Gã bỗng ý thức được mình đã sập bẫy.
“Lập tức đổi lộ trình! Tọa độ-”
Lời còn chưa kịp nói hết, không gian xung quanh đã rung chuyển kịch liệt. Sau đó, một âm thanh vang dội bao trùm tứ phía khiến màng nhĩ bọn phản quân chấn động theo.
“Đi đâu mà vội thế, không mời tao một ly sao?”
Đó là một giọng nói có phần khàn đặc, nhưng vẫn không khó để nghe ra âm sắc trong trẻo trước kia.
Trong khi những tên phản quân khác đứng đực ra như trời trồng, nhìn từng chiếc tinh hạm nối đuôi nhau rời khỏi warp drive, vây chặt lấy chúng từ bốn phương tám hướng, Langdon là người duy nhất hiểu ra mọi chuyện.
Trên chiến trường không ai lại đi mở kênh liên lạc chờ đối thủ vào tán gẫu cả, vì vậy âm thanh vừa rồi đến từ một dàn loa phóng thanh không biết ở đâu ra.
Mẹ, Langdon chửi thầm. Bọn nó lôi cái đống thiết bị ngoại vi đó ra từ chỗ quái nào vậy? Chiến hạm vũ trụ mà lại trang bị mấy thứ này à?
Z cũng đang tấm tắc cảm thán giữa những đợt khuyên hàng: “Chẳng trách sao Lâm Kính Dã lại phái riêng một tàu vận chuyển đến tặng nguyên dàn loa sự kiện.”
Nhậm Minh nói ra tiếng lòng của mọi người: “Vì sao… trong kho hàng của Hạm trưởng Lâm lại có cả loa sự kiện?”
Bởi nơi Langdon đang ẩn nấp là tầng khí quyển của một vệ tinh nằm sau một hành tinh khí, nơi có đầy đủ điều kiện cho âm thanh lan truyền, cũng là nơi gã không nên xuất hiện nhất.
Tinh hạm vũ trụ sở dĩ có tên như vậy là vì chúng vốn nên bay lượn trong vũ trụ. Trong môi trường không có lực cản từ chân không, tinh hạm thường được chú trọng vào chất liệu bền chắc trong quá trình chế tạo để chịu đựng được không gian vặn vẹo mỗi lần sử dụng warp drive, hoàn toàn trái ngược với những người chị em thon thả nhẹ nhàng lưu thông trong tầng khí quyển. Vì vậy, dùng tinh hạm trốn chui trốn nhủi trong tầng khí quyển đã là bất thường, mà liên tục duy trì độ cao trong đó chẳng khác gì lãng phí nhiên liệu.
Langdon đã lợi dụng điểm mù trong tư duy này mà dẫn dắt lực lượng ở thế yếu của gã tránh thoát tầm mắt của Liên bang lẫn Tiếng Vọng, đồng thời liên tục tập kích Noah. Gã đã thành công đuổi được đối thủ phải chạy về căn cứ Hydra, nào ngờ còn chưa kịp tiến hành bước tiếp theo thì phát hiện… hóa ra mình chỉ là hòn đá kê chân cho người khác.
Cứ tưởng Liên bang sẽ mừng rỡ hân hoan biết bao khi gã đề ra ý muốn hợp tác, kết quả thì… ha ha ha.
Giọng nói này chính là cơn ác mộng với toàn thể quân Hydra, chủ nhân của nó còn thường xuyên được dùng để dọa bọn nhóc Alpha cứng đầu không biết cố gắng: “Mày mà không mạnh lên, coi chừng sau này bị Tả Lẫm lừa cho không biết đông tây nam bắc, cuối cùng phải chết không toàn thây trong hố đen!”
Năm ấy, trong một câu lạc bộ hạng sang nọ, Tả Lẫm đã thành công kết giao với thủ lĩnh Hydra tiền nhiệm bằng chính câu nói này. Đó là khi y vừa biểu diễn xong một ca khúc, dùng ngữ khí lười nhác mà mị hoặc cất lên: “Phải đi rồi sao? Không mời tôi uống một ly ư?”
