Thừa dịp lúc nhà chú Tư 'đông sơn tái khởi' tranh thủ đi mượn tiền, nhanh chóng căm được tiền trong tay, nếu không lỡ nhà họ phá sản nữa thì sao?
Tới lúc đó tiền trong tay bà còn bắt bà trả sao? Vậy thì cứ chờ đi, dù sao đây cũng là tiền do bà dựa. vào bản lĩnh kiếm được.
Lúc trước khi nhà Tân Lãng phất lên, vì bà ta e dè nên chỉ lấy đi mấy món, có mượn tiền thì cũng chỉ lấy trong khoảng 100 ngàn, sau này nhà Tãn Lãng phá sản bà ta còn phải ói lại tiền cho nhà bọn họ.
Nhớ lại 100 ngàn đó làm bà đau lòng muốn chết, rõ ràng là tiền của bà mà.
Nếu biết sớm hơn thì bà ta lấy tiền đó đi mua nhà trả góp cho con trai là được rồi.
Như vậy thì không có tiền trả lại cho Tần Viễn rồi...
Cũng may bây giờ nhà Tăn Viễn lại phất lên. Tốt tốt tốt, lăn này nhất định phải mượn được ít nhất 3 triệu.
Lúc này Tân Quyên giống như uống chất kích thích, lập tức theo con trai leo lên xe taxi của nhà họ chạy qua nhà Tần Viễn, trên đường đi còn quay sang chê con trai quá kém cỏi, ngay cả BMW còn không mua được.
Còn nói lần này sang nhà cậu hẳn mượn được tiền sẽ đổi xe cho hắn ta, Tân Thao nghe được quá cao hứng mở miệng đã đòi mua BMW.
Nghe nói Dương Đình Nguyệt thích xe BMM. Tân Quyên bảo không thành vấn đề.
Còn chưa vay được tiền mà hai mẹ con nhà này đã tính tới chuyện sẽ mua gì, làm gì luôn rồi.
...
Bên này Tần Lãng vừa mới ăn cơm trưa xong, sau khi năm nghỉ trưa với vợ con một lúc thì bắt đầu bắt tay vào vẽ bản thiết kế.
Tô Thi Hàm chăm mấy đứa nhỏ trong phòng khách ở lầu hai, ông bà Tăn ở dưới tăng một để lo mấy chuyện trong cửa hàng,
Tô Thi Hàm gửi tin nhắn cho dì Vương, nhờ bà lấy dùm cô mấy bộ hồ sơ xuất viện của mấy đứa nhỏ, cô để trong ngăn tủ tivi ở phòng khách rồi gửi qua nhà Tần Lãng.
Bởi vì cần mấy cái đó để làm thanh toán.
Lúc cô xuất viện thì biên lai khám của cô và mấy đứa nhỏ đều được để chung trong một cái túi
Cô có nhờ mẹ hỏi qua thủ tục ở dưới quê nhưng ở, đó không nhận hoàn trả được, cần phải có giấy khai sinh mới được.
Còn mấy đứa nhỏ thì hôm qua Tần Lãng đã đi mua xong bảo hiểm y tế cho cả ba rồi, cho nên sau khi sinh ra mọi chỉ phí sẽ được bảo hiểm hoàn trả hết.
Sau khi cô ở cữ xong có coi qua phiếu khám của. tụi nhỏ, cả ba bé đều rất khỏe và không cần dùng lồng ấp nên phí tổn cũng không quá nhiều, chỉ có 13 ngàn tệ.
Cho nên sẽ được bảo hiểm trả lại tầm 7 - 8 ngàn.
Nghĩ tới việc nhà sẽ kiếm thêm được 7 - 8 ngàn tệ khiến Tô Thi Hàm rất vui, cô để điện thoại xuống quay. qua hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của bé út một cái: “Khả Hinh à! mẹ sẽ cố gắng chăm mấy đứa thật tốt, để mấy đứa ít tới bệnh viện vậy là sẽ đỡ được biết bao. nhiêu đó nha.”
“Tới, để mẹ giúp con tập ngẩng đầu”
Trong khi Tô Thi Hàm trên này vẫn còn đang bận chăm mấy đứa nhỏ thì ở dưới lâu mẹ con Tân Quyên đã tới.
Bà Tân nhìn thấy hai người họ đi tới đây với vẻ mặt đầy vui vẻ, bà lập tức quay lưng đi. Bà giả bộ như không thấy hai người bọn họ rồi đi vào trong phòng lấy đồ.
Ông Tần ở lại tiếp hai mẹ con nhà kia, chẳng qua. từ đầu tới cuối vẻ mặt ông rất khó coi.
Tân Quyên cùng ông Tân nói chuyện, bà ta nói trước đó là do miệng lỡ lời, nói ra những lời như vậy là không nên. Bây giờ báo cáo cũng đã có, tất cả đều tốt và vui vẻ. Bà ta đến là để chúc mừng Lãng Lãng.
Sau đó lại hỏi cái xe BMW màu đen ngoài đó có phải là của Tân Lãng hay không, còn nói cái xe BMW. 540i này rất đắt, giá lăn bánh cũng đã hơn 600 ngàn tệ.
