Lễ cất cánh của tinh hạm mới sẽ được cử hành vào ba ngày sau khi nó chính thức hoàn thành, thông thường chỉ cần bay một vòng quanh Thủ Đô Saltian nếu không có nhiệm vụ cần xuất chinh hôm ấy.
Tóm lại là tuy vẫn phải đợi thêm ba ngày nữa, nhưng Rennes như hóa thân thành tay nhà giàu mới nổi vừa vớ được món đồ cổ quý hiếm, nửa sốt ruột muốn khoe khoang khắp nơi, nửa chỉ muốn giấu tiệt làm bảo bối của riêng mình.
Tâm trạng hắn xoắn tít như sợi dây thừng, đồng thời vui đến mức đi đường cũng có thể mọc cánh mà bay. Cấp dưới đều cho rằng đây là vì hắn vừa tóm được tội phạm chế thuốc cấm, chỉ có phó quan Esuna như có điều suy nghĩ. Trong một lần đi ngang qua Lâm Kính Dã trên hành lang, chóp mũi bà khẽ nhúc nhích, sau đó bắt lấy cánh tay anh.
Trên người Nguyên soái thoang thoảng mùi chocolate là hiển nhiên, nhưng khi Lâm Kính Dã cũng mang mùi hương nồng không kém thì rất đáng để hỏi thăm một phen.
“Hạm trưởng Lâm, cậu…” Bà tung ra một câu thăm dò: “Cậu đã… ăn “chocolate” rồi đúng không?”
Nhớ lại Lưu Tuấn từng nói rằng vị nữ phó quan này đã đi theo Rennes từ trước khi hắn gia nhập Liên Bang, Lâm Kính Dã bình tĩnh nhìn bà, thẳng thắn gật đầu: “Vâng.”
Nhưng mà hình như là “chocolate” ăn anh mới đúng?
Gần như ngay lập tức, Esuna nhìn anh với ánh mắt tràn ngập kính nể như đang ngắm bậc khai quốc công thần của Liên Bang, nhưng cũng không tỏ ra quá bất ngờ.
“Chẳng trách.” Bà lẩm bẩm, gật đầu với anh đầy khâm phục trước khi tiếp tục công việc của mình.
Từ phản ứng đó, Lâm Kính Dã lập tức đi đến kết luận Esuna cũng là “người trong cuộc”.
Gene ban cho Omega tinh thần lực nhạy cảm và tinh tế, đồng thời cũng đưa đến chứng lo âu, thiếu an toàn trong kỳ sinh lý, từ đó dẫn đến hành vi làm tổ. Được trải qua khoảng thời gian này (đặc biệt là lần đầu tiên) trong tổ mang lại cảm giác thư thái vô cùng, khiến các Omega dù vô tình hay cố ý cũng sẽ tuyên thệ chủ quyền sau đó. Hành vi này chưa bao giờ là độc quyền của giới Alpha, chỉ là bọn họ hay làm rùm beng lên nên được chú ý nhiều hơn mà thôi.
Nhưng Esuna cảm thấy Nguyên soái bây giờ cũng rình rang không kém.
Chỉ là một đợt bay nghiệm thu tại căn cứ riêng của Thanh Kiếm Bầu Trời – nơi bọn họ ra vào thường xuyên như nhà mình – mà thôi, vậy mà hắn lại đào từ trong tủ ra bộ quân lễ phục chính quy đã tám trăm năm chưa một lần đụng đến, cho dù là mặc đi dự cuộc họp giữa Quân đội và Quốc hội hay yết kiến Nữ vương.
Quan trọng là hắn còn chăm chút cho Lâm Kính Dã tỉ mỉ không kém.
Lính văn phòng tuyến hai vốn không có nhu cầu sử dụng quân lễ phục, bản thân Lâm Kính Dã cũng không mang theo bất kỳ loại đồng phục nào khác, vì vậy bộ anh đang khoác trên người tất nhiên thuộc về Nguyên soái.
Esuna lặng lẽ đi ngang phòng họ, không ngừng liếc trộm.
