Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Điện thoại vừa kết nối, Tô Thi Hàm chưa kịp nói chuyện, thì một giọng nữ đầy gấp gáp và lo lắng ở bên kia truyền đến.

“Cậu đi đâu vậy Thi Hàm? Dì bảo mẫu nói cô ra ngoài đã một ngày sao đến bây giờ vẫn còn chưa về?”

“Cậu có biết mình đã mang thai tám tháng rồi hay không hả? Mang thai ba đứa, cái bụng lớn như vậy mà đi ra ngoài, con trai, con gái nuôi của tớ sẽ rất mệt đó.”

“Bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ đi đón.”

“Tiêu Tiêu, tớ vừa mới sinh xong, đang ở bệnh viện.” Tô Thi Hàm vừa nhỏ giọng nói, vừa nhìn ba tiểu bảo bối bên kia, bọn nhỏ ngủ thật ngon, cô sợ bọn nhỏ bị đánh thức.

“Cái gì? Sinh rồi á? Dự sinh không phải còn một tháng nữa mới tới hay sao? Vậy câu bây giờ ở một mình..”

Lâm Tiêu nói không ngừng nghỉ, Tô Thi Hàm có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Tần Lãng, hắn nói: “Tôi đi ra ngoài một chút, vài phút thôi, ở ngay tại bên ngoài phòng nên có việc gì thì cô cứ gọi tôi.”

Tần Lãng nghe ra đầu dây bên kia là bạn thân của Tô Thi Hàm, hai người nói chuyện hắn cũng không tiện nghe.

“Chuyện gì vậy? Sao lại có tiếng của đàn ông!” Lâm Tiêu dò hỏi, giọng nói đầy lo lắng.

Tô Thi Hàm nhẹ nhàng trả lời: “Không có chuyện gì.”

Sau đó cô đem chuyện xảy ra ngày hôm nay kể rõ đầu đuôi cho Lâm Tiêu biết.

Cả người Tô Thi Hàm yếu ớt, giọng cũng có phần thều thào, lại lo lắng ảnh hưởng các tiểu bảo bối đang ngủ nên nói ngắt quãng.

Chờ Tô Thi Hàm nói xong thì Lâm Tiêu cũng sắp tới bệnh viện.

“Vậy nên hôm nay ở cạnh cậu suốt là bố của bọn trẻ cũng là người mà tám tháng cậu mang thai chưa một lần xuất hiện sao?”

Tô Thi Hàm biết Lâm Tiêu đối với Tần Lãng ít nhiều có chút bất mãn.

Vì Lâm Tiêu là bạn thân của cô, trong tám tháng thai kỳ cô ấy là người thường xuyên giúp đỡ. Mặc dù cô đã nói với Lâm Tiêu rằng mình không cho Tần Lãng biết, nhưng Lâm Tiêu vẫn cảm thấy xảy ra chuyện như vậy thì Tần Lãng không nên biến mất tăm mất tích.

“Tiêu Tiêu, đừng nói thế. Hôm nay nếu không nhờ có Tần Lãng thì tớ không thể nào xoay sở nổi. Chuyện có con anh ấy cũng vừa mới biết thôi, mà liền có thể thích ứng và giúp đợ mình tốt như vậy. Cậu không biết tớ bất ngờ thế nào đâu. Thật sự rất biết ơn anh ấy.”

“Tớ sắp đến rồi, mấy phút nữa thôi, chúng ta gặp mặt nói chuyện sau.”

Lâm Tiêu vừa cúp điện thoại một lát thì Tần Lãng trở lại.

“Vừa rồi là bạn thân của tôi, lúc tôi mang thai là cô ấy chăm sóc. Biết tôi sinh nên cô ấy có chút kích động, anh đừng để bụng nhé.”

Tần Lãng chuẩn bị cho Tô Thi Hàm một ít nước ấm, dùng ống hút giấy cắm vào đặt bên môi cô. Đúng lúc Tô Thi Hàm đang khát, bèn nghiêng nghiêng đầu uống mấy ngụm.



“Tôi hiểu, hai người quan hệ chắc hẳn rất tốt. Bạn cùng phòng của tôi mới vừa rồi cũng gào rất to. Bọn họ như thế đều là vì quan tâm chúng ta.”

Tô Thi Hàm kinh ngạc hỏi: “Bạn cùng phòng của anh từng đến?”

“Ừm. Lúc cô đang ngủ, tôi đuổi bọn hắn ra ngoài. Bọn họ còn cho các bảo bối một cái lì xì, đây là lần đầu tiên ba bảo bối được nhận lì xì đó.”

Tần Lãng đặt bao lì xì ở đầu giường, đầy cưng chiều nói: “Cái này để cho mẹ bọn trẻ thay chúng giữ.”

Tô Thi Hàm nhìn ba cái lì xì có chút ngẩn ra.

Tần Lãng đưa lì xì của bạn cùng phòng hắn cho nàng bảo quản ư?

Loại cảm giác này, giống như hai người đã trở thành người một nhà?

Trong lúc Tô Thi Hàm thất thần, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra. Lâm Tiêu nhảy vọt vào với khuôn mặt tức giận, trực tiếp nhào về phía giường bệnh, ngăn Tần Lãng và Tô Thi Hàm ra.

Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn, thì thấy đây là một người có khuôn mặt anh tuấn. Nhưng khi nghĩ tới thân phận của Tần Lãng thì không khỏi nhíu mày.

“Tần Lãng, đây là bạn thân của tôi, Lâm Tiêu, Còn đây là Tần Lãng, anh ấy là…”

“Tớ biết, đây là cái người tám tháng mang thai chưa một lần xuất hiện, bố của mấy bảo bối đúng không.” Lâm Tiêu nói đầy công kích.