Uống, uống máu của mày, lấy mạng của mày!
Đợi cơn giận qua đi, Langdon mới nhận ra mình thua không oan.
Tả Lẫm, Rennes Sở, Lâm Kính Dã.
“Được” ba người này bắt tay đưa vào tròng hẳn cũng là vinh dự độc nhất vô nhị mà chỉ gã mới có.
Hạm đội của Langdon đã bị khóa cứng tại chỗ bằng những tia kéo. Đội ngũ Z mang đến chính là quân tinh nhuệ Rạng Đông, tuy không thiện chiến như Thanh Kiếm Bầu Trời nhưng lại nổi danh trên phương diện phòng ngự. Tia kéo của họ còn mạnh hơn Thanh Kiếm Bầu Trời gấp mấy lần, một khi bị khóa trúng đồng nghĩa với việc không còn lối thoát.
Tiếng leng keng nặng nề liên tiếp vang lên khi những chiếc neo cố định của đối phương thi nhau vồ đến. Langdon than nhẹ một tiếng, mở kênh liên lạc.
“Đã lâu không gặp, Trung tướng Z. À không, nghe nói anh đã là Thượng tướng.”
“Phải cảm ơn chú mày đã đuổi Noah về căn cứ, giúp bọn này tiết kiệm một mớ quân phí mới đúng.” Âm thanh đối phương vẫn hệt như những lần Langdon từng nghe qua. Từng chữ từng tiếng đều mang theo một loại tiết tấu khiến người nghe cảm thấy dễ chịu, thậm chí là vui sướng. Cho dù thanh quản đã bị thương tổn vì tra tấn nhưng khí chất kia vẫn còn đó, thậm chí còn nổi bật hơn lúc trước.
Thấy có cấp dưới muốn tử thủ đến cùng khi đội cơ giáp lục chiến rầm rập xông vào, Langdon giơ tay lên ngăn cản.
“Chỉ huy!” Hai mắt phó quan giăng đầy tơ máu như sắp nổ tung: “Mẹ kiếp, nghe cái giọng đắc thắng của nó kìa! Ngon nhào lên, bố mày đếch sợ chết!”
Langdon: “Tao sợ.”
Gã giật lấy khẩu súng trong tay đối phương, bẻ rắc làm đôi rồi vứt vào chân tường: “Mày có thể chống cự đến cùng, nhưng có ý nghĩa gì? Còn tao, tao không muốn thấy từng đứa chúng mày bị lũ Liên bang tâm thần xé thành mảnh vụn.”
“Chúng ta tối mắt tối mũi bao ngày qua, rốt cuộc chỉ đang chạy vặt thay bọn Liên bang! Mẹ nó bọn tôi nuốt không trôi cục tức này, cùng lắm thì tự cho một phát vào đầu thôi!”
Lũ cấp dưới tên nào tên nấy đều mang vẻ căm phẫn tức tối, thở phì phò như bễ.
“Chết là nuốt được ngay!” Uy áp Alpha trên người Langdon tăng vọt. Tay phó quan hiện tại tuy không có thâm niên bằng Callis nhưng cũng là cấp dưới tâm phúc theo gã lâu năm, vô thức rụt cổ lại, không hó hé tiếng nào nữa.
Langdon: “Tao thưởng thức tinh thần dũng cảm bất khuất, nhưng mù quáng chịu chết thì không. Mặt mũi và danh dự có quan trọng bằng mạng sống của gia đình mày không? Đội ngũ của chúng ta có mấy nghìn người, tụi mày có thể liều chết đến đứa cuối cùng. Tao dám cá quân tinh nhuệ của Tả Lẫm cũng phải ăn trái đắng để hóa kiếp cho tất cả chúng mày, nhưng sau đó thì sao?”
