Charles thiếu điều tăng xông trước cái lý do nhảm cùng nhảm cực này.
Nhằm xác định phong cách chiến thuật của Thanh Kiếm Bầu Trời – người mà tiếng tăm vang lừng vũ trụ, đến nỗi nhà nhà ở Trái Đất cũng biết đến – Tướng quân tóc vàng và đội ngũ của anh ta từng sắp xếp, phân tích thông tin về những trận chiến quy mô lớn thu thập được trong ba năm liên tiếp.
“Nguyên soái Rennes, có ai từng nói tác phong hành động của anh không khác gì Omega lâu ngày không được an ủi chưa?”
Nhận xét này chỉ được đưa ra trong âm thầm lặng lẽ thôi, nhưng hôm nay anh ta cáu đến độ huỵch toẹt cả ra. Nào ngờ đối phương đáp trả bằng một câu khiến Charles càng điên máu hơn.
“Hm, có chứ sao không.” Nguyên soái tóc bạc nói đến là chân thành: “Thằng cha bác sĩ cứ mở mồm ra là nói, tay Tổng thư ký ung thư ở Liên bang cũng treo nó bên mép.”
Cái này không phải đấm vào bị bông nữa mà là đấm vào khiên phản sát thương mất rồi.
Trong khi Tướng quân tóc vàng có xu hướng chết ngất, Rennes lại nhe răng ra thành một nụ cười tăm tối: “Mi biết kết cục của hai tên đó thế nào không?”
Charles: “… Tóm lại anh vẫn nhất quyết khai chiến chứ gì?”
“Không hẳn.”
Charles nhìn cái tướng dặt dẹo của đối phương mà ngứa cả răng, thầm nhủ tên này nào có phải chỉ huy đứng đắn gì, ai không biết nhìn vào còn tưởng là Omega cành vàng lá ngọc ra ngoài chơi xuân, còn có kẻ hầu người hạ tấp nập đi theo.
“Omega cành vàng lá ngọc” vểnh môi: “Trái Đất dù gì cũng là quê cha đất tổ của toàn thể nhân loại, ta đây chỉ trở về thăm nhà một chuyến chứ có gì đâu.”
Biểu cảm trên mặt Charles lập tức sụp đổ: Khỏi, nhà đang yên ổn, mi đừng về.
“Chiến tranh không phải chủ đề nhẹ nhàng.” Rennes nở nụ cười như có như không: “Chỉ cần mi làm được ba yêu cầu sau, ta sẽ lập tức lui binh.”
Nói nghe hay ghê. Đã cầm dàn pháo chĩa thẳng vào nhà người ta mà còn đưa yêu sách nữa, sao mi không đi ăn cướp luôn đi?
Giữa những tiếng la ó nhặng xị như muốn xốc bay nóc trạm không gian đi, Charles là người duy nhất giữ được bình tĩnh. Anh ta hít một hơi thật sâu, lên tiếng với giọng điềm tĩnh uy nghiêm: “Anh hãy nói yêu cầu trước. Nếu hợp lý, Trái Đất sẽ xem như quà mừng cho việc thiết lập ngoại giao. Dù sao thì quê nhà cũng không nỡ keo kiệt với những đứa con ở xa trở về.”
Sức mạnh của ngôn từ là thứ không thể khinh thường. Lời này của anh ta tương đương với đặt Trái Đất ở vị trí cao hơn – thậm chí có thể xem là người bố thí – từ đó ổn định được tâm trạng kích động của những người khác. Một chỉ huy ưu tú thường cũng sẽ am hiểu về nghệ thuật ngoại giao, chỉ có người chơi hệ điên khùng như Rennes mới có thể chỉ huy một hạm đội như con sói đói mấy trăm năm chưa được nếm mùi thịt.
Nào ngờ một bụng chữ nghĩa đàm phán của Charles phải kẹt lại trong cổ họng khi Rennes hoàn toàn không có hứng thú đấu khẩu. Hắn chỉ thẳng thừng giơ ba ngón tay lên.
“Thứ nhất, trả người lại cho ta, đầy đủ và nguyên vẹn.” Sau một thoáng tạm dừng, hắn thêm vào một câu thoại kinh điển trong phim: “Không được thiếu dù chỉ một sợi tóc!”
Charles thầm nghĩ: Lâm Kính Dã quả nhiên là chiến sĩ thuộc Thanh Kiếm Bầu Trời. Hơn nữa, có thể khiến đích thân Nguyên soái làm rùm beng thế này, xem ra không phải nhân vật hạng xoàng, ít nhất cũng phải là Hạm trưởng.