Vóc dáng hai người họ gần như tương đương nhau, chỉ khác ở chỗ Nguyên soái trước giờ ngông cuồng có tiếng, gặp ai chướng mắt (như Thượng tướng Wimmer) lại càng hất cằm lên nhìn xuống; còn Lâm Kính Dã tuy vẫn luôn thẳng lưng mà đứng nhưng lại có thói quen hơi cúi đầu, toát ra vẻ nghiêm cẩn và trầm tĩnh đặc trưng của lính văn phòng. Vì vậy chỉ nhìn bằng mắt thường thì Rennes cao hơn, chỉ khi họ sóng vai bên nhau mới phát hiện không xê xích được mấy li.
Nhưng có lẽ về sức mạnh thuần túy thì Nguyên soái hơn một bậc, Esuna nhanh chóng phân tích. Omega là giới tính đánh đổi thể lực lấy tinh thần lực, khó lòng tưởng tượng được một Omega cấp S như Rennes đã phải trả giá bao nhiêu để luyện được một thân cơ bắp hoàn hảo dẻo dai đến vậy.
Nhìn bọn họ mặc lễ phục đứng cạnh nhau quả thật là cảnh đẹp ý vui, nữ phó quan cho rằng nếu có thể chụp lại làm áp phích chiêu quân, đảm bảo tỉ lệ đăng ký vào học viện quân đội năm sau sẽ tăng như gắn tên lửa cho xem.
Bộ lễ phục màu xanh dương thẫm là kết quả từ một lần ngang ngược của Rennes. Màu này vốn thuộc về Quân đoàn hành tinh, nào ngờ Nguyên soái lại chấm ngay vải xanh phối với huy hiệu vàng, lại còn tuyên bố lễ phục của Thanh Kiếm Bầu Trời phải không được đụng hàng, thế là Quân đoàn hành tinh đành ngậm ngùi đổi sang màu đỏ thẫm, đưa đến tiếng oán than dậy đất từ các quân nhân. Ai cũng nói rằng mặc vào xong chẳng khác gì biến thành tám sọt táo đỏ.
Lễ phục còn là thứ có thể khiến người chưa từng tiếp xúc với nó hôn mê vì độ phức tạp, vì vậy Lâm Kính Dã ngoan ngoãn tròng vào từng món quần áo Rennes đưa sang – như một nhân vật trong game thời trang – sau đó đứng yên để hắn tự tay làm mẫu chỉnh lại cho.
Được nửa đường, đôi mày bạc nhíu lại khi phát hiện tầm mắt lén lút của ai đó, không những xoay người tung cước đạp cửa lại (suýt nữa khiến người bên ngoài dập mũi) mà còn bồi thêm một câu: “Esuna, tối nay tiếp tục huấn luyện dã ngoại mang vác nặng!”
Nói xong, hắn điềm nhiên trở lại, cẩn thận đính quân hàm và huy hiệu lên vai và ngực áo Lâm Kính Dã. Khi hắn bận rộn chỉnh lại cổ áo cho anh, Lâm Kính Dã thoáng nghiêng đầu sang bên.
“Nguyên soái.” Anh nhẹ nhàng cất tiếng: “Em chỉ là Trung tá thôi.”
Quân hàm trên vai anh thuộc về Thiếu tướng, cấp bậc đầu tiên Thanh Kiếm Bầu Trời được phong sau khi đến Liên Bang.
Rennes: “Sắp không phải rồi.”
“Như vậy không hợp quy định đâu ạ. Quân hàm phải thăng theo từng cấp, càng không thể lên một lần nhiều cấp như vậy được.”
Đối phương đáp với vẻ lười nhác: “Thế à? Chưa nghe bao giờ. Lần đầu tôi thụ phong là hàm Thiếu tướng, lần hai là Nguyên soái. Bây giờ chỉ còn dư lại cái này thôi, mà tôi còn phải năn nỉ Nữ vương một phen mới giữ nó làm kỷ niệm được. Em bảo tôi đi đâu tìm cho em quân hàm Trung tá bây giờ? Sao mà kén cá chọn canh thế hử, dùng tạm một chút thì mất miếng thịt nào à?”
