Ngay cả những quốc gia và bộ tộc nhân loại nhỏ nằm ngoài Liên bang cũng bị màn kịch khôi hài này hấp dẫn.
Khi nhắc đến bốn chữ “Thanh Kiếm Bầu Trời”, gương mặt của Rennes Sở là thứ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí mọi người, sau đó mới đến hạm đội tinh nhuệ được đặt tên theo danh hiệu của hắn. Vì vậy không một ai dám nghĩ rằng Rennes Sở là một Omega ngụy trang giới tính.
Trong Quốc hội, Thượng tướng Quintus đã bị ánh mắt của những người khác đóng đinh tại chỗ. Người duy nhất không chất vấn ông ta vào giờ phút này là Thượng tướng Wimmer, hiện đang dẫn Quân đoàn thứ nhất đi làm nhiệm vụ quét dọn, bằng không thì vị lão tướng vẫn luôn ngứa mắt Rennes này đã xốc tung nóc nhà rồi.
“Thượng tướng Quintus hẳn phải có một lời giải thích chứ?”
Người được hỏi ngồi cứng đờ trên ghế với cây gậy siết chặt trong tay, gương mặt khi đỏ tía lúc đen sì, lia ánh mắt sang vị đồng nghiệp vừa lên tiếng chất vấn cách đó không xa.
Có người ra mặt thay ông: “Trông lão Thượng tướng không giống như hay biết về việc này.”
Tiếc rằng mục đích của người này hoàn toàn không phải để bảo vệ Quintus, mà lại ngấm ngầm giễu cợt: “Bằng không thì từ năm Nguyên soái mười lăm tuổi đến giờ, lão tướng quân hẳn đã ôm mười sáu đứa chắt mới phải, mà không phận Liên bang chúng ta khi ấy phỏng chừng chỉ còn lại tinh khu trung ương.”
Quintus là gia tộc sở hữu truyền thống nổi “tai” tiếng nhất Liên bang, có thể thấy ngay từ cách xưng hô dành cho các Omega kết hôn vào nhà: thân phận của họ được quyết định bởi khả năng sinh sản, mặc kệ giới tính thứ nhất là gì, tất cả đều sẽ được gọi là “phu nhân” hoặc “bà Quintus”. Đứa con sinh ra cũng không được phép gọi cha ruột Omega là “cha” mà phải thêm từ ngữ như “cha nhỏ” hay “ba nhỏ” để phân biệt với Alpha.
Một gia tộc như vậy, khi hay tin đứa cháu lưu lạc bên ngoài là Omega cấp S thì tuyệt đối sẽ lập tức bắt về nhà kết hôn. Tuy số lượng Omega muốn kết hôn vào nhà Quintus ngày càng giảm dần, nhưng lượng Alpha bên ngoài muốn cưới Omega nhà họ lại không ít. Nhất là trong tình trạng hiện nay, khi lứa cháu không có người kế thừa, cho dù có là con rể cũng sẽ được lão Thượng tướng dốc lòng bồi dưỡng.
“Đủ rồi.”
Đặt dấu chấm hết cho cuộc tranh cãi là chất giọng nhu hòa êm tai của Nữ vương, người rất hiếm khi lên tiếng trong những cuộc họp về quân sự và chính trị quan trọng. Tuy cô chỉ là người đại diện tượng trưng của Liên bang nhưng các yếu nhân khác có mặt vẫn lựa chọn nghe theo, không phải vì nể nang mà là vì hiện giờ đầu óc ai nấy đều không được tỉnh táo, cần phải có người ra mặt trấn áp.
Cao tầng Liên bang thật ra còn sốt ruột hơn cả người dân.
Thông qua hình chiếu ba chiều, Quân đoàn trưởng Quân đoàn thứ bảy gằn giọng: “Thanh Kiếm Bầu Trời lâu nay hành sự khác người, không gì không dám làm. Nếu có ngày anh ta tổ chức họp báo công bố mình là Omega thì có lẽ tôi cũng không bất ngờ đến vậy. Nhưng bây giờ anh ta đang ở tiền tuyến, kẻ địch không chỉ phát hiện việc anh ta ngụy trang giới tính mà còn giăng sẵn bẫy chờ anh ta bước vào!
“Liên bang có rất nhiều Tướng quân biết đánh trận, nhưng Thanh Kiếm Bầu Trời không đơn giản chỉ là thế, anh ta còn là trụ cột tinh thần cho biết bao nhiêu người!
“Đúng là giết người tru tâm! Thứ có thể đả kích sĩ khí hơn cả tin tử trận của Nguyên soái, chính là hình ảnh Nguyên soái vì phát tình mà làm trò đồi bại trước mắt mọi người!”