Anh ta không phải người duy nhất đi đến kết luận này. Trong kênh liên lạc cá nhân được kết nối với các thành viên của Tổng bộ Phòng không Trái Đất, đã có người lên tiếng: [Nếu những người kia quan trọng đến vậy, có lẽ ta có thể dùng họ để kềm chế hắn!]
Không đợi Tướng quân mở miệng, ý kiến trên đã bị phản bác: [Thế thì khác gì bọn tinh tặc chuyên bắt cóc tống tiền? Rennes điên thế nào cả vũ trụ đều biết. Cho dù chúng ta có lấy vợ hắn ra uy hiếp, không chừng hắn còn cho nổ cả Trái Đất chôn cùng vợ.]
[Hừ… Tên điên kia mà có vợ thì không cần hắn ra tay, vợ hắn thôi cũng đủ cho phân nửa Trái Đất tan xác pháo!]
[Trước mắt có thể xác định Thanh Kiếm Bầu Trời không phải hạng người ác độc không biết phải trái. Từ khi còn vô danh cho đến lúc nổi tiếng, anh ta chưa một lần có hành vi phát động chiến tranh một cách vô lý, hiện giờ cũng chưa tấn công công dân Trái Đất. Vì vậy chúng ta có cơ sở cho rằng có thể đàm phán với anh ta, biết đâu chỉ là hiểu lầm thì sao, bằng không nếu phải làm kẻ thù với hạng người điên rồ này thì…]
Charles không để tâm đến bọn họ lắm, chỉ hít một hơi rồi gật đầu: “Được, nhưng không thiếu sợi tóc nào thì hơi khó, dẫu sao gội đầu tắm rửa cũng phải rơi rớt một vài.”
Những lời nghe như bông đùa này thật ra là nhằm mục đích làm nền. Bởi vì bốn người kia thì không sao, nhưng nữ Alpha còn lại bị xem như tinh tặc mà bắt giữ. Trái Đất tuy nghiêm cấm hành vi tra tấn nhưng cũng sẽ không nương tay với tù binh dạng này, có va va đập đập gì cũng khó mà nói. Đó là chưa kể cô ta còn vượt ngục, ai biết được trên đường trốn chạy có bị tấn công không.
Rennes nhướng mày: “Yên tâm, rụng vì gội đầu thì không tính, nhưng rụng nhiều tức là các người chăm sóc bất cẩn làm họ bị stress. Ta không giận cá chém thớt lên Trái Đất, có bao nhiêu nợ thì tính sổ với mi thôi.”
Đờ cờ mờ nó! Tay Charles phát run nhưng vẫn ráng dằn lửa giận xuống, hỏi với giọng ồm ồm: “Yêu cầu thứ hai?”
“Ta đây ngưỡng mộ nền y học tiến bộ vượt bậc của Trái Đất đã lâu, vẫn mong được chứng kiến tài năng trác tuyệt của các y bác sĩ hàng đầu. Kỹ thuật ổn định tinh thần lực của Trái Đất hẳn phải cao cấp lắm mới để cho thứ khống chế cảm xúc hạng bét như mi lên nắm quyền chỉ huy tối cao. Ta cũng không đòi gì khác, chia một phần tư liệu và kết quả nghiên cứu cho ta là được.”
Hai hàm răng Charles nghiến vào nhau ken két. Nếu anh ta thật sự không biết khống chế cảm xúc thì giờ này đã nhào tới ăn tươi nuốt sống Rennes rồi. Phải biết trên Trái Đất này, định lực của anh ta thứ hai thì không ai thứ nhất! Tất cả là tại tên điên này cứ thích chọc chửi nhau thôi!
Một quân y nhỏ thó phía sau đang len lén tiêm một mũi thuốc ức chế vào hông Tướng quân nhà mình, tránh cho anh ta đến kỳ mẫn cảm chỉ vì hai ba câu xỉa xói của bên kia.
Nhưng có một điều phải công nhận, đôi mắt Charles khẽ nheo lại, đó là mạng lưới tình báo của Thanh Kiếm Bầu Trời rất lợi hại.
“Yêu cầu thứ ba?”
“Cái này đơn giản nhất.” Hàm răng Rennes nhe ra thành một nụ cười sáng ngời ác ý, tựa như gã phù thủy sắp sửa yểm bùa lên nạn nhân đáng thương vậy: “Cạo sạch cái đầu vàng của mi cho ta.”
“???”
Charles bùng nổ.
“RENNES SỞ! MI GIỠN MẶT TA ĐÚNG KHÔNG?!!”
…
Lâm Kính Dã băng ngang hành lang dài, lượn qua đại sảnh ồn ào tấp nập. Trên đường anh đi, thường xuyên có những người qua đường tội nghiệp bị nhét vào phòng thiết bị, dưới đáy bàn, trong thùng giấy; tất cả đều trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, bị lột sạch tất cả trừ nội y.