“…”
Người “kén chọn” đưa tay lên chào, nói tiếng cảm ơn rồi xoay gót đến là lưu loát, nào ngờ vừa đi được một bước đã bị Rennes nắm thắt lưng lôi về. Quán tính sinh ra khiến anh loạng choạng lùi lại, bị đối phương dứt khoát mượn dịp ôm lấy eo.
“Để bọn họ xuống trước.” Hắn thản nhiên nói: “Giờ ra đó chen chúc làm gì?”
Ngài là Nguyên soái, có ai dám không nhường đường đâu? Tuy nghĩ thầm là vậy nhưng Lâm Kính Dã cũng không nhấc chân đi nữa.
Lúc này, tinh hạm đã hoàn toàn cập bến. Thanh Kiếm Bầu Trời hiện vẫn đang trong trạng thái nghỉ phép chứ không chuẩn bị chiến đấu, vì vậy tuy người trong căn cứ vẫn nghiêm túc đứng gác quanh tinh hạm nhưng gặp người ở trên đi xuống đều sẽ vẫy chào hoặc tặng cho những cái ôm. Rennes biết một khi hắn xuất hiện, những người đó sẽ lập tức đá gót đứng nghiêm giơ tay chào, mất hết cả không khí, vì vậy không vội xuống làm gì.
Tinh hạm của tập đoàn họ Lâm không phải phương tiện quân sự, được lắp những cửa sổ rất lớn bên mạn tàu để tiện bề ngắm cảnh. Họ cùng nhau tựa vào lớp kính trên con tàu càng lúc càng yên tĩnh, dõi mắt ngắm nhìn bầu trời bên ngoài. Trạm không gian hình khuyên khổng lồ hiện lên rõ ràng ở nơi xa; xa hơn nữa là lớp lớp phi thuyền đang tấp nập lui tới, thi thoảng hé lộ một góc của chiếc tinh hạm màu bạc đang nghỉ ngơi trong trung tâm.
Lâm Kính Dã lập tức nhận ra, đó là Nhiễm Tinh của anh.
Anh vô thức dán lưng vào cửa sổ, lẳng lặng nghiêng đầu ngắm nhìn góc nhỏ màu bạc ấy đến si mê, để lại một mảng hơi nước mờ ảo trên lớp kính. Mãi cho đến khi cảm nhận được bên hông bị đè lên, suy nghĩ của anh mới trở về với thực tại.
Rennes không biết đã quay mặt ra cửa sổ tự khi nào, cánh tay trái vắt ngang hông anh, bàn tay ấn vào lớp kính tạo thành gọng kìm khiến anh suýt không thở được. Áp lực ấy chỉ biến mất khi đôi mắt hai màu nhìn sang, nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế.
“Sau này ngày nào em chẳng được ngắm nó tới mòn mắt, muốn xuống cũng không xuống được, không cần phải mê mẩn sớm vậy đâu.” Giọng hắn nghe vào tai lạnh buốt, nhưng không biết có phải do ảo giác hay không mà Lâm Kính Dã cảm thấy… hình như chocolate hôm nay trở thành màu đen rồi.
Mùi hương đăng đắng, nếm vào lại có chút chua chua.
Anh bình thản nhìn sang, nhàn nhạt hỏi: “Vậy ý của Nguyên soái là ngài bắt đầu chán Tĩnh Dã rồi?”
Hai hàng chân mày bạc bay vút lên: “Dám nói Tĩnh Dã của tôi chán? Em ăn gan hùm rồi đúng không? Hay muốn được huấn luyện thêm?”
Lâm Kính Dã: “…”
Vẫn là Nguyên soái cao tay hơn.
Chức cũng lớn hơn nữa.
Đúng lúc ấy, hai tiếng tít vang lên từ máy liên lạc trên cổ tay Rennes. Đọc hết tin nhắn rồi, hắn cười khẩy một tiếng, đưa sang cho Lâm Kính Dã xem.
