Thời tiết buổi chiều khá tốt, Triệu Dung đỡ Thời Nhụy ra tới phơi nắng.
Bây giờ Thời Nhụy tự đi lại rất khó khăn, cần phải có người đỡ, còn không thể đi xa, đi đến trong sân dưới tầng cũng đã chống đỡ không được, liền ngồi xuống ghế phơi nắng.
"Nhụy Nhụy, cháu ngồi ở đây một lát, bà nội đi vệ sinh."
"Vâng, bà nội, người đi đi."
Sau khi Triệu Dung đi, Thời Nhụy vẫn luôn ngồi ở trên ghế dài, được khoảng mười phút, Triệu Dung còn chưa trở về, trong lòng không khỏi lo lắng.
Lại năm phút nữa trôi qua, Thời Nhụy không ngồi yên được nữa, chuẩn bị đi tìm bà, nhưng chỉ mới đi được hai bước đã chịu đựng không nổi.
Thấy cả người cô sắp ngã xuống, sau lưng lại đột nhiên có một bàn tay đưa ra, ôm cô vào trong lòng.
Hơi thở quen thuộc như thế, trái tim Thời Nhụy thắt chặt lại, từ từ ngẩng đầu lên, đối diện là một đôi mắt thâm trầm quen thuộc.
"Yên tâm, bà nội không sao." Trình Trì bế ngang cô lên, trở về phòng bệnh.
Thời Nhụy ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đường nét góc cạnh rõ ràng của anh, đôi mắt chua xót.
Ba năm không gặp, thiếu niên của cô đã trưởng thành!
Trên đường đi nhìn thấy cảnh này, các y tá đã phát điên luôn rồi.
"A a a, bác sĩ Trình thế mà lại ôm một cô gái, có nhầm không vậy?"
"Chắc là bệnh nhân của bác sĩ Trình, cô gái kia mặc áo quần của bệnh nhân, bác sĩ Trình thật sự rất quan tâm đến bệnh nhân."
Hình như nghe được mọi người đang bàn tán, Thời Nhụy hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Tự em đi là được rồi."
Trình Trì cúi đầu liếc nhìn cô một cái, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười dịu dàng, âm thanh trầm thấp, chứa đầy từ tính: "Anh muốn ôm em."
"Không đúng, cô nhìn ánh mắt của bác sĩ Trình nhìn cô gái kia đi, thật dịu dàng, mau nói cho tôi biết, có phải là tôi hoa mắt rồi hay không?"
"Cô không hoa mắt, ánh mắt bác sĩ Trình không chỉ dịu dàng, mà còn rất thâm tình."
Thời Nhụy rất nhanh đã phát hiện, Trình Trì bế cô đến vốn không phải là phòng bệnh: "Không đúng, anh đi nhầm rồi."
"Không sai, đây là phòng bệnh cao cấp."
Trình Trì nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, đôi tay chống ở hai bên người cô, quyến luyến nhìn cô, giống như là sợ trong nháy mắt cô sẽ biến mất ngay trước mắt anh.
Ánh mắt của anh quá nóng bỏng, Thời Nhụy đỏ mặt, trái tim đập thình thịch, lông mi chớp chớp như cánh bướm, thấp giọng nói: "Bộ dạng của chúng ta có phải không tốt lắm hay không."
Thật ra từ buổi tối đầu tiên cô ở đây, Trình Trì đã nhân lúc Triệu Dung và Thời Hoài không có ở đó, đã lén lút đến gặp cô.
Hai người đã hứa sẽ cùng đứng chung một phía, cố gắng đi chung về một hướng. Cho nên mới có chuyện Trình Trì đến phòng bệnh kiểm tra phòng, hai người không nói chuyện với nhau.
Trong lòng Thời Nhụy hơi áy náy, cô giấu diếm bà nội và bố, trơ mắt nhìn bọn họ lo lắng vì cô. Nhưng tâm lý lại có một âm thanh đang nói, khiến cho cô ích kỷ một lần vì chính mình.
Đã từng có một thiếu niên nói với cô, anh sẽ chờ cô, chỉ cần cô chịu đi về phía anh, cho dù có trễ bao nhiêu, cần bao nhiêu thời gian, anh cũng sẽ luôn đợi cô. Bây giờ thời gian đã trôi qua, cậu thiếu niên trở thành người đàn ông, cô không thể để lãng phí nhiều năm cố gắng và chờ đợi của anh như vậy.
Trình Trì nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, đáy mắt đều là sự dịu dàng: "Không có gì không tốt, chúng ta chỉ là muốn giải quyết một lần cho xong hết tất cả, không có ác ý."
Thời Nhụy được sắp xếp phẫu thuật vào buổi chiều ngày hôm sau, một ngày trước đó cô phải làm một loạt kiểm tra, để đảm bảo rằng cơ thể có thể cho phép phẫu thuật.
Buổi sáng ngày hôm sau, Triệu Dung hơi căng thẳng, vẫn luôn đi tới đi lui ở phòng bệnh, cứ được một lúc là lại đi giặt khăn rồi lau cho Thời Nhụy, rồi được một lúc là lại đắp chăn cho cô.
"Nhụy Nhụy, đừng căng thẳng, chắc là sẽ không sao, những người phẫu thuật xong đều rất khỏe, bây giờ đã có thể xuất viện."
Triệu Dung nói là trấn an Thời Nhụy, nhưng thật ra là đang an ủi chính mình.