Người thanh niên xuất hiện từ sau chỗ ngoặt, khoác lên mình chiếc áo trắng vừa mượn từ một nhân viên nghiên cứu, thì thầm với người vừa bị đẩy vào tủ chứa đồ: “Xin lỗi, máy lạnh bật hơi thấp, chừng nào dậy nhớ uống viên thuốc cảm.”
Đoạn, anh đường hoàng bước ra hành lang, tròng lên tay một cặp găng trắng. Trước đó, anh đã tìm tòi trong cánh tay máy của mình một chút, quả nhiên phát hiện một cặp kính gọng đính tơ vàng và một hộp kính áp tròng màu nâu đen. Đôi tay anh thuần thục đeo kính vào, rồi lại quen cửa quen nẻo mò ra một sợi thun, buộc mái tóc dài của mình thành chiếc đuôi ngựa mềm mại. Cảm thấy da đầu căng căng, đoán chừng là do lâu rồi không buộc, anh bèn khẽ lúc lắc một chút.
Trong hoàn cảnh chiến đấu lâu dài, phương pháp xử lý tóc thuận tiện nhất đương nhiên là cắt ngắn. Thế nhưng, tóc anh chẳng những đã dài đến lưng mà còn không có dấu hiệu của việc bị bỏ mặc cho mọc lan tràn, ngược lại còn được chăm chút tỉ mỉ đến suôn mượt vô cùng, ngay cả chẻ ngọn cũng không có.
Lâm Kính Dã đưa tay lên vuốt vuốt đuôi tóc óng mượt như tơ, tự hỏi chẳng lẽ mình biển thủ quân phí mua dầu dưỡng hay sao.
Câu hỏi “vì sao mình lại nuôi mái tóc đắt đỏ thế này?” vừa bật ra trong đầu, anh đã lập tức tìm ra được nguyên nhân: chính là dành cho những thời khắc như lúc này đây. Vào ngày thường, cái đầu đinh tiêu chuẩn của các chiến sĩ hiển nhiên là vừa thoải mái lại dễ chịu, nhưng lại trở thành nhược điểm nếu muốn ngụy trang thành một thân phận khác.
Cánh tay phải của anh dường như là thế giới của đủ mọi loại đồ vật, ví dụ như tuyến thể mô phỏng đang được anh dán lên gáy chẳng hạn. Không biết nó xuất phát từ tay ai mà trông hệt như thật, lại còn phảng phất mùi chocolate thơm ngát như thật sự chứa dịch pheromone trong đó vậy.
Ngoài nó ra, anh còn có một vài tuyến thể Alpha khác, nào là mùi rượu Rum (không biết đến từ đồng chí xúi quẩy nào đã bị rút thành con cá mắm), mùi thực vật, mùi tuyết tùng rất được ưa thích; lại còn có tuyến thể Omega, trong đó có một cái vị đào mang lại cho anh cảm giác thân quen vô cùng.
Từ đầu kia hành lang có hai người đi đến, gồm một chiến sĩ Alpha và một nghiên cứu viên có mùi hương rất nhạt, hẳn là Beta. Đập vào tầm mắt họ là một người thanh niên đang bồn chồn qua lại trên hành lang, tay vung vẩy tấm thẻ ID (đến từ nghiên cứu viên xui xẻo trước đó), không ngừng phát ra những tiếng thở dài đầy lo lắng.
“Cậu sao vậy?”
Người thanh niên nghe vậy thì ngẩng lên, để lộ đôi mắt ửng hồng và bờ môi dưới đang bị hàm răng giày vò, vô thức giấu vật trong tay ra sau lưng. Gương mặt thanh tú không biết vì sao mà tràn đầy nôn nóng lẫn bất an, tạo thành dáng vẻ rưng rưng chực khóc khiến đáy lòng cả hai mềm nhũn.
“Cậu… bình tĩnh nào, có chuyện gì sao?”
“Tôi, tôi…” Đôi mắt xinh đẹp lóng lánh như ngậm nước, đối phương mất hồi lâu mới rũ đầu, đưa tay trái ra đầy tội nghiệp: “Tôi lỡ làm cháy thẻ trong lúc thí nghiệm…”
Đó là một tấm thẻ ID dùng để mở cửa và sử dụng thiết bị. Phần thông tin cá nhân, đơn vị lẫn ảnh chụp đã cháy đen như bị thứ dịch ăn mòn nào đó bắn lên, đến giờ vẫn còn bốc khói.