“Trung tướng Mạc ăn nói cẩn thận!”
“Cút mẹ đi!” Vị họ Mạc kia gân cổ cãi lại: “Giờ nào rồi mà còn soi mói! Nếu Rennes Sở biết điều công khai tình trạng sinh lý ngay từ đầu, để Quân đội phái quân y chuyên dụng theo sau thì liệu sẽ rơi vào tình huống-”
Thượng tướng Fiditz ngắt lời ông ta một cách điềm tĩnh nhưng không hề khoan nhượng: “Nếu Nguyên soái Rennes công khai giới tính Omega của mình năm mười lăm tuổi, các người nghĩ giờ này cậu ta đang ở đâu? Chiến trường hay phòng sinh?”
Những người khác nhất thời im lặng.
Tuy hình ảnh Thanh Kiếm Bầu Trời ôm bụng chờ sinh khiến những người có ý tưởng tượng cảm thấy chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, căn bản không thể nào nghĩ được, nhưng lấy tác phong của gia tộc Quintus, đây quả thật chính là kết quả có khả năng xảy ra nhất.
Sau đó…
“Sau đó, phản quân chỉ mất mười mấy năm để ăn mòn Liên bang như tằm ăn dâu, tinh vực Liên bang càng ngày càng thu hẹp.” Vẻ mỉa mai hiện lên trên gương mặt Thượng tướng Fiditz: “Khi ấy chư vị không phải đau đầu tìm cách đóng quân trong vùng trời bao la này nữa, chỉ cần giữ được một phần ba Thủ Đô tinh là được rồi.”
Bốn bề lặng ngắt như tờ, mãi cho đến khi có người ở góc khuất rầm rì lên tiếng.
“Đội Kỹ thuật bên thầy Lưu còn chưa ngắt tín hiệu được sao?”
Nơi phòng thiết bị, trưởng khoa Kỹ thuật Úy Lam đang ngồi xổm mân mê dây nhợ trên mặt đất. Giữa những tiếng cãi vả nảy lửa của Quốc hội, bà giáo lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu hỏi: “Không ngắt hả ông Lưu?”
Đứng bên bà, Lưu Hoàn tháo mũ giáp, châm một điếu thuốc, nói giữa những làn khói: “Không vội. Tôi vừa nhắn tin cho Kính Dã, thằng bé còn hồi âm được chứng tỏ không phải chuyện khẩn cấp, tôi đồ rằng có gì đó lẩn khuất ở đây.”
Nữ trưởng khoa lập tức móc thiết bị trí năng ra: “Ông tin tôi mách nó ông thừa dịp nó đi vắng mà hút thuốc không?”
“Ơ này này có gì từ từ nói…”
“Nhưng mà công nhận, thằng bé Rennes này càng nhìn càng thấy xinh giai.” Bà giáo chuyển ánh mắt về màn hình, không khỏi chậc lưỡi.
Bên kia, phản quân đã xúm xít lại trong phòng, nhưng Nguyên soái vẫn duy trì tư thế chống tay lên bàn, há miệng hớp từng hơi thở, dường như không thể phân tâm quan sát đến vòng vây càng lúc càng chặt.
Trong tiếng thét rách họng của vô số cư dân Liên bang, tên phản quân đầu tiên bắt lấy vai hắn.
“Đ* mẹ, lúc sếp bảo thằng này là Omega tao cứ tưởng ổng bị bọn Liên bang bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi.”
Cho dù dưới tay là lớp giáp xương ngoài nhưng vẫn có thể cảm nhận được đường nét cơ thể mảnh mai hơn nam Alpha phổ thông. Những sợi tóc trắng bạc mềm mại đang mãnh liệt phát tán pheromone thơm nồng vào không khí, cộng thêm thân nhiệt lên cao khiến hương vị nghe vào không khác gì một ly cacao trắng hòa tan.
“Đù má! Ngọt vãi!”
“Ngày thường bọn mình làm éo gì được sờ vào Omega cấp S nhờ?”
“Alpha Liên bang đúng là có lộc ăn, ha ha ha!”
Thấy đối phương bị thuốc ảnh hưởng mà phản ứng chậm chạp trước những lời thô bỉ này, bọn phản quân càng lúc càng to gan lớn mật. Chúng ầm ĩ cười vang, giễu cợt các chiến sĩ Liên bang có phúc mà không biết hưởng, có một mỹ nhân sắc nước hương trời như vậy mà cứ đặt trên đài chỉ huy làm phí hoài thời gian.