Phó quan không hé răng, ngược lại có phản quân đứng tuổi lục tục buông vũ khí, đáp với vẻ phẫn nộ xen lẫn bất đắc dĩ: “Quân chủ lực bỏ mạng, người thân của chúng ta không còn ai bảo vệ, sẽ bị Noah bắt đi làm chó săn cho Tiếng Vọng. Bên Liên bang cũng không khá hơn là bao, bởi Rạng Đông chính là phòng tuyến quan trọng của chúng.”
“Đúng, một tình huống bất lợi cho cả hai bên. Huống chi đến Dạ Vũ là quyết định của chúng ta, tranh chấp cùng Noah cũng là chúng ta, không phải do Rennes kề dao vào cổ bắt làm.” Một tên khác nhắm mắt lại, thẳng thắn huỵch toẹt ra: “Lớn hết rồi, thua thì nhận chứ tìm cớ làm mẹ gì, giữ lại chút mặt mũi đi.”
Langdon hít một hơi thật sâu: “Bọn mày bảo tao hèn cũng được, nhưng đừng có ngoan cố kháng cự. Đợi giữ được cái mạng sau trận ác chiến với Tiếng Vọng rồi, muốn mắng muốn chửi thế nào tùy thích.”
Thành viên của một đội ngũ đa phần đều chịu sự ảnh hưởng từ chỉ huy, cấp dưới của Langdon cũng không phải hạng phản quân cùng hung cực ác, còn những kẻ không hợp với tiêu chuẩn của gã thì đã không vào được đội ngũ. Vì vậy, khi tiếng huyên náo bùng lên bên ngoài đài chỉ huy, có vài tên ở ngoài tuy chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống đối thủ nhưng không ai ra tay tấn công.
Cửa khoang mở ra, đội đặc nhiệm chỉnh tề nối đuôi tiến vào. Đi sau cùng trong vòng vây của họ là một sĩ quan Alpha cao ráo rắn rỏi, đang chậm rãi đẩy một chiếc xe lăn tiến tới.
Trong những ánh mắt căm thù lẫn sợ hãi, Z thong thả dựa vào gồi mềm, chép miệng khi nhìn thấy Langdon: “Hạm trưởng Lâm bảo tao đến đàm phán với mày.”
Khóe môi gã phản quân giật nhẹ. Đệt mợ, mày cầm mười mấy khẩu chủ pháo chỉ vào mặt tao mà dám kêu là “đàm phán”?
Nhưng gã không thể không bội phục.
“Vậy là bọn mày đã vạch ra kế hoạch từ lúc ở Dạ Vũ. Ban nãy Lâm Kính Dã đang truy tìm vị trí của tao?”
“Phải.” Z gật đầu: “Nhớ ân tình trước kia mày từng boa tao gấp đôi lúc trình diễn, nhắc nhở thân thiện một câu: nếu muốn chết già yên ổn thì từ nay về sau, hãy đối xử với Lâm Kính Dã như một chỉ huy phe địch bình thường đi.”
Tuy con chip trong tay Lâm Kính Dã là sản phẩm tối tân của tổ Kỹ thuật Thanh Kiếm Bầu Trời, được kết hợp với công nghệ Trái Đất, nhưng nếu không phải do Langdon còn chẳng mở lấy màn chắn phòng ngự thì cũng không thể định vị nhanh đến vậy.
“Còn ngớ người ra làm gì, rót tao tách trà xem.” Z khoát khoát tay, cong môi với Langdon: “Nào, chúng ta bắt đầu bàn chuyện hợp tác chứ?”
…
Bầu không khí trong căn cứ có gì đó không đúng lắm.
Rennes một tay cầm súng quang năng, tay còn lại ra hiệu cho nhóm Cecilia tản ra. Đội ngũ theo hắn lần này đều là thân binh Thanh Kiếm Bầu Trời do chính tay hắn lựa chọn. Quân chủ lực của Noah đang truy lùng Langdon bên ngoài, nhưng giờ này thì có lẽ…
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, khóe môi nhếch lên. Langdon hẳn là đã lọt vào tay thằng tâm thần Z kia rồi.