Tần Lãng ngược lại, chẳng để ý mấy lời này. Tô Thi Hàm nhịn không được nháy mắt ra hiệu cho bạn thân.

“Lâm tiểu thư, Tô Thi Hàm vừa mới sinh xong, vết mổ còn chưa có khôi phục. Cô ngồi bên giường nói chuyện với cô ấy là được.”

Tần Lãng nói xong thì đi tới chỗ xe đẩy của em bé, ba tiểu bảo bối đoán chừng vừa mới bị tiếng mở cửa đánh thức, miệng nhỏ cong cong lập tự oa oa khóc lớn.

Một tiếng khóc này khiến cho mấy người lớn trong phòng đều bị chấn động.

Lâm Tiêu vừa quay đầu lại nhìn thì thấy Tần Lãng quen tay quen việc bế bé lên, đặt ở trong ngực mà nhẹ nhàng dỗ dành.

Một người con trai ôn nhu như vậy thật là hiếm thấy.

Tô Thi Hàm nghe thấy bọn nhỏ khóc cũng lo lắng nhìn qua, thấy Tần Lãng đã chiếu cố tốt thì yên tâm.

Ba bảo bảo cũng ngoan, ở trong ngực Tần Lãng nhanh chóng nín ngay.

“Các tiểu bảo bối đã tỉnh, ta ôm chúng nó ra hành lang một chút.”

Hắn để lại phòng bệnh này cho hai người.

Tần Lãng vừa đi, Tô Thi Hàm lập tức nói: “Tiêu Tiêu, cậu đừng làm thế với Tần Lãng, anh ấy như vậy đã là làm tốt lắm rồi.”



Lâm Tiêu liếc cô một cái, tức giận nói: “Con ngốc này, người ta xuất hiện mới được mấy giờ mà cậu đã bị thu phục rồi? Tám tháng vừa rồi là một mình cậu chống đỡ đó.”

“Nhưng đó là do anh ấy không biết chuyện, đâu thể trách anh ấy được.”

Lâm Tiêu nghiêng đầu liếc mắt nhìn ra hành lang, Tần Lãng đang ôm mấy bảo bảo, dáng vẻ cúi đầu dỗ dành bọn chúng, có lẽ cũng không hoàn toàn trách hắn được.

Im lặng không tiếp tục vấn đề đó nữa, Lâm Tiêu hỏi tình hình sức khỏe của Tô Thi Hàm xong thì tìm một lý do ra ngoài.

Tần Lãng nhìn Lâm Tiêu tới, hắn không hề cảm thấy bất ngờ.

“Tần Lãng, tôi với Tô Thi Hàm quen biết nhau đã mười năm, có mấy lời tôi muốn nói thẳng với anh. Tám tháng vừa rồi tôi không quan tâm anh ở đâu, nhưng bây giờ anh đang chỗ này thì tôi muốn hỏi anh một câu, bọn nhỏ cùng Thi Hàm sau này anh tính sắp xếp thế nào, anh đang có dự định gì?”

“Bảo bảo cùng mẹ bảo bảo đương nhiên là tôi chăm sóc.”

Lâm Tiêu nghe vậy, mặt lạnh nhưng cũng không có nói thêm gì nữa, lấy trong túi xách ra một xấp tiền đưa cho hắn.

“Tiền này anh cầm lấy đi, Thi Hàm mấy tháng nay một thân một mình cực khổ rồi. Chỗ này là tiền thưởng của tôi vừa mới được phát, hai người bây giờ hẳn là cần.”

“Lâm tiểu thư, ý tốt của cô tôi xin nhận, nghe Thi Hàm nói gần đây cô thường xuyên chăm sóc cô ấy. Nhưng mà sau này cho dù là vấn đề về vật chất hay là sinh hoạt thì cô ấy cũng có tôi rồi, cô yên tâm đi.”

Lâm Tiêu không nghĩ Tần Lãng sẽ nói thế, không khỏi có chút sửng sốt chớp mắt, nhưng vẫn kiên trì đưa tiền cho Tần Lãng: “Cầm đi, đây là tôi lì xì cho con trai con gái nuôi.’

“Tôi đi đây. Tối nay lại đến.”

Lâm Tiêu nói xong, đi thẳng không quay đầu lại. Tần Lãng nhìn bóng lưng của cô lại nhìn xấp tiền trong tay, bất đắc dĩ lắc đầu, ôm bọn nhỏ cùng tiền trở về phòng bệnh.

“Thi Hàm, đây là Lâm tiểu thư lì xì cho ba tiểu bảo bối.”

Tô Thi Hàm nhìn xấp tiền trên mặt bàn, mí mắt giật giật. Cái này ít cũng phải năm ngàn, chắc là tiền thưởng của Lâm Tiêu..

Vừa nhận được tiền thưởng đã đưa cho cô.

Tình cảm bực này Tô Thi Hàm ghi tạc trong lòng.

Tần Lãng đặt mấy tiểu bảo bối đang ngủ yên trong lòng vào xe nôi, tiểu gia hỏa vừa mới nằm xuống liền méo miệng muốn khóc.

Tần Lãng cảm thấy tim nhìn trong nháy mắt bị chạm đến, hắn nhanh chóng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ của bé, lại ôn nhu trấn an. Ba đứa nhỏ lúc này mới chậm rãi yên tĩnh ngủ lại.

Trông thấy con gái nằm ngủ, ông bố trẻ Tần Lãng thở dài một hơi, trên mặt lộ ra ý cười đầy vui vẻ.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!