Thời Nhụy cười nói: "Bà ơi, cháu không lo lắng chút nào, bà cũng đừng lo lắng, sẽ không sao đâu."
Thời Hoài vẫn luôn im lặng, nhưng chỉ mới một lúc đã uống vài nước, vẻ mặt cũng lo lắng cũng rất rõ ràng.
Trước phẫu thuật, Trình Trì đứng ở trước cửa sổ trong phòng làm việc, châm một điếu thuốc.
Khói từ từ bay ra từ giữa hai ngón tay, anh nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây.
Nhớ tới đêm huấn luyện quân sự kia, trong màn đêm ảm đạm, gió thoảng qua, anh mượn lý do chạy trốn lần để nắm tay cô lần đầu tiên. Khi đó còn trẻ, anh không sợ trời không sợ đất, dám nghĩ dám làm, nhưng không ai biết, để nắm tay cô anh phải lấy rất nhiều dùng dũng khí.
Anh nhớ tới cô chạy tới ngăn cản anh đánh nhau, ánh mắt hoảng sợ kia, nhớ tới cô thay anh chịu một cái tát, nói "Cậu đánh nhau vì tớ, tớ vì cậu mà bị đánh."
Anh nhớ tới sau khi trận đấu bóng rổ kết thúc, cô cầm bó hoa chạy đến, đặt một nụ hôn lên mặt anh. Đó là lần đầu tiên cô buông thả chính mình, thử yêu.
Nhớ tới mình liều lĩnh xông lên xe lửa, nhớ tới nụ hôn đầu tiên ở bờ sông......
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, ác sĩ Tô gây mê thò đầu vào nói: "Bác sĩ Trình, thời gian sắp đến rồi."
Trình Trì phục hồi lại tinh thần, dập điếu thuốc đã cháy gần hết, nhẹ nhàng gỡ sợi tơ hồng ở trên cổ tay xuống, thật cẩn thận bỏ vào trong ngăn kéo.
Thời Nhụy được đẩy vào phòng phẫu thuật, y tá ngăn Triệu Dung lại ở ngoài phòng phẫu thuật: "Người nhà chờ ở bên ngoài, không thể đi vào."
Khắp nơi trong phòng phẫu thuật đều là dụng cụ lạnh lẽo, thỉnh thoảng phát ra một vài âm thanh, bác sĩ và y tá đều đang chuẩn bị, không khí căng thẳng và bận rộn.
Chẳng được bao lâu, cánh cửa lại mở ra, Trình Trì mặc áo blouse, đeo khẩu trang trắng đi vào.
Tiểu Lan nhìn thoáng qua đồng hồ, nói với bác sĩ Tô gây mê: "Một rưỡi, bác sĩ Tô, có thể bắt đầu được chưa?"
Bác sĩ Tô gật gật đầu, đeo găng tay đi về phía Thời Nhụy. Trình Trì đứng sau lưng bác sĩ Tô nhìn cô, Thời Nhụy vì an ủi anh, giơ tay ra hiệu OK với anh.
Tiểu Lan chú ý tới ánh mắt hai người giao nhau, bát quái khều cánh tay Tiểu Phương, ý bảo cô ấy nhìn sang bên kia.
"Nhìn ánh mắt này của bác sĩ Trình, muốn nói hai người bọn họ không có gian tình gì, đánh chết tôi cũng không tin."
Bác sĩ Tô đã tiêm xong thuốc gây mê, nhường bàn mổ cho Trình Trì.
Trình Trì lên phía trước, Tiểu Lan và Tiểu Phương chuẩn bị xong tất cả dụng cụ, chỉ chờ gây mê có hiệu lực là có thể bắt đầu phẫu thuật, lại lúc này kinh ngạc nhìn thấy Trình Trì cầm tay Thời Nhụy.
"Sợ không?" Anh hỏi cô.
Thời Nhụy nhìn anh, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Em không sợ."
"Nhụy Nhụy." Giọng nói của Trình Trì đột nhiên trở nên hơi khàn khàn, như là bị thứ gì đó chặn lại.
Cô gái trên bàn mổ cười rất dịu dàng, cô ngoan ngoãn như vậy, cô vẫn như trước đây, hiểu lòng người như vậy, hiểu trái tim anh, cô đang dùng nụ cười của mình để an ủi anh, cổ vũ anh.
Trình Trì chậm rãi từ trong túi lấy ra một hộp nhung màu đỏ, lúc hộp nhung đó được mở ra, Tiểu Lan và Tiểu Phương bên cạnh suýt chút nữa hét lên.
Đó là nhẫn kim cương! Một viên kim cương quả thật là sáng mù các cô rồi.
Trình Trì đưa nhân tới trước mặt Thời Nhụy, mong chờ nhìn cô: "Nhụy Nhụy, gả cho anh!"
Thời Nhụy không nghĩ tới anh lại cầu hôn cô trên bàn mổ, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Nhưng nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương kia, cô hơi do dự.
Mặc dù cô tin tưởng anh, nhưng cô vẫn không thể đoán được bây giờ nằm trên bàn mổ, nhưng khi cô bước xuống bàn mổ sẽ như thế nào, cô không biết cô có thể cho anh tương lai mà anh muốn hay không.
Trình Trì nhìn thấy được ánh mắt lùi bước của cô, người luôn luôn ổn trọng như anh nhưng bây giờ lại hiện ra sự căng thẳng và vội vàng: "