Bà ta khen Lãng Lãng nhà ta quả thực là có tiền đồ, là đứa giỏi nhất trong mấy đứa trẻ bây giờ.
Sau một hồi tâng bốc Tân Lãng lại quay sang tâng bốc ông bà Tân dạy con thật khéo.
Mặc dù vậy, ông Tãn vẫn làm mặt lạnh cũng chẳng đề cập tới việc để Tần Quyên và Tân Thao lên lầu thăm cháu, càng chưa nói tới bữa tiệc ngày mai.
Bà Tân nhìn hai mẹ con nhà này nói cả buổi mà chưa chịu rời đi, bà lập tức nghỉ ngờ.
Kể từ sau khi nhà họ phá sản, cho tới bây giờ cũng không thấy bộ dạng nịnh nọt của hai mẹ con nhà này như vậy, mà dáng vẻ bọn họ thế này chỉ có khi lúc trước nhà bà còn khá giả.
Bỗng nhiên bà nghĩ tới một chuyện.
Sáng nay lúc con trai mình bản chuyện về hợp đồng 20 triệu thì vô tình bị hàng xóm nghe được, có lẽ chuyện này cũng đã bị lộ rồi.
Đó đó truyền tới tai của Tân Quyên.
Mục đích mà bà ta dắt theo con trai tới đây là muốn mượn tiền!!
Chắc chắn là tới mượn tiền!
Nếu không sao mà có thể nhiệt tình như vậy. Nào là hết lời khen ngợi, rồi khen qua dịch vụ chuyển phát nhanh của bà. Còn nói bà thật tinh mắt khi mở dịch vụ 'mua chung' chắc chắn sau này sẽ là xu hướng, rồi còn khen bà có đầu óc kinh doanh biết nằm bắt tốt cơ hội phát triển v.v...
Bà Tân biết Tân Quyên tới đây là để mượn tiền, thế nào cũng trốn không thoát nên lập tức bà đi ra khỏi phòng.
Bà ngả bài nói thẳng với Tần Quyên, nói bà đừng cứ lòng vòng mà vào thẳng vấn đẽ luôn đi, không căn phải 'hư tình giả ý khen lấy khen để nhà bà như thế.
Sau khi nhà bà phá sản, Tân Quyên có ghé vài lần. Cứ mỗi lăn bà ta qua là lại nói bà mở chuyển phát nhanh Cainiao ở trong nhà thì sẽ ảnh hưởng tới phong thủy gì đó. Còn nói bà mở dịch vụ chuyển phát nhanh không bằng vào làm nhân viên của siêu thị, ít nhất trong đó cũng sạch sẽ hơn.
Bởi vì phải vận chuyển hàng hóa nên người đi lại dưới lầu rất nhiều, không tránh khỏi việc để lại dấu chân.
Bây giờ nghe được con trai nhà bà bàn được hợp đồng lớn, thái độ cũng đổi theo. Gòn nói là mở một gian chuyển phát nhanh ở dưới lầu 1 tốt đến như thế, người đến người đi tấp nập, khiến trong nhà càng ngày càng phát đạt.
Tần Quyên cảm thấy hơi xấu hổ một chút, tiếp đó bà ta mới nói ra mục đích mình tới đây. Mặt bà ta phát rầu vì con trai mình thích ai không thích lại cứ thích. con bé nhà họ Dương, một hai phải cưới bãng được con bé.
Nếu không cho cưới sẽ uống thuốc chuột tự sát cho bà ta coi.
Đây đúng là ép người làm mẹ như bà ta mà.
Nói rồi Tân Quyên lấy tay gạt nước mắt, bà ta nói Dương Nguyệt Đình lớn lên rất xinh đẹp mà nhà họ. Dương lại yêu cầu cao quá. Bọn họ đòi sính lễ đã muốn tận 500 ngàn, còn muốn con trai bà mua nhà, phải ghi tên của Dương Nguyệt Đình vào số đỏ và phải phụ trách cả tiền trang trí nhà.
Hơn nữa, còn yêu cầu nhà mới phải có vị trí tốt nhất ở thành phố Thiệu, diện tích không thể dưới 160. mét vuông.
“Chú Tư! La Tĩnh! Hai người nói xem đây là bọn họ muốn ép chết người mà? Ở thành phố Thiệu chúng ta, khu chung cư tốt nhất chỉ có Emerald Park thôi phải không? Giá nhà ở đây có thể so với giá nhà ở thành phố Trường Sa, ít nhất cũng 10 ngàn một mét vuông Tiền Nhà, tiền trang trí,tiền sính lễ, tiền tổ chức đám cưới, tính vậy thôi ba triệu là còn không đủ. Làm vậy đúng là ép chết tôi mà!
Tân Thao đứng ở bên cạnh Tần Quyên cũng lau nước mắt.
Tân Quyên lại lau nước mắt. Bà ta nói thật sự rất hâm mộ ông bà Tân, không cần phải vì những chuyện. này mà phiền lòng. Còn nói nhà bọn họ Lãng Lãng quá tài giỏi, vừa mở tiệm lại mua xe BMW, vợ con cũng đều. có đủ. Cho nên không cần phải lo lắng vì chuyện sính lễ, nhà cửa, tổ chức đám cưới.
