyến 927 chính là đội đặc nhiệm được điều động từ nội bộ Thanh Kiếm Bầu Trời (vì dưới trướng Lâm Kính Dã tạm chưa có nhiều quân nhân vũ trang đến vậy) xếp hàng chỉnh tề bốn phía trong những bộ giáp đen tuyền.
Trên lớp áo bạc của tinh hạm là hai chữ Nhiễm Tinh óng ánh sắc vàng, bên mạn tàu vẫn giữ lại con số 927 mang ý nghĩa vô cùng đặc biệt với Hạm trưởng của nó.
Boong tàu tầng dưới không còn là kho hàng bừa bãi nữa mà đã trở thành khoang tàu trật tự, nơi đội đặc nhiệm liên tục vác súng tuần tra và các kỹ sư bảo trì chủ pháo không ngừng qua lại.
Bởi vì Nhiễm Tinh chưa kịp thành lập hạm đội hộ tống nên sau khi rời khỏi tinh khu Thủ đô, Lâm Kính Dã đã lệnh cho phi đội chiến đấu xuất phát. Số lượng phó quan dưới quyền anh đã tăng lên hai người nên Teval cuối cùng cũng được giải phóng khỏi đài chỉ huy, trở lại buồng lái, chỉ huy phi đội.
Đọc xong tin nhắn [Tôi đang rối loạn đấy, em chuẩn bị tinh thần đi] đến từ Rennes trước khi tinh hạm bật warp drive, anh cảm thấy có chút buồn cười, trong đầu xuất hiện hình ảnh Nguyên soái lạnh lùng cất xong cái tổ, uy nghiêm nằm bẹp xuống, tay còn ôm (hay biết đâu là tròng vào luôn) cái quần ngủ đuôi thỏ anh từng mặc…
“Báo cáo Hạm trưởng, đã đến biên giới phía Nam với tinh khu thứ hai. Dấu vết năng lượng sót lại cho thấy phản quân đã đi qua nơi này vào chín phút trước.”
Hoa tiêu Kroos là nhân viên từ tàu 927 theo sang nên hiểu rất rõ phong cách chiến đấu của Hạm trưởng nhà mình. Không cần Lâm Kính Dã ra lệnh, anh ta đã mở radar dò quét, đồng thời chuyển hình ảnh lên màn hình lớn.
Lâm Kính Dã cũng thu hồi những suy nghĩ trong đầu, nghiêm túc hỏi theo thông lệ: “Tội phạm nghiêm trọng đều có máy theo dõi trên người, không bắt được tín hiệu từ nó đúng không?”
“Có tín hiệu thưa Hạm trưởng.” Nhưng tổ Kỹ thuật lại đưa ra đáp án khẳng định, hoang mang vô cùng: “Không phải nên hủy thiết bị theo dõi ngay sau khi cướp tù sao? Chuyện trái logic gì thế này?”
Hoa tiêu Kroos phản ứng rất nhanh: “Thả mồi?”
Màn hình lớn cho thấy quỹ đạo năng lượng mà radar quét được tạo thành một đường cong queo khúc khuỷu, hết rẽ trái lại lượn phải như đang tránh né truy binh, sau đó đột ngột chia ra năm đường sau khi xuyên qua một cụm thiên thạch.
Oscar cau mày: “Hạm trưởng, tín hiệu từ thiết bị theo dõi vẫn nháy đỏ, chứng tỏ chúng không hủy nó đi, bây giờ lại còn chia binh là có ý gì?”
“Thả mồi.” Lâm Kính Dã cũng lặp lại câu nói của hoa tiêu.
Quỹ đạo năng lượng hiển thị rõ mồn một thế kia, muốn không thấy cũng không được, hiển nhiên là một sự sắp xếp cố ý đến trắng trợn.
Hạm trưởng lạnh nhạt tiếp lời: “Chúng đã chỉ đường thì ta đuổi theo thôi.”
Oscar mở to mắt: “Hở? Nhưng… nhưng rõ ràng là có bẫy.”