Dân chúng Liên bang đã đỏ cả mắt vì phẫn nộ. Lực lượng an ninh không thể không ra quân, ngăn chặn dòng người tức giận đang xông vào tòa nhà Quân đội. Ansel xuất hiện trước ống kính với gương mặt bình tĩnh, liên tục giải thích rằng sự việc đang xảy ra tại chòm Trường Xà, Quân đoàn ở Thủ Đô tinh có làm sao cũng không thể lập tức dịch chuyển tức thời đến giải cứu.
[Z dự đoán như thần.] Anh ta rũ mắt, cảm thán trong những dòng tin âm thầm nhắn cho Nữ vương. [Nếu công khai vào thời điểm bình thường, chắc chắn sẽ có người của phái bảo thủ nhảy ra chất vấn năng lực của Nguyên soái, soi moi trước kia cậu ta từng đánh trận ác liệt thế nào. Nhưng dưới tình huống cực đoan như hiện nay, phản quân và Quốc hội cứ thế thành bia đỡ đạn.]
Nữ vương đáp. [Không phải cũng giống lần Hạm trưởng Lâm công bố thân phận Beta và vạch trần chuyện đi học hộ sao? Z nói ổng tham khảo từ Rennes mà.]
Đó chính là phương pháp chặn họng người khác trước khi họ kịp mở miệng. Muốn đặt nghi vấn liệu một người với giới tính và xuất thân như Lâm Kính Dã có đủ năng lực đảm đương trọng trách hay không ư? Lên solo 1vs20 rồi đánh mô phỏng 1vs4 đi rồi hẵng nói.
Đúng lúc này, một ngón tay trắng trẻo thon dài bỗng nâng lên.
Tên phản quân bị hắn bắt lấy cổ tay ngây ra một phen, sau đó lập tức bóp mặt Rennes, bắt hắn ngẩng đầu lên, tuôn ra một tràng cười khoái trá: “Muốn rồi chứ gì? Ha ha ha, làm gì mà đỏ cả mắt đáng thương chưa này. Nín đi cưng, để anh đây-”
Rắc.
Một âm thanh khe khẽ vang lên.
Rennes cau mày, ráng sức ngửa mặt về sau, thoát khỏi những ngón tay của đối phương. Cánh mũi hắn phập phồng theo từng hơi thở dồn dập, từ đuôi mắt đến chóp mũi đều phủ một tầng đỏ ửng, còn có vài giọt nước mắt sinh lý đọng lại nơi khóe mắt.
Vẻ dâm dật trên mặt tên phản quân dần vặn vẹo đi, nhưng lũ còn lại không chú ý đến. Ánh mắt chúng dán chặt vào gương mặt xinh đẹp của Rennes, từ đôi môi hấp háy theo từng nhịp thở khó khăn, đến đầu lưỡi đỏ thắm như ẩn như hiện, tên nào tên nấy đều hưng phấn như tiêm máu gà.
“Mày chưa bao giờ thấy Omega hay sao mà đứng đực ra đó làm g— A!!”
Một tên trong bọn bỗng rú lên. Giây tiếp theo, năm ngón tay Rennes siết lại, van áp suất trên giáp khuỷu tay tăng áp lực, bóp nát cổ tay tên phản quân. Đoạn hắn vung gã lên như vung một cây chùy khổng lồ, quật ngã hai tên đứng bên cạnh trước khi nện gã ầm ầm xuống đất.
Sau đó, thanh niên tóc trắng uốn chân phải, để đầu gối dộng thẳng xuống. Gã phản quân chưa kịp rên lên một tiếng thì ngực đã lún xuống một lỗ. Đoạn, Rennes túm lấy hai tai, vặn đầu gã lại, nói với giọng khàn đặc mang theo chút nức nở, nghe đáng thương vô cùng.
“Không phải mày.”
Hắn vứt đối phương đi với tất cả sự ghê tởm, đôi mắt đỏ hồng ầng ậng nước chuyển sang mục tiêu kế tiếp.
Câu nói cuối cùng mà gã phản quân nghe được là: “Người của tao đâu?”
Người của mày?
Người nào?
Một tên phản quân khác trơ mắt nhìn cái bóng ấy ập đến rồi rời đi như một tia chớp. Hình ảnh cuối cùng từ khóe mắt trước khi tầm nhìn hoàn toàn rơi vào bóng tối, chính là nửa thân dưới của gã đang đứng như trời trồng.
Pheromone Omega bốc lên càng lúc càng nồng, ngay cả cánh cửa khép kín cũng không thể hoàn toàn che đậy. Hơi thở lũ Alpha vây quanh bắt đầu trở nên nặng nề, hai mắt xanh mét nhìn thanh niên tóc bạc, cả người bỗng trở nên khô nóng, thân nhiệt leo cao như thể máy điều hòa trong căn cứ đă bị cắt điện tập thể.