“Noah giăng sẵn bẫy chờ mày trong căn cứ rồi đấy.” Đây là lời nhắc nhở của Z trước khi hắn xuất phát.
Rennes chỉ thuận miệng “ừ” một tiếng.
Z: “Cần thì tao gọi Hạm trưởng Lâm đến cứu.”
Rennes: “Khỏi, có tình huống gì thì em ấy sẽ tự đến, không cần mày phải gọi.”
Từ lúc đó hắn đã cảm thấy đối phương chẳng có ý gì tốt. Mà nay, cảm giác ấy đang càng trở nên mãnh liệt.
Rennes đảo mắt.
Người trong ngành tình báo như Z ấy mà, quả tim chắc chỉ có một màu đen, đoán chừng thứ chảy trong huyết quản cũng là mực chứ không phải máu. Y là tên thần kinh có thể đẩy chính bản thân mình vào chỗ hiểm khi bày mưu lập kế. Cả hai là chiến hữu có thể tin tưởng giao mạng sống mình cho nhau, nhưng không ai quy định chiến hữu không thể vừa kéo bạn lên từ vực sâu, vừa ụp nguyên một vốc bùn vào mặt bạn.
“Nguyên soái, chúng tôi đã tiến vào khu nuôi nhốt Omega!”
Rennes: “Có người trong danh sách không?”
Cecilia: “Có, còn những người không phải Omega Liên bang mất tích thì sao ạ?”
Rennes: “Tùy họ, ai muốn đến Liên bang thì mang theo. Khả năng có gián điệp Omega ở Trường Xà gần như bằng không, không cần quá lo lắng, chú ý xem có tinh tặc trà trộn hay không là được.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Trên đường đi, Rennes hạ gục những tên phản quân dám xớ rớ cản đường một cách dễ như ăn kẹo. Nguyên nhân trong đó, thứ nhất là do khả năng chiến đấu ưu việt của hắn, nhưng cũng có phần do phản quân đứa nào đứa nấy đều run như cầy sấy. Nếu chúng biết phối hợp với nhau có lẽ còn có thể tạo thành chút khó khăn cho Nguyên soái, ai mà ngờ có một thằng cu còn tự vấp phải chân mình.
Để đỡ vướng bận khi đánh không chiến nên Rennes không mang mũ giáp xương ngoài. Hắn vươn lưỡi ra liếm môi, còn thích chí ngân nga một bài hát. Tinh thần lực Omega – không mang theo uy áp càn quét bốn phương như Alpha, nhưng vẫn có thể giết người không thấy máu – đã lặng lẽ đan thành một tấm lưới vô hình trong không trung, vươn những chiếc vòi âm thầm ra kích thích nỗi sợ, ăn mòn ý chí kẻ thù. Đây cũng là một trong những lý do Rennes thích đuổi cấp dưới đi nơi khác mỗi khi ra tay, bởi nếu chỉ đơn thuần dùng vũ lực thì chẳng vui tẹo nào, mà thả tinh thần lực ra còn giúp xả stress nữa chứ.
Rennes thở dài. Gần đây hắn không còn bị rối loạn sinh lý nữa, nhưng cái gì nên tới cũng sẽ tới, vậy mà Lâm Kính Dã lại dám to gan tính ngày rồi chuồn trước?
Hết cách, đành phải cảm ơn các bạn nhỏ phản quân đáng yêu đã dâng hiến thân mình vì sức khỏe tâm sinh lý của Thanh Kiếm Bầu Trời vậy.
Bỗng nhiên, một tiếng “kítttttt” vang lên.
Rennes nhướng mày khi cánh cửa thoát hiểm sau lưng cọt kẹt rơi xuống, nhốt hắn trong một không gian kín.
Hắn ngẩng đầu, nhìn lên lỗ thông gió phía trên.