"Tôi ở nhà, anh cứ đưa tới đây đi"
“Vâng”
Sau khi Tô Thi Hàm cúp điện thoại, cô hỏi Tân Lãng: "Tân Lãng, anh mua cái gì sao?"
“Em đoán xem."
Tô Thi Hàm chớp mắt: "Làm sao em biết được?"
"Em biết rồi mà còn kêu em đoán thì còn gì thú vị.”
"Đoán đúng thì được gì?"
"Em muốn phần thưởng như thế nào?"
"Anh hãy gọi em là cô giáo."
“Cô giáo?” Tần Lãng cười nói: “Thi Hàm! Thật không ngờ em vẫn còn thích chơi trò chơi nhập vai như vậy. Lần sau em mặc đồng phục của giáo viên, anh sẽ mặc đồng phục của học sinh, chúng ta cùng chơi nhé."
Sắc mặt Tô Thi Hàm đỏ bừng, nhẹ nhàng đánh tay của Tần Lãng: "Anh nghĩ cái gì vậy?"
Cô chỉ cảm thấy Tân Lãng càng ngày càng ưu tú. Nếu nghe Tân Lãng gọi mình là 'cô giáo' chắc là cô sẽ cảm thấy rất sảng khoái.
Không nghĩ tới Tần Lãng lại hiểu lầm
Nghĩ đến đây, Tô Thi Hàm bĩu môi giơ một ngón tay lên: "A, Tân Lãng! Anh mau nói thật với em, có phải anh từng thích giáo viên nào trong trường phải không?”
“Giáo viên tiếng Anh? Hay giáo viên môn văn? Hay giáo viên âm nhạc? Hoặc..."
Tô Thi Hàm còn chưa kịp nói xong, Tân Lãng dùng môi chặn lại.
Hôn cô xong, Tần Lãng nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, thả lỏng môi, thấp giọng hỏi: "Em ghen à?”
“Em, em không có ghen. Em... em xuống lầu nhận chuyển phát nhanh cho anh” Nói xong, lỗ tai Tô Thi Hàm đỏ bừng, xoay người chạy xuống dưới lầu.
Cô chạy đến cửa thì nhận ra trên người vẫn còn đang mặc chiếc váy mới. Cô lại chạy vào phòng vệ sinh để thay bộ váy thành bộ quần áo thường mặc hằng ngày, tiếp đó chạy xuống dưới lầu.
Nghe được tiếng bước chân chạy trên cầu thang 'Bạch bạch bạch'.
Tần Lãng mỉm cười nói với Vũ Đồng mà mình đang ôm trong lòng: "Vũ Đồng! Mama con tự đào hố rồi lại ghen tuông, có phải mama tất là đáng yêu không? "
"Ê a" Cô bé bập bẹ hô lên.
Cô bé tập trung chú ý vào phần râu trên cằm của Tân Lãng, tiếp đó đưa bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt của mình ra nằm lấy.
Hai ngày nay quá bận rộn, Tần Lãng cũng không có cạo râu. Mặc dù hiện giờ râu cũng không dài lắm, nhưng nếu nắm lấy chắc chắn sẽ bị đâm đau.
Quả nhiên, bé con lập tức mím môi ủy khuất. Sau đó cô bé nhìn Tân Lãng bằng ánh mắt trách cứ, bất mãn: “Nha... Nha.."
Đôi chân cũng đạp đạp kháng nghị.
Giống như muốn nói là Tân Lãng làm cô bé đau.
Đôi mắt rưng rưng nước mắt.
Dường như là sắp khóc đến nơi vậy.
Tân Lãng dỗ dành nói: "Vũ Đồng ngoan! Cằm của baba không được tùy tiện sờ, có phải đâm vào tay rồi không? Nhưng mà Vũ Đồng nhà ta dũng cảm nhất, là một cô gái nhỏ mạnh mẽ dũng cảm đúng không?"
"Chúng ta đi xem mama nhận bưu kiện, được không?"
Nói rồi, Tần Lãng ôm Vũ Đồng đi về phía cầu thang, phân tán sự chú ý của cô bé.
Khi đến lối vào cầu thang, hẳn nhìn xuống và thấy 'Tô Thi Hàm đang đi lên lầu với gói hàng. Sự chú ý của cô bé ngay lập tức bị thu hút.
“A a a a..." Cô bé kêu lên với vẻ mặt rất hưng phấn.
Chốc lát sau, Tô Thi Hàm cầm bưu kiện đi lên. Đó là một chiếc hộp lớn hình vuông.
Sau khi cầm lên, Tô Thi Hàm có chút thở hổn hển nói: "Tần Lãng, anh mua vest trên mạng sao? Có vừa size không?”
Nếu biết Tần Lãng muốn mặc vest trong tiệc đính hôn, cô nhất định sẽ đặt may một bộ theo yêu cầu cho Tần Lãng.
Bởi vì đặt may thì sẽ mặc vừa hơn.
Ừm! Anh mua trên mạng, kích cỡ cũng vừa vặn. Anh thử trước xem sao?" Tân Lãng nói.
Bộ đồ được thiết kế riêng mà hệ thống thưởng cho hắn khẳng định rất vừa dáng người.
“Được rồi! Chỉ cần anh xác nhận không hàng, nếu không vừa thì mình có thế trả lại. Ngày mai anh định mặc vest sao? Nếu bộ đồ này không vừa, chúng ta một lát nữa đến studio để chọn một bộ đồ vừa người của anh. Hai ngày trước khi chụp ảnh cưới, bộ vest đen kia anh mặc rất đẹp đó! Nó cũng rất vừa người nữa! "Tô Thi Hàm nói xong thì đặt bưu kiện lên ghế, cô căm kéo và mở nó.
Có lẽ dù phụ nữ bao nhiêu tuổi cũng đều thích việc mở bưu kiện mua sắm. Vì vậy sau khi nhìn thấy bưu kiện, Vũ Đồng đặc biệt hưng phấn, đôi mắt luôn nhìn bưu kiện.
Ngay cả khi Tô Thí Hàm dùng kéo để cắt băng dính trên bao bì, Vũ Đồng cũng nhìn rất chăm chú.
Sau khi mở bưu kiện, Tô Thi Hàm kêu một tiếng 'A'. Tay cô sờ lên bộ âu phục để cảm nhận chất liệu của bộ đồ, cô nói: "Tăn Lãng! Loại vải của bộ đồ này rất cao cấp nha. Nó được làm từ sợi bông khá dày? Sờ vào cảm giác giống như lụa."
"Những bộ quần áo trong cửa hàng này được làm bằng đủ chất liệu. Chất lượng tốt hơn nhiều so với những bộ quần áo trong studio.”
"Anh mặc thử xem, độ bóng của vải này đúng là cao cấp!"
Trong khi nói, Tô Thi Hàm đã lấy ra chiếc áo khoác và quần tây từ trong hộp, cũng như áo sơ mi trắng và cà vạt màu đỏ tươi
Một bộ âu phục đầy đủ.
Nối xong, Tô Thi Hàm đem quần áo đặt trên cái ghế bên cạnh. Sau đó cô ôm lấy Vũ Đồng từ trong tay Tân Lãng, nhìn Tăn Lãng đầy mong đợi.
Lần trước chụp ảnh cưới, Tân Lãng mặc vest trông rất đẹp trai.
Không biết Tần Lãng sau khi mặc bộ đồ cao cấp này trông sẽ như thế nào?
Cô rất mong chờ.
“Đồ trong cửa hàng này thật là tốt.” Tần Lãng cầm bộ đồ lên, cười nói.
Cảm giác này thật không hổ là sản phẩm của hệ thống. Nó là một sản phẩm thực tuyệt vời.
“Anh đi thay quần áo” Nói xong, Tân Lãng cầm bộ âu phục, quần tây áo sơ mi đi tới phía sau bình phong, của thư phòng.
Tô Thi Hàm vội vàng đi kéo rèm cửa.
Cô không muốn cảnh xuân của chồng mình bị ai thấy.
Tần Lãng vừa nhìn thấy thì nở nụ cười.
Mặc chiếc áo sơ mi với size phù hợp.
Mặc quần tây vào cũng đúng size, ống quần cũng vừa vặn, không quá dài cũng không quá ngắn. Bộ quần áo mua trên mạng, đôi khi quần dài quá hoặc ngắn quá, cần phải mang ra tiệm may để sửa lại.
Mặc chiếc áo khoác vào, kích thước rất phù hợp.
Mặc dù lúc này trong phòng làm việc không có gương, Tân Lãng cũng cảm giác được chính mình hiện tại đẹp trai đến dọa người!
"Đinh... Phát hiện ký chủ đang mặc bộ đồ được hệ thống khen thưởng, tự động kích hoạt các kỹ năng âu phục bạo phát!
Khi âm thanh của hệ thống biến mất, Tần Lãng lập tức cảm thấy có một cỗ sức mạnh tràn ngập trong người. Mặc bộ đồ này trên người hẳn cảm giác cho dù là chiến đấu, nấu ăn, hay là ôm đứa bé, hẳn đều sẽ hoàn thành xuất sắc, sẽ không có bất kỳ sai sót gì.
“Tần Lãng, xong chưa?" Tô Thì Hàm mơ hồ hỏi.
“Được” Tân Lãng nói
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!