“Phó quan nhà em sao mà gà quá vậy? Bảo hắn đi đưa công văn trưng dụng tinh hạm đến cho tập đoàn họ Lâm, nào ngờ vừa đặt được tờ giấy xuống bàn đã bị Tổng giám đốc đuổi đánh ra ngoài rồi, chậc.”
Chẳng lẽ Nguyên soái còn hy vọng Teval sẽ đấm ông ta?
Tuy Lâm Lộ hoàn toàn mù tịt về công tác của Lâm Kính Dã nhưng đã từng thấy mặt Teval trong một lần gọi video sang mắng anh sa sả, sau khi biết được hắn ta là phó quan của anh thì thực hành câu “ghét ai ghét cả tông chi họ hàng”.
Lâm Kính Dã duy trì vẻ mặt trời sập cũng không biến sắc, nói: “Nếu người đến là phó quan của ngài thì chắc chắn sẽ được đối đãi như khách VIP.”
Hơn nữa trên công văn cũng không nói rõ đơn vị trưng dụng là Thanh Kiếm Bầu Trời, vì vậy Lâm Lộ lại càng không biết tinh hạm của công ty ông ta đã vinh hạnh được Nguyên soái hun mùi chocolate cho.
Nhân tiện nói đến việc này, Lâm Kính Dã phát giác dường như anh đã trở nên nhạy cảm hơn với pheromone. Tuy mùi chocolate thoang thoảng trên người Rennes chỉ có thể ngửi thấy khi đến gần, nhưng anh có thể phân biệt được đâu là mùi xuất phát từ hắn, đâu là mùi của viên kẹo dẹp lép trong túi.
“Nguyên soái.” Lòng hiếu kỳ của anh không khỏi dâng lên: “Ngài bắt đầu… từ khi nào?”
Anh biết mỗi Omega làm giả giới tính đều có lý do bất đắc dĩ mà họ có thể không muốn đề cập đến, vì vậy cẩn thận không sử dụng từ ngữ cụ thể. Nhưng Rennes dường như không có mối bận tâm đó. Hắn xoay người, lần nữa lười nhác tựa vào cửa sổ, cánh tay đang vòng lấy trước eo Lâm Kính Dã chuyển thành ôm sau lưng. Chỉ là thói quen gõ nhịp lên bất cứ thứ gì trong tầm với khiến mấy ngón tay của hắn không được ngoan cho lắm, mà “thứ gì” lần này chính là eo của người kế bên.
Ngứa quá.
Nhưng anh nhịn được.
Rennes thản nhiên kể lại: “Vụ làm giả giới tính hả? Từ năm mười lăm tuổi. Lúc ấy có thằng cấp dưới còn vô dụng hơn phó quan nhà em, nhè lúc đang ở trên đài chỉ huy với tôi mà phân hóa, thế là có chuyện.”
Năm đó, vì để tránh khỏi sự truy tìm của nhà Quintus, hắn đã trở lại nơi người mẹ Omega chào đời, phát hiện nó đã biến thành khu vực giao tranh ác liệt tự khi nào. Từng tiếp xúc với chiến tranh ở cái tuổi còn nhỏ hơn thế, Rennes nhanh chóng tích lũy kinh nghiệm dựa vào tài năng thiên bẩm và trực giác chiến thuật nhạy bén. Hắn khai khống tuổi từ 13 lên 15, dùng tài năng và cái tên giả Nhiễm Tinh leo lên chức chỉ huy trong tổ chức kháng chiến không có lấy một quân nhân chuyên nghiệp nào.
Hai năm sau, khi hắn chính thức qua tuổi 15, cái tên “Nhiễm Tinh” đã sớm vang dội khắp bốn phương. Những người khác trong tổ chức biết hắn khai gian tuổi nhưng đồng lòng làm ngơ, người lớn còn lấy lý do “Chỉ huy cần tọa trấn soái hạm, không thể tự thân mạo hiểm” để không cho hắn ra trận chém giết.