Nhân cách chúa hề của anh chàng hoa tiêu lập tức hiện hồn: “Ây da, anh hai phó quan ơi, tụi mình có phải E-lê-lết đâu, không đuổi theo thì làm gì bây giờ? Cứ tay không mà về thế này, cậu không nhục như con cá nục thì tôi cũng muốn đào cái lỗ để trốn.”
Oscar cũng tự động nhập vai: “Biến đê, ông mới như con cá nục ấy.”
Trước tình huống biết rõ có bẫy nhưng không thể tránh này, Lâm Kính Dã lên tiếng: “Mera Dương, sắp xếp theo dõi bốn phía còn lại.”
Giọng nữ chiến sĩ vang lên trong kênh: “Rõ thưa Hạm trưởng! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Đội điều tra cất cánh rời khỏi soái hạm, bản thân Nhiễm Tinh vẫn tiếp tục trầm mình vào sâu trong lòng vũ trụ để theo dấu Elliot.
Lâm Kính Dã đã khoác lên mình bộ giáp xương ngoài (của Rennes) từ trước, cảm thấy như sắp hòa tan trong mùi chocolate đậm đà nồng nàn rồi. Cũng may Nhiễm Tinh đã vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, van khí trên giáp đều tự động đóng lại để phòng ngừa tình huống bất trắc, bằng không chắc cả đài chỉ huy đã ngập trong hương chocolate.
Anh phì cười, đưa ngón tay đến bên môi, khẽ đặt một cái hôn ấm áp lên phần giáp lạnh lẽo.
Đánh dấu là bản năng đã được khắc vào gene của Alpha và Omega, là chuyện tất yếu như hít thở khí trời, từ đó dẫn đến sự ỷ lại sâu sắc giữa cả hai bên sau khi đánh dấu. Nhưng với Beta không có tuyến thể lẫn pheromone như Lâm Kính Dã, điều duy nhất Rennes có thể làm là không ngừng khiến anh nhiễm phải pheromone của mình.
Có một lần, cô quân y Luna nổi tiếng nóng tính của tàu 927 đến kỳ sinh lý, mất khống chế mà dây pheromone ra khắp phòng ngủ, sau đó kinh tởm gầm lên rằng “Có khác gì mấy con cún đi tè trong lúc động dục không?!”. Cũng may cô nàng là Omega, bằng không đã được rước đi ăn cơm Liên Bang một tuần rồi.
“Hạm trưởng, em chưa hiểu lắm.” Oscar lân la đến gần, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Kính Dã.
Anh đưa mắt nhìn sang: “Chưa hiểu chỗ nào?”
“Nếu đây là bẫy thì làm sao tụi nó dám chắc chắn mình sẽ nhảy vào?”
“Bởi vì nếu chúng ta không vào thì chúng sẽ thừa cơ gây họa khắp nơi.”
“Nhưng trước đó anh cũng nói đây có thể là âm mưu nhằm vào Nguyên soái. Em cho rằng chỉ một mình Elliot không đủ để dụ ngài ấy đến đây, thành ra bây giờ người đuổi theo là chúng ta.”
Tiếng hô của Kroos cắt ngang cuộc trò chuyện giữa họ: “Hạm trưởng! Có bão hạt!”
Phi đội vây quanh soái hạm lập tức tản ra, dựa vào kích cỡ nhỏ nhắn mà né tránh một cách linh hoạt. Nhưng chiếc soái hạm khổng lồ bị vây trong dòng xoáy của cơn bão lại run bần bật như lọ xí ngầu bị người xóc lên, khiến người điều khiển toát mồ hôi hột.
“Tránh ra.”
Giọng nói của Hạm trưởng vang lên bên tai, người kia chưa kịp phản ứng thì đã bị anh lôi ra khỏi chỗ ngồi. Sau đó anh chàng điều khiển viên vừa mới đặt chân vào Thanh Kiếm Bầu Trời này mắt tròn mắt dẹt, nhìn những ngón tay của Hạm trưởng thuần thục bay múa trên bàn điều khiển – mà anh ta đã phải cắm đầu cắm cổ học suốt một thời gian dài – đưa tinh hạm của họ an toàn vượt qua vòng cung thứ nhất, như một chú cá bạc vẫy cái đuôi duyên dáng, bơi ngược dòng hải lưu.
