Người trong nhà có trẻ con đều biết, khi ra ngoài đi qua một cửa hàng đồ chơi, nhìn thấy đồ chơi độc lạ đều sẽ mua về cho bé con trong nhà.
Điều này dường như đã trở thành điều bình thường ở nhà của Tân Lãng, bình thường khi ra ngoài bất kể là đi học hay là đi làm, trên đường vẽ đều sẽ đi qua cửa hàng đồ chơi chọn một hai cái đem về để mấy đứa nhỏ vui.
Lần này, ánh mắt của Tân Lãng dừng lại ở bộ đồ chơi câu cá.
Anh ngồi xổm xuống, hỏi ông chủ: “Xin chào, cho hỏi món này bán như thế nào?"
“Xin chào, bộ đõ chơi câu cá này giá 158 tệ” Ông chủ híp mắt cười nói
Tân Lãng hỏi: “Bên trong món này chỉ có mỗi một chiếc cần thôi ư?"
“Không phải, hồ cá lớn như vậy bên trong còn có ba, bốn mươi con cá, tổng cộng có 5 chiếc cần câu, người lớn có thể chơi cùng với trẻ nhỏ, rất hời đấy!
Ông chủ tích cực giới thiệu.
Món đồ chơi này quả thực khá lớn, nhưng mà cách làm không hề khó, một cái hồ nhỏ hình tròn, lúc chơi thì có thể đổ nước vào bên trong, sau đó thả mấy con cá có hình dạng khác nhau vào trong nước, rồi lấy cần câu để câu cá.
Mấy chú cá này đều là đồ chơi, đương nhiên không phải là câu cá giống như người lớn hiểu, mà là dựa vào lực hút ở trong miệng cá. Trong miệng cá có một khối nam châm nhỏ, mà ở đầu cần câu cũng có cùng loại nam châm như thế chỉ cần đặt cần đặt dây câu vào gần miệng cá là có thể câu cá lên rồi.
Nguyên lí của trò này giống với câu cá, đối với trẻ nhỏ mà nói vừa có thể giúp chúng hiểu được việc câu cá, lại có thể khiến chúng chơi vui.
Tần Lãng đã quyết định mua rồi, còn chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên ông Tần vỗ con trai rồi kéo anh đi.
Tần Lãng hơi nghỉ hoặc hỏi: "Cha, làm sao vậy ạ? Con thấy món đồ chơi này khá thú vị, chắc chắn mấy đứa nhỏ sẽ rất thích. Hôm nay người lớn chúng ta ra ngoài, thì mấy đứa nhỏ có thể chơi trò này."
Ông Tần nói: “Cha biết, chắc chắn phải mua món đô chơi này về, nhưng mà chú Trương Bình còn đặc biệt nói với ta, mua đồ ở Tam Á thì nhất định phải biết trả giá, bởi vì ở đây họ hét giá rất cao”
Điều này sau khi hỏi giá xong thì Tần Lãng cũng biết rồi, mấy đồ chơi bình thường được bán ở mấy quầy hàng thế này nhiều nhất cũng chỉ có mấy chục tệ, thế nhưng ông chủ này lại đòi 158 tệ.
Nhưng mà..
“Con cũng không biết trả giá, cha, hay là cha trả giá giúp con được chứ?”
Ông Tân nhíu mày lắc đầu: “Cha làm gì biết, bình thường ta thường hay ra ngoài mua đồ cùng với mẹ con, chuyện trả giá này đều là bà ấy làm”
Ánh mắt hai người hướng về phía Tô Vĩnh Thắng ở bên cạnh, Tô Vĩnh Thẳng vội vàng lắc đầu nói: “Hai người đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết đâu, tất cả đồ trong nhà chúng tôi đều là vợ tôi đi mua”
Tăn Lãng cười cười, quay đầu nói với ông chủ: “Ông chủ, món đồ chơi này có thể bán rẻ hơn chút được không”
Ông chủ lập tức nói mấy lời kinh điển: “Ôi trời anh bạn à, cái này thực sự không thể rẻ hơn được nữa đâu Cậu xem đồ chơi ở trong món này nhiều như vậy, tôi nhập vào đã hơn 100 rồi, như vậy nhé, tôi thấy cậu đẹp trai thế này, bớt cho cậu số lẻ đấy, 150 tệ bán cho cậu.”
Ông chủ nói rồi nhiệt tình gói món đồ lại cho rồi.
Ba người đàn ông bất lực, cuối cùng chỉ đành trả 150 tệ.
Sau khi mua được đồ, Tân Lãng quay đầu nhìn hai người cha: “Lát nữa về nhà nếu như họ có hỏi thì chúng ta nói mua hết 50 tệ nhé”
Ông Tần và Tô Vĩnh Thắng điên cuồng gật đầu.
Nếu như để ba bà vợ biết bọn họ chỉ trả giá chỉ bớt được có 8 tệ, đoán chừng họ sẽ cười ngặt nghẽo mất.
Trong biệt thự.
Buổi sáng ba người đàn ông đi ra chợ, mấy người phụ nữ thì ở lại trong nhà, bà Tân và Phương Nhã Nhàn thì trông mấy đứa nhỏ, còn Tô Thi Hàm thì đi phơi quần áo tối qua đã giặt xong.
Bên Tam Á này có nhiều ánh nắng mặt trời, thế nên dù trong biệt thự có máy hong khô quần áo thế nhưng phơi quần áo dưới ánh nắng mặt trời có thể diệt trừ vi khuẩn, lúc mặc quần áo lên sẽ thoải mái hơn.
Lúc Phương Nhã Nhàn đi qua, vừa hay nhìn thấy con gái đang treo đồ bơi lên.
Khuôn mặt bà không kìm được mà hiện lên ý cười, đi qua hỏi con gái: “Thi Hàm, con và Tần Lãng bơi à?"
Tô Thi Hàm nghe thấy lời mẹ nói thì hơi ngại ngùng khẽ gật đầu, giọng nói ấp a ấp úng: “Vâng, tối hôm trước mấy đứa nhỏ ngủ ở dưới cùng cha mẹ, bọn con không ngủ sớm được cho nên đi bơi một chút.”
Phương Nhã Nhàn nhìn vẻ mặt ngượng ngùng.
của con gái, nhoẻn miệng cười, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn bộ đồ bơi, tặc lưỡi một cái rồi nói: “Con mặc bộ này bơi cùng với Tân Lãng à”
Tô Thi Hàm lại càng ngượng ngùng hơn, hận không thể lập tức đem giấu bộ đồ bơi này đi. Nhưng mà Phương Nhã Nhàn đã nhìn thấy hết rồi, lúc này mà thu lại thì chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
Cô chỉ đành căng chặt da đầu gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!