Trong một trận chiến nọ, quân kháng chiến bị một lượng phản quân đông gấp bốn lần dồn vào một cụm tiểu hành tinh. Điều kiện quá mức tồi tệ không cho phép họ sử dụng tinh hạm lớn, toàn quân chỉ có thể lên máy bay chiến đấu sát cánh với các chiến sĩ cơ giáp, ngay cả quân y và hậu cần cũng ra trận, chỉ để Rennes và một Alpha trẻ tuổi đang trong kỳ phân hóa ở lại.
Nụ cười khinh khỉnh đặc trưng của Rennes hiện ra trên môi: “Trời xui đất khiến sao tôi cũng phân hóa ngay lúc đó, lại còn là một A một O, em nói xem có khác gì hai cái hố đen cấu xé nhau không? Không tới công chuyện mới là lạ.”
Tuy trên đời không phải chưa từng có pheromone của Alpha không hề tương thích với Omega, nhưng trường hợp này lại hiếm như lá mùa thu. Pheromone của Omega ít nhiều gì vẫn có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Alpha. Nó không chỉ khiến Alpha lên cơn sốt cao mà còn có thể xuyên thủng hàng rào tâm trí, quấy nhiễu suy nghĩ của họ.
Cấp bậc của Rennes là S, lại còn phân hóa quá đột ngột khiến hắn không biết kiểm soát tinh thần lực. Gã Alpha trên đài chỉ huy chịu ảnh hưởng từ pheromone của hắn lẫn tình hình tuyệt vọng lúc ấy, cuối cùng cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa.
“Thứ đó cho rằng cả bọn cầm chắc cái chết rồi bèn la hét om sòm, đổ hết lỗi lầm lên đầu tôi. Nó bảo tư tưởng của phản quân là đúng, Omega không thể đảm nhiệm trọng trách của chỉ huy, chỉ nên bị Alpha chinh phục, ngoan ngoãn ở nhà sinh con đẻ cái.”
Omega quả thật có thể khiến Alpha đánh mất lý trí và tự chủ, nhưng một Omega chưa trải qua huấn luyện làm sao có thể biết cách quấy nhiễu suy nghĩ người khác? Gã Alpha kia không phải tự dưng mà quay ngoắt thái độ như vậy, chỉ là trước đó gã đã che giấu tâm tư quá kỹ mà thôi.
“Thứ đó phân hóa vừa kịp năm mười tám tuổi, nếu sớm hơn thì dám cá nó đã xách đít dông thẳng sang chỗ bọn phản quân rồi.” Rennes thong thả kể lại: “Nó thấy chửi chưa đã ghiền thì bắt đầu cởi quần ra, sau đó bị tôi làm thịt cái một. Người duy nhất biết việc này là Esuna lúc ấy canh gác ở ngoài. Chị ấy giúp tôi xử lý cái xác, lấy cớ rằng thứ đó lâm thời phản bội, đầu quân sang địch.”
Vẻ thản nhiên của Rennes cho thấy hắn thật lòng nghĩ rằng việc che giấu giới tính chỉ là để giảm bớt phiền toái, chứ cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Dù sao khi ấy cũng là giai đoạn chiến tranh khốc liệt, không phải ai ở lại với quân kháng chiến đều có tư tưởng tiến bộ, cũng không biết được trong đó có bao nhiêu người không rời đi chỉ vì không muốn bị phản quân bắt đi nô dịch.
Mà Rennes không có thời gian để chứng minh bản thân với từng người nghi ngờ hắn.
“Esuna cho rằng đó là lần đầu tiên tôi tự tay giết người, sợ tôi bị ám ảnh nên cứ rảnh rỗi là lại đến giúp tôi giải quyết chướng ngại tâm lý.” Nụ cười trên môi hắn lần này thật sự xuất phát từ nội tâm hắn: “Alpha nào cũng ngây thơ như vậy sao? Đó mà là lần đầu thì thứ kia làm gì chết nhanh được vậy.”
Lâm Kính Dã hơi rũ đầu, một hồi sau mới nói: “Với em thì đúng là vào năm mười lăm tuổi.”
“Vậy em có chữa chướng ngại tâm lý gì không?”
“Không có thời gian.”
Rennes liếc xuống cánh tay giả của anh, gật gù: “Tôi cũng đoán vậy.”
Những ngón tay của hắn vẫn tiếp tục nhịp gõ đều đặn theo cuộc tán gẫu, dần dà khiến gương mặt không có mấy cảm xúc của Lâm Kính Dã cũng bị nhuộm một tầng đo đỏ. Ráng hồng ấy chiếu vào đôi hồ băng xanh lam, mang đến chút độ ấm cho làn nước lạnh cóng, tựa như rặng mây đỏ rực thiêu cháy bầu trời hoàng hôn quang đãng.
Không phải ai vừa nhập cuộc cũng đã được chia bài tốt.
Nhưng không phải hòn đá nào lơ lửng trong vũ trụ cũng được gọi là ngôi sao.
Đôi môi mỏng chậm rãi kề sát vành tai, đôi tay dịu dàng vòng lấy eo, cảm nhận được cơ thể người kia cứng lại theo bản năng. Hắn thấp giọng thì thầm: “Tôi không đùa đâu Tĩnh Dã. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em ở đài chỉ huy, tôi đã cảm thấy em đẹp vô cùng.”
Hơi thở nóng rực phà vào mang tai khiến Lâm Kính Dã khẽ nghiêng đầu đi muốn tránh. Nhưng trong từ điển của Thanh Kiếm Bầu Trời xưa nay không tồn tại hai chữ “dè dặt”, đã truy đuổi là phải đến cùng, thử hỏi Rennes làm sao chịu buông tha cho anh?
Hắn thủ thỉ bổ sung: “Không phải lần ở 927, mà là một năm rưỡi trước đó, khi tổ tình báo của tôi báo cáo về một chiếc tàu vận chuyển tuyến hai có hành vi bất thường, dùng công nghệ đặc biệt lấy một đoạn video giám sát trên đài điều khiển cho tôi xem.”
Trong đoạn video đó, Hạm trưởng với đôi mắt hai màu xuất hiện với mái tóc đen rối bời, những vết máu bê bết vấy đỏ nửa bên gò má trắng trẻo. Anh không mang mắt kính nên vô thức nghiêng đầu, nhưng động tác ấy lại bao hàm cả sát khí ngút trời.
Anh tùy tiện xé quân phục chiến đấu trên người, để lộ một vết thương dữ tợn kéo dài từ bả vai đến tận vòng eo mà Rennes đang say mê gõ nhịp, nhưng anh dường như không hề để ý đến máu đang tuôn như thác trên lưng, mặc cho cô quân y nhỏ thó đang hùng hổ ghim kim tiêm vào.
Trong tay anh kéo lê một… người trông còn tả tơi thê thảm hơn gấp mấy lần. Vết máu và vết bẩn dây ra khắp sàn tàu, nhưng thói ở sạch của Hạm trưởng dường như đã bốc hơi. Anh ném người đó xuống đất rồi xách cô quân y ra trước mặt, vươn một chân ra giẫm lên đùi phải – bộ phận duy nhất còn hoàn hảo của người kia – khiến hắn ta không tài nào cục cựa.
Vị Hạm trưởng toàn thân đẫm máu trông như một thanh kiếm rời vỏ, với lưỡi kiếm còn đang xèo xèo bốc khói. Anh nhìn xuống với gương mặt trầm tĩnh, nhưng trong giọng nói là sự kiêu ngạo không thể nào che giấu.
“Teval Shawn, nếu anh muốn tiếp tục làm một con bù nhìn thế mạng, một tên Alpha vô dụng chỉ biết đuổi theo tinh tặc để tự sát, thì lập tức cút khỏi tàu của tôi.”
Anh vừa nói vừa rút khẩu súng quang năng ra, họng súng đen ngòm nâng lên nhắm thẳng vào người đang bị thương. Cô quân y ban nãy hùng hổ bao nhiêu bây giờ chết khiếp bấy nhiêu, ngã ngồi ra đất, không dám ngẩng lên nữa.
“Chọn đi, hoặc tôi tiễn anh lên đường, tống vào máy xử lý rác; hoặc anh đứng dậy, cùng tôi trở thành lá chắn bảo vệ bầu trời này?”