Lâm Kính Dã lên tiếng với chút bất mãn: “Oscar, vào chỗ.”
Thanh niên tóc hung lập tức nhảy bắn lên ba thước như con mèo nhác thấy quả dưa chuột, giơ hai tay vỗ mạnh vào má mình.
Bỏ bu! Vậy mà cũng quên được!
Hoàn cảnh nguy hiểm không cho phép Lâm Kính Dã đã cầm lái tinh hạm có thể phân tâm sang những việc khác, vì vậy tình huống tương đương với Hạm trưởng vắng mặt; mà phó quan thứ nhất là Teval còn đang dẫn phi đội chiến đấu luồn lách bên ngoài, vì vậy quyền chỉ huy tự động rơi vào tay phó quan thứ hai. Oscar cần phải đứng vào vị trí chỉ huy sau khi Hạm trưởng rời chỗ.
Anh ấy tin mình!
Sắc mặt người thanh niên thoắt cái đã có thể so với màu tóc. Hắn ta nhanh chóng thích ứng với vị trí mới, bắt đầu đáp lại từng tin tức đang đua nhau nhảy ra trong kênh liên lạc.
“Khiên cánh trái!”
Oscar quyết đoán ra lệnh khi Lâm Kính Dã vừa cho Nhiễm Tinh nghiêng mình, tránh đi một khối thiên thạch to chẳng kém gì bản thân nó ở mạn phải, hoàn toàn không ngó ngàng gì đến mạn trái.
Lần đầu phối hợp, ăn ý bất ngờ.
Các thành viên 927 vẫn đang lắng tai nghe trong kênh gật gù hài lòng. Không hổ là cậu phó quan dám to còi muốn thắng Hạm trưởng, cuối cùng còn giãy giụa được tận sáu phút, có bản lĩnh hơn Teval ban đầu bị Hạm trưởng biến thành cái giẻ lau sàn nhiều.
Oscar vừa ra lệnh, vừa không ngừng xử lý những suy nghĩ xẹt qua trong đầu, bỗng nhiên hắn ta sực nhớ ra điểm mấu chốt gì đó, “Á” một tiếng rồi quát lên: “Tổ vũ khí, cho toàn bộ pháo lên nòng, sẵn sàng đợi lệnh! Khiên chắn đợi lệnh!”
Mệnh lệnh này khiến các đơn vị ở tầng dưới sửng sốt, bởi vì radar không quét được bất kỳ tín hiệu nào của quân địch cả, nhưng Hạm trưởng Lâm trước giờ cũng không ít lần ra những mệnh lệnh còn khó hiểu hơn, vì vậy tất cả nhanh chóng làm theo.
Vào giây phút Nhiễm Tinh lao ra khỏi dòng chảy hỗn loạn, thân hạm còn chưa kịp lấy lại thăng bằng, một chùm pháo photon đã dội thẳng vào thiết bị duy trì sự sống của nó từ phía sau.
Âm mưu nhằm vào Rennes, cái bẫy dọn ra cho Thanh Kiếm Bầu Trời, chưa chắc sẽ đánh vào người hắn.
Tim Oscar gõ dồn như trống trận.
Nếu tiêu diệt được Hạm trưởng dưới quyền hắn thì cũng ngang ngửa với làm suy yếu chiến lực của hắn, phá vỡ huyền thoại bất bại trên chiến trường của Thanh Kiếm Bầu Trời.
Luồng sáng xanh ngắt vừa lóe lên trong không trung, các đơn vị trên đài điều khiển đã bung khiên bên mạn tàu ra nhanh như chớp, đón nhận làn pháo dữ dội đó. Tổ Vũ khí còn phản ứng nhanh hơn các đồng nghiệp, chưa đợi khiên sáng lên đã cho khai hỏa một loạt pháo photon bên mạn tàu.