“Má! Thuốc ức chế!” Quân y thét ầm lên, giơ kim tiêm chọc vào cánh tay mình. Noah vẫn đang tròn mắt theo dõi bị ghim phập một phát vào mông.
“Hắn là Omega cấp S! Pheromone lẫn tinh thần lực có độ xứng đôi quá cao, gần như có thể kết hợp với bất kỳ Alpha nào! Lúc hắn phát tình sẽ có lực hấp dẫn không thể kháng cự với Alpha! Thể chất hoàn hảo để thụ thai! Hắn-”
Lời vừa nói được một nửa, một gương mặt vặn như bánh quai chèo đã đập vào cửa kính một chiều, người vừa ra tay chính là vị Omega “thể chất thụ thai hoàn hảo” kia.
“Thông gió! Mở lỗ thông gió ra mau! Phân nửa Alpha trong căn cứ điên mẹ rồi!”
“AAAA—”
Noah rít lên: “Cái đéo gì đang xảy vậy? Không phải nó đang phát tình sao?”
Quân y rống lại: “Đang phát tình đấy!!”
“Vậy nó đang tìm cái quỷ gì?!!”
Trong màn hình, thanh niên tóc bạc xách khẩu pháo hạng nặng nơi tay phải, thấy ai không phù hợp với miêu tả lập tức khai hỏa, dần dần biến phân nửa căn cứ thành bình địa. Tay trái hắn cầm kiếm quang năng, gặp tên nào vóc người thon gầy một chút sẽ bắt lại, kéo mũ giáp lên nhìn một phen, sau đó trở tay chém làm đôi.
Phóng viên bị trói gô trên đất chậm rãi há hốc mồm, cả ngày sau mới thốt nên lời: “Chắc là đang… đi tìm bạn trai.”
Nữ phóng viên cũng thôi không giãy nữa, miệng há to đến mức có thể nhét quả trứng vào: “Á, vậy là Nguyên soái x Giám khảo real thật rồi.”
Bên kia, Omega đã chém bay kẻ địch suốt hai cái hành lang nhưng vẫn không tìm được người muốn tìm, lý trí như bị đốt trụi bởi ngọn lửa tình đang dâng lên hừng hực.
Thanh niên tóc bạc xinh đẹp nhấc chân đạp lên đũng quần ướt sũng của một tên phản quân, môi cong thành nụ cười nghiêng nước nghiêng thành: “Ai da, sao mà đỏ cả mắt thấy thương vậy? Có gì đâu mà khóc nha, hi hi~”
Hi… hi cái đầu mày!
Tên phản quân gào muốn bể phổi.
Thân nhiệt tăng cao khiến giọng Rennes khàn đi đầy biếng nhác. Hắn bước đến gần, đánh giá tên Alpha từ trên xuống dưới trước khi khẽ nhếch đôi môi đỏ, phun ra một chữ: “Xấu.”
Trong tiếng thét hãi hùng của lũ phản quân, lại một phát pháo từ tay hắn xuyên thủng vách tường. Đồng thời, một giọng nói cất lên, chất chứa cả cơn lôi đình của Thanh Kiếm Bầu Trời lẫn nỗi bất an của một Omega phát tình không được người an ủi.
“Mắt uyên ương lớn em trốn đi đâu rồi? Tôi mà bắt được là em tàn đời! Hức…”
Noah sợ đến muốn nổ cả não.
“Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này?! Thứ bịp bợm!!” Tiếng rống phẫn nộ xé toạc lồng ngực khiến gã phun ra một ngụm máu.
Những người khác đang theo dõi cũng không khỏi ngây ra. Tuy không ai biết kẻ lừa đảo mà Noah nhắc đến là ai, nhưng…
“Hơ…” Không ít Alpha bỗng nhiên ôm chặt lấy nửa kia của mình: “May… may mà cưng không như này lúc đến kỳ…”
Nguyên soái cầm pháo đi đến đâu, căn cứ phản quân la liệt những đống đổ nát và thi hài đến đấy. Cơn giận tăng vọt theo thời gian, chẳng mấy chốc sau, toàn bộ căn cứ đã vang vọng tiếng gầm của hắn.
“Sao em còn chưa đến tìm tôi! Xử theo quân pháp! Tôi sẽ XỬ! EM! THEO! QUÂN! PHÁP!!!”
Lâm Kính Dã thân khoác chiến giáp, chân tung cước đá văng bức tường đã sập xuống phân nửa, vừa đúng lúc nghe được câu này.
Anh dừng lại, mặt không đổi sắc mà gài kín mũ giáp.
Một giây sau…
“Hạm trưởng! Hạm trưởng anh chạy đi đâu vậy!! Nguyên soái ở đằng này mà, anh đừng có chạyyyy–”