Nửa câu cũng không hề nhắc tới việc Tần Lãng vừa bàn được hợp đồng 20 triệu.
Bà ta còn chuẩn bị Ì ôi một hồi, tiếp đó thì nhắc lại chuyện mượn tiền. Thế nhưng bà Tân nhìn ra ý đồ của bà, cho nên không thèm đếm xỉa đến 'Nước mắt cá sấu' của bà ta, bà nói: “Muốn vay tiền của nhà tôi đúng không? Hẳn là bà cũng biết hiện tại giá nhà ở Thượng Hải đắt cỡ nào chứ? Nhà chúng tôi còn có ba đứa cháu, phòng ở chắc chắn phải mua cho Lãng Lãng diện tích phải lớn một chút, không có 10 - 20 triệu tệ thì không thể mua được”
“Còn có ba đứa cháu đến tuổi đi học, sẽ tốn tiền thuê gia sư, đều cần phải tốn tiền."
“Do đó, không có tiền cho hai người mượn đâu.
Bây giờ không có, sau này cũng không, vì vậy tôi khuyên chị đừng đánh chủ ý gì đến nhà chúng tôi. Chị mau lau nước mắt của chị đi, ở đây đều là người một nhà cả. Chị tính diễn cho ai coi?”
Ông Tần cau mày, Tân Quyên còn cho rằng em trai muốn giúp mình nói. Thế nhưng không ngờ rằng ông Tần lại nói: "Đây là chuyện nhà của chị, chị tới nói em làm gì? Mà chị lại còn khóc lóc, đây là tiệm nhà em không phải đang ở nhà chị. Nếu chị muốn khóc thì chị cứ về nhà chị mà khóc đi! Đừng có khóc lóc ỉ ôi ở nhà em chứ!”
“Không có bản lĩnh thì đừng làm chuyện không thể! Con trai chị muốn lấy vợ thì nó nên tự mình nỗ lực. đi chứ!"
“Lời của La Tĩnh chính là lời của em, nhà em không có tiền cho chị mượn, bây giờ không có về sau cũng không”
“Được rồi! Giờ nhà em còn phải buôn bán, chị nên. về trước đi." Ông Tân bắt đầu đuổi người.
Tần Quyên không nghĩ tới em trai mình không giúp mình thì thôi đi, vậy mà lại bênh vực La Tĩnh.
Bà ta sững sờ, nước mắt cũng ngừng rơi.
Tân Thao kéo tay bà ta, lúc này hai người mới xấu hổ rời đi.
Ông Tân và La Tĩnh đã nói tới vậy, coi như Tần Quyên và Tân Thao cũng biết giữ lại chút thể diện, biết lăn này chắc chẩn không thế mượn được tiền. Cho nên họ không có tiếp tục lì lợm ở lại mè nheo, nhưng trên đường về nhà thì mắng chửi không thôi.
Bọn họ chuẩn bị về nhà đem chuyện này kể cho. hàng xóm láng giềng cùng các thân thích. Kể lại việc ông bà Tần một điểm cảm thông cũng không có, nửa điểm cũng không nhận người thân.
Còn nói là Tân Lãng phát đạt rồi, nhà bọn hắn đông sơn tái khởi. Thế nhưng lại không muốn kết thân với đám than thích nghèo v..
Tần Quyên vừa rời đi không lâu, bà Tân học theo cách nói chuyện của Tân Quyên nói với ông Tân: “Tân Viễn! Ông cứ chờ xem, chắc chẩn chị ta sẽ đi khắp nơi rêu rao nói xấu nhà chúng ta.”
“Cứ để chị ta nói đi! Mọi người ai cũng có mắt đều phân biệt được đúng sai” Ông Tân chẳng thèm quan tâm tới mấy lời đồn đãi vớ vẩn ở bên ngoài
"Trước kia là do ông quá sĩ diện, chỉ cần người khác mở miệng mượn tiền thì ông đều đồng ý cho mượn.
Đợi tới lúc mình phá sản rồi thì cũng chẳng lấy lại được gì.
Lúc nãy ông còn tưởng Tân Quyên biết sai rồi nên đến đây nhận lỗi, không nghĩ tới vợ mình ở trong phòng đi ra hỏi chuyện. Lập tức ông hiểu ra, Tần Quyên đến đây chính là tìm bọn họ để mượn tiền.
Hơn nữa, theo lời chị ta còn muốn mượn tận ba triệu tệ, khác gì công phu sư tử ngoạm.
Trước kia Tân Quyên có qua mượn ông một triệu tệ ông cũng cho mượn. Sau đó ông phá sản Tân Quyên cũng đã trả lại tiền. Thế nhưng bà ta cũng giống đa phần những thân thích đã từng mượn tiền của ông, khi trả lại tiện bọn họ đều không có vẻ gì là tình nguyện.
Tuy nhiên lúc ấy ông quá cần tiền, cho nên không để chuyện này trong lòng.