Nhìn thấy ánh lửa chợt lóe chợt tắt ở nơi xa trên màn hình lớn, hai tay Oscar đã đẫm mồ hôi. Bấy giờ hắn ta mới nhận ra mình đã căng thẳng đến độ nín thở, suýt nữa đã lăn đùng ra vì thiếu oxy.
Bấy giờ, Lâm Kính Dã đứng dậy, trả đài điều khiển lại cho anh chàng điều khiển viên đang nhìn anh bằng đôi mắt tràn ngập kính nể. Oscar cũng vội vàng rời khỏi ghế chỉ huy, cảm nhận những cái vỗ nhẹ lên vai khi Hạm trưởng lướt qua.
“Tốt lắm.”
Tuy chỉ là một lời khen với ngữ điệu hết sức bình thản nhưng Oscar lại kích động như ống pháo hoa sắp nổ, gương mặt lần nữa lại đỏ lựng hơn cả màu tóc.
“Hạm trưởng, đã dò ra hạm đội của phản quân!”
“Có ba- không, bốn tinh hạm cỡ trung thuộc về Quân đoàn thứ nhất, ngoài ra còn một chiếc vừa xác nhận đã nổ tan xác.”
Thiết bị duy trì sự sống là một trong những bộ phận quan trọng nhất trên chiến hạm, phụ trách tuần hoàn dưỡng khí và điều khiển nhiệt độ trên tàu, nhưng đồng thời nó cũng là bí mật cần được bảo vệ nghiêm ngặt. Tất cả các chiến hạm Liên Bang đều được điều khiển dưới một quy tắc chung: khi tình thế đã không thể cứu vãn, phải tự kíp nổ thiết bị này để phòng trường hợp quân địch nhặt tàn dư của chiến hạm về nghiên cứu.
Vì vậy, người có thể tấn công chuẩn xác vào thiết bị duy trì sự sống của chiến hạm Thanh Kiếm Bầu Trời chỉ có thể là người trong nội bộ.
“Hạm trưởng, bọn chúng đã chuẩn bị từ trước.” Giọng nói mang chút hưng phấn của Teval vang lên trong kênh: “Chúng đã tạo thành đội hình hình cung trước mặt, phía sau chúng ta là dòng chảy hạt, phía dưới là cụm thiên thạch, đúng là bốn bề thọ địch.”
Một máy bay chiến đấu phe địch vùn vụt sượt qua tàu hắn ta trước khi biến mất trong một vụ nổ.
Kroos và Jomy đã xích lại gần Oscar, rù rì hỏi: “Làm sao cậu biết mình sẽ bị tấn công?”
Thanh niên tóc hung thấp giọng đáp: “Tự dưng tôi nhận ra kế hoạch lần này của quân địch vốn nhằm vào Hạm trưởng!”
Elliot đối với Rennes chẳng khác gì một con châu chấu nhảy nhót loạn xạ sau mưa, nhưng lại có ý nghĩa phi thường với Lâm Kính Dã.
Trên đường về nhà trong hành lang dưới nước hôm qua, Lâm Kính Dã đã hé lộ cho Rennes thấy góc âm u nhất trong lòng mình bằng ngữ khí nhẹ bẫng.
“Em không chính trực như ngài nghĩ. Em bỏ mười một năm để tính kế hãm hại một người, thấy nó bị trừng phạt thôi chưa đủ, em sẽ không dừng lại cho đến khi nó trút hơi thở cuối cùng. Em không muốn tha cho nó, em không làm được.”
Rennes lại không tỏ ra bất ngờ hay thất vọng gì, thậm chí còn tít mắt cười đầy sảng khoái.
“Thế này mới đúng chứ! Tôi đã bảo mắt uyên ương lớn điên khùng nhà tôi làm gì tốt tính đến thế. Nếu chỉ nghe phán quyết mà đã thỏa mãn thì tôi mới phải lo liệu em có nhìn thấu hồng trần, chuẩn bị cạo đầu đi tu không đấy.” Hắn cảm thán: “Cơ mà hồi trước có người làm idol 3D đi tụng kinh theo nhạc điện tử, còn được giáo chúng khen cơ, nên đi tu thời nay cũng phải có đam mê mới được á.”
