Phương Nhã Nhàn nói: “Đợi sau khi các con đính hôn và làm xong tiệc 100 ngày cho mấy đứa nhỏ. Cha mẹ về nhà sẽ bồi dưỡng sức khỏe khoảng 3 tháng rồi bắt đầu chuẩn bị mang thai."
“Được, nhưng mà đột nhiên con nhớ ra một chuyện." Tô Thi Hàm nói.
“Chuyện gì?”
Tô Thi Hàm nhìn về gương mặt thiên sứ của Huyện Huyên trên giường nói: “Vậy tới lúc đó Huyên Huyên sẽ lớn hơn em trai con, thế thì nên xưng hô như nào ạ?”
“Gọi là cậu sao?”
“Con lo tới lúc đó nhóc con sẽ không chịu gọi, như vậy có phải rất lúng túng không ạ?”
Quả thực Tô Vĩnh Thắng cũng cảm thấy hơi lúng túng, lúc đầu ông cũng chẳng nghĩ tới điều này. Thế nhưng Phương Nhã Nhàn đã nghĩ tới rồi, tiếp đó sau khi hai người thương lượng xong, cảm thấy điều này vẫn có thể thực hiện được.
Hơn nữa chị em của Phương Nhã Nhàn còn quen một báo sĩ đông y, có thế thông qua quá trình rụng trứng và tình trạng của tinh trùng xác định ngày và giờ thụ thai. Như vậy khả năng mang thai bé trai là rất cao.
Nếu như cái thai là bé trai thì chắc chắn Tô Kiến Định sẽ vui vẻ cả ngày.
Nhà họ Tô cuối cùng có hậu rồi.
Còn về vấn đề xưng hô Tô Vĩnh Thẳng cười nói “Chuyện này không sao cả, con xem dì Lý nhà chúng ta đi, con gái dì ấy cũng phải gọi người ít hơn con bé 5 tuổi là cô đấy thôi.”
“Đến lúc đó nếu Huyên Huyên không chịu gọi cậu cũng không sao cả, cứ gọi luôn tên cũng được, chúng ta không để ý nhiều thế đâu.”
Tô Thi Hàm gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Phương Nhã Nhàn nói: “Thi Hàm, con cũng nên nói chuyện này với Tân Lãng một chút”
“Vâng, vậy con lên tăng đây cha mẹ nghỉ ngơi đi ạ. Nếu như Huyên Huyên đói thì cha mẹ cứ gọi con nhé” Tô Thi Hàm dặn dò.
“Được”
Tô Thi Hàm về tới phòng nhìn thấy hai con gái đã ngủ say, cô thấp giọng nói chuyện cha mẹ mình định sinh em trai cho Tần Lãng nghe.
Sau khi Tân Lãng nghe xong biểu cảm giống hệt với Tô Thi Hàm.
Tô Thi Hàm lập tức giải thích một lượt với anh.
Tần Lãng gật đầu: “Nếu như sức khỏe của Dì có thể sinh thêm thì chuyện hai người họ muốn sinh con thứ hai cũng có thể hiểu."
Thời đại trước, làm đám tang trong nhà đều là việc của con trai. Bỏ tiền bỏ sức lo liệu mọi thứ, giống như hồi ông bà nội anh qua đời vậy.
Cho dù gia đình họ có nghèo thì cũng vẫn phải vay mượn để làm tang lễ chứ không để các cô phải bỏ ra một đồng.
Bởi vì đó là phong tục ở nơi đây.
Cộng thêm quan niệm người đời trước sinh con trai thì mới có thể giữ được huyết mạch của gia đình. Nếu sinh con gái thì con gái sẽ gả cho người khác, huyết mạch trong nhà không thể truyền cho người đời sau thế nên sẽ không có người kế thừa.
“Tần Lãng, nếu như cha mẹ em sinh con thứ hai thì tới lúc đó tài sản nhà em có lẽ sẽ cho em trai em hết.” Tô Thi Hàm nói.
Tần Lãng nghe lời này của Tô Thi Hàm thì bật cười xoa đầu cô: “Không sao! chồng em có thể kiếm được tiền, em nhìn xem một đơn hàng có thể kiếm được 20 triệu. Sau này sẽ kiếm được nhiều cái 20 triệu nữa.
“Vì vậy em không cần lo lắng về chuyện tài sản nhà em đâu, có cho em hay không cũng không sao cả.”
Nghe Tần Lãng nói như vậy trong lòng cũng như ngoài mặt Tô Thi Hàm vô cùng vui vẻ cô ôm lấy người chồng tốt của mình nói: “Vâng.”