“Tôi còn chưa xong việc, Tiến sĩ mà biết sẽ mắng tôi chết mất…”
Nghe những tiếng thì thầm rầu rĩ này, nghiên cứu viên lập tức bước lên, vỗ về lưng anh để an ủi: “Đừng sợ, Tiến sĩ Samantha tuy hay tỏ ra nghiêm khắc nhưng thật ra không dữ như vậy đâu. Cậu cũng biết android như bà ấy gặp khó khăn trong việc bày tỏ cảm xúc mà, trông khó tính thế thôi chứ tôi cá là bà ấy sẽ không mắng cậu đâu, đừng sợ. Hay là vầy đi, tôi xong việc hôm nay rồi, đang trên đường về nghỉ, chiều nay lại rảnh rỗi. Chi bằng cậu cứ dùng tạm thẻ của tôi vào làm nốt rồi đi xin cấp lại là được.”
Chiến sĩ Alpha cũng lên tiếng: “Ừ ấy, làm hỏng thẻ đã là gì, lần trước mấy ông chuyên gia phòng phá dỡ khu ba còn làm nổ cả phòng thí nghiệm mà, nhớ không?”
“Đúng rồi, Tiến sĩ Samantha tức xì khói luôn, bèn bắt cả đám xúi quẩy ấy đi chép phạt, ha ha!”
“Ờ, câu phải chép là ‘Tôi là nhà khoa học, không phải kẻ đánh bom, cưỡng chế phá dỡ là vô đạo đức’.” Người chiến sĩ làm hành động viết chữ trên không trung: “Tận mười nghìn lần, chậc chậc.”
Nhưng sự chú ý của Lâm Kính Dã lại không tập trung vào những câu bông đùa này. Vào khoảnh khắc bắt được chữ “android”, trong đầu anh đã nảy ra vô số suy nghĩ khác nhau.
Người nhân tạo? Người máy? Người nhân bản?
Nhưng sắc mặt anh lại không chút biến đổi, chỉ nhận lấy thẻ của nhân viên kia với vẻ vui mừng và nơm nớp đan xen. Anh cảm ơn rối rít, còn không quên hỏi người kia thuộc phòng ban nào, phải làm sao để trả thẻ, có thể mời anh ta một bữa không, vân vân và mây mây. Nghiên cứu viên mừng rơn, ngay cả chiến sĩ Alpha cũng góp vui mà để lại phương thức liên lạc.
“Trong tháp cấm mang thiết bị liên lạc cá nhân, tối nay bọn tôi đợi tin cậu đó nha!”
“Vâng, tôi nhất định sẽ gọi.” Lâm Kính Dã hé ra một nụ cười ngượng ngùng: “Và cố gắng tan làm đúng giờ.”
“Ha ha ha ha, hiểu mà hiểu mà~” Nghiên cứu viên – cũng là một người con của đảng tăng ca hói cả đầu – bày tỏ đồng tình, đoạn vui vẻ phất tay chào tạm biệt.
Quá đơn giản.
Xoay người đi với gương mặt vô cảm, Lâm Kính Dã lập tức đi đến kết luận rằng anh đã từng làm việc này rất nhiều lần, đến nỗi cơ thể đã tập thành thói quen.
Anh nhanh chóng ấn nút thang máy. Ký ức gặp vấn đề cũng không thể ngăn được trực giác, thứ đang nói rằng những tầng trên cùng của tòa tháp mới là nơi cất giấu những thông tin quan trọng, là nơi anh cần phải đến. Anh muốn biết có những nghiên cứu gì đang được tiến hành ở nơi này, vì sao ký ức của anh lại bị rối loạn, và…
Android rốt cuộc là gì?
Vào khoảnh khắc đặt chân vào khoang kim loại, một nỗi bất an vô cớ bỗng nảy lên trong lòng anh, tựa như… anh đã lọt vào tầm mắt của kẻ săn mồi. Không phải là cảm giác căng thẳng khi gặp nguy hiểm, mà là… giống như mọi chuyện sắp sửa hỏng bét vậy.
Đôi mày Lâm Kính Dã nhíu lại.
Cùng lúc ấy, trên đài chỉ huy tàu Lưu Dân, một loạt chiến sĩ đứng nghiêm với đôi chân run lẩy bẩy, chỉ hận không thể móc mắt mình ra.
Màn hình lớn nãy giờ vẫn được Nguyên soái cho chiếu hình ảnh theo góc nhìn của Hạm trưởng Lâm, hiện đang dừng lại ở sườn mặt hoàn hảo của anh.
Bốn phía vang vọng tiếng thét đằng đằng sát khí của Thanh Kiếm Bầu Trời: “XỬ! THEO! QUÂN! PHÁP! Mười nghìn lần!!”
Tập thể chiến sĩ lặng lẽ mặc niệm.
Hạm trưởng Lâm, lên đường bình an.