Lâm Kính Dã đỡ trán: “Nguyên soái à, ‘kẻ điên trên chiến trường’ là biệt danh của ngài mà?”
Đối phương cười khanh khách: “Thì tôi chia cho em dùng!”
Vì lẽ ấy, Lâm Kính Dã tuyệt đối sẽ không cho phép Elliot thoát thân thành công, không chỉ vì an ninh của Liên Bang mà còn vì mối hận chôn giấu suốt mười một năm trong lòng.
Đương lúc ấy, hai thế lực đã xông vào giáp lá cà nhau.
Máy bay chiến đấu cỡ nhỏ không thể hoàn toàn thay thế cho tàu hộ tống, vì vậy cách duy nhất để giảm bớt áp lực cho soái hạm chính là tấn công.
Tàu Nhiễm Tinh chỉ có thể dựa vào khiên chắn và những khẩu pháo phòng không bên mạn tàu để tiếp đón hằng ha sa số những đợt pháo kích ầm ầm lao đến, được một cái là người điều khiển trên đài chỉ huy lẫn pháo thủ ở boong dưới phối hợp rất nhịp nhàng với nhau. Trước kia bọn họ có thể biến con tàu 927 tả tơi thành cơn ác mộng với tinh tặc, thì Nhiễm Tinh với hỏa lực đầy ắp này chẳng khác gì cỗ máy chiến tranh trong mơ của họ cả.
“Hạm trưởng!” Giọng Mera vang lên trong kênh: “Tôi đang tiếp cận Bức tường Vành đai, đã liên lạc được với chỉ huy quân Rạng Đông, nhưng chúng tôi phát hiện một điều khá đáng quan ngại!”
Lâm Kính Dã: “Trọng điểm.”
Mera: “Sau vài lần giao chiến, đã có ba tinh hạm trong đội tiếp viện của Rạng Đông làm phản!”
Đài chỉ huy chấn động. Liên Bang năm nay có cắt giảm quân phí đâu mà sao cứ hở cái là phản bội thế này?
Lệ Nhiễm Nhiễm lên tiếng: “Không phải chứ, chẳng lẽ trên đó không có Omega nào? Omega làm quân y cũng tốt mà, chỉ có nước bị hỏng não mới muốn sang đó sinh con cho phản quân.”
Bên Mera dường như cũng chạm trán kẻ địch, không có thời gian suy nghĩ, đường truyền bị cắt đứt.
Lâm Kính Dã ngoài mặt không để lộ gì, trong lòng cũng đang nghi ngờ vô cùng. Ngoại trừ lý do Lệ Nhiễm Nhiễm vừa đưa ra thì Liên Bang rộng lớn như vậy, chắc chắn sẽ có kẻ hỏng não mà nghiêng về phía phản quân, nhưng tuyệt đối không thể thường xuyên và trắng trợn đến vậy được.
Bức tường Vành đai không được xây nên bằng gạch như Trái Đất cổ, mà là một hệ thống phòng ngự khổng lồ được tạo nên từ các trạm trung chuyển và dàn pháo quỹ đạo. Quân đoàn đóng quân ở đây được gọi là quân thủ vệ Rạng Đông. Bọn họ không có được tiếng tăm hiển hách từ những chiến công đánh Nam dẹp Bắc như Quân đoàn hành tinh, nhưng tất cả những ai dám xem thường họ đều đã thành oan hồn dưới họng pháo trên vành đai.
Ngay cả tinh hạm như Nhiễm Tinh muốn hoàn toàn thoát khỏi dàn pháo chi chít ấy cũng là một vấn đề lớn, nói chi đến vài ba chiến tinh hạm cỏn con làm phản ngay từ bên trong.
Đúng lúc ấy, Lâm Kính Dã nhận được cuộc gọi từ Bức tường Vành đai, anh lập tức tiếp nhận.
Trên màn hình là một người đàn ông với nước da tái nhợt, mái tóc màu mực thẳm với những lọn xoăn buông dài bên má, trông như một con ma cà rồng chính hiệu; khi y hơi nghiêng đầu còn có thể thoáng thấy ánh kim loại mơ hồ dưới suối tóc.
“Hạm trưởng Lâm.” Y cất lời hỏi thăm bằng giọng khàn đặc và run rẩy như người bị cúm nặng, nhưng có thể nghe ra nếu người này hoàn toàn khỏi bệnh thì sẽ rất êm tai.
Lâm Kính Dã thu lại tia kinh ngạc trong mắt, gật đầu đáp lễ: “Trung tướng Z.”
Không ngờ lại kinh động đến chỉ huy trưởng phía Nam.
Người này là trưởng quan phòng vệ khu phía Nam, trước kia không hề có danh tiếng, hay đúng hơn là “không điều tra được”.
Bởi vì ngay sau khi tốt nghiệp học viện Quân đội, y đã nhảy thẳng vào hàng ngũ phản quân.
Y dùng thân phận một ca sĩ trẻ tuổi thâm nhập vào phản quân, nhờ vào mặt mũi ưa nhìn, giọng nói dễ nghe, hơn nữa chỉ là một Alpha cấp C mà thành công khiến chúng lơ là cảnh giác, cứ thế làm gián điệp suốt một thời gian dài. Nhờ vào những tình báo quý giá do y truyền lại trong chiến tranh dài đằng đẵng, Thanh Kiếm Bầu Trời của Rennes mới có thể thắng như chẻ tre. Khi y bị phản quân phát hiện ra thân phận vào những ngày cuối cùng, chính Rennes đã dẫn quân dẹp tan hang ổ của chúng, cứu được cái thân đã hấp hối của y về Liên Bang.
Sau khi trở về từ cõi chết, y cực ghét những ai gọi y bằng tên thật – cái tên mười mấy năm qua chỉ có quân địch tùy tiện gọi đến gọi đi – vì vậy cho đến bây giờ, hồ sơ chính thức lẫn căn cước của y đều được ghi lại bằng một chữ “Z”.
Z trực tiếp nhảy vào vấn đề chính: “Người do tôi phái ra không thể phản bội, bởi những kẻ có cái gan đó ở nơi này đã phơi thây cùng thiên thạch rồi.”
Lâm Kính Dã: “Tôi biết, hơn nữa tạo phản trong Bức tường là hoàn toàn không có đường sống, người thường không thể làm được.”
Lâm Kính Dã cố tình muốn thăm dò đối thủ nên không cho toàn bộ lực lượng vũ trang xuất chiến, vì vậy trận đánh bên ngoài Nhiễm Tinh vẫn rơi vào tình thế giằng co.
Chiếc xe lăn bay của Z xoay sang một hướng khác để y lấy tư liệu: “Trước mắt chỉ có một cách giải thích duy nhất: Liên Bang từng có một quân y Omega cấp S, dùng tinh thần lực hùng hậu của mình ảnh hưởng đến toàn bộ các quân nhân đã mất đi sĩ khí trên tiền tuyến, khiến họ ngoan cường chiến đấu cho đến khi viện quân tới.”
“Nhưng đối phương là phản quân.” Lâm Kính Dã đáp.
Z gật đầu, giọng nói pha chút sát ý: “Đúng, bọn chúng là phản quân.”
Phản quân, những kẻ chỉ xem Omega như công cụ sinh sản Alpha đời sau, không đời nào để họ lên chiến trường.
Sau một hồi trầm ngâm, Lâm Kính Dã ra lệnh: “Teval, thử tiếp cận tinh hạm đánh dấu đỏ, tiến hành rà quét.”
Chiếc tinh hạm có tín hiệu từ thiết bị theo dõi trên người Elliot đó thuộc về Quân đoàn thứ nhất, không những xen lẫn trong hàng ngũ phản quân mà còn phối hợp rất ăn ý.
Khoảng ba phút sau, tiếng kêu khiếp sợ của Teval khiến Z cách một màn hình cũng phải che tai lại.
“Hạm trưởng! Chiếc tinh hạm này… không có dấu hiệu của sự sống!”