Bản thân cô không quan tâm lảm tới chuyện này bởi vì cô cho rằng tương lai tiền cô kiếm được sẽ nhiều hơn cha mẹ mình, nhưng mà cô lo trong lòng Tần Lãng sẽ cảm thấy không thoải mái vì vậy mới hỏi anh.
Sau đó suy nghĩ của Tân Lãng cũng giống với cô.
Chồng mình thật là tốt!
Buổi tối sau khi ăn xong Tô Vĩnh Thẳng tới thư phòng của Tân Lãng xem bản thảo của hẳn.
Mặc dù Tô Vĩnh Thắng xem không hiểu lắm nhưng mà cũng cảm thấy bản vẽ này rất tốt, ông vô cùng mong đợi bức điêu khắc bình phong này được hoàn thành sẽ trông như thế nào.
Bởi vì sức khỏe của Vũ Đồng và Khả Hinh đều tốt rồi, cũng sắp tới ngày đính hôn. Thế nên Tô Thi Hàm và Tần Lãng quyết định ngày mai sẽ đi chụp ảnh cưới.
Vừa hay ông bà Tô tới chơi, thế nên bọn họ định để bọn nhỏ ở nhà nhờ ông bà Tô trông giúp.
Như vậy ông bà Tăn cũng có thời gian để lo chuyện trong tiệm.
Buổi tối Tô Thi Hàm và Tân Lãng tới tiệm áo cưới chọn đồ.
Đồ để chụp ảnh núi Lang chính là váy cưới và vest.
Bộ ảnh chụp ở hoa viên mang phong cách cổ đại sẽ chọn bộ áo Khỏa mang phong cách Trung Hoa cổ đại và áo khoác dài.
Bộ ảnh chụp ở ven hồ thì sẽ chọn sườn xám và kiểu áo Tôn Trung Sơn.
Sáng ngày hôm sau Tô Thi Hàm và Tân Lãng ra ngoài chụp ảnh cưới.
Đầu tiên là đi tới núi Lang chụp ảnh.
Trên đường đi thợ make up trang điểm cho Tô Thi Hàm.
Tần Lãng ngồi ở bên cạnh xem chất liệu của quần áo và kiểm tra xem trên quần áo có còn kim hay không.
Mặc dù loại tình huống này rất hiếm thế nhưng cũng không phải là không có thế nên Tân Lãng cứ kiểm tra trước đã.
Trên quần áo đều không có kim, chất lượng cũng ổn. Tối hôm qua lúc chọn anh đã sờ thử chất liệu rồi.
Hiện giờ sở lên còn có cảm giác ấm ấm, là nhiệt độ còn giữ lại sau khi ủi ở nhiệt độ cao.
“Anh Tần, những bộ trang phục này sáng nay chúng tôi đã khử trùng băng nhiệt độ cao rồi, anh cứ yên tâm sử dụng”
Tần Lãng gật gật đầu.
Sau khi Tô Thi Hàm makeup xong Tần Lãng quay đầu qua nhìn thấy lập tức ngây ngốc.
Vẻ mặt Tô Thi Hàm có hơi thẹn thùng hỏi: “Nhìn không đẹp sao? Có phải hơi lố quá không?”
Makeup chụp ảnh cưới phải làm rất đậm, đặc biệt là phần mắt vì đó là phần quan trọng nhất.
Bình thường cô cũng không hay make up, lần trước đầy tháng mấy đứa nhỏ mẹ cô tới Thượng Hải thăm cô. Bởi vì để mẹ không nhìn ra cô đã sinh con thế nên Tần Lãng đã trang điểm cho cô. Nhưng mà vì kĩ thuật makeup của Tần Lãng quá đỉnh, hẳn không hề makeup quá đậm, mà chỉ nhàn nhạt vừa phải.
Lần này thợ makeup làm cho cô khá đậm, cô ấy nói rằng như vậy mới có thể chụp được ảnh đẹp.
Tần Lãng lấy lại tinh thần nói: “Rất đẹp!”
Đúng thật là rất đẹp, đẹp tới nỗi hắn ngắm tới nỗi ngây người luôn!
Trước đây hẳn cũng biết vợ mình xinh đẹp, thế nhưng không ngờ tới khi trang điểm lên thì vợ mình còn xinh đẹp hơn nữa!
Xinh đẹp tựa như tiên nữ trên trời vậy.
Hắn đúng thật là may mắn mới cưới được một người vợ đẹp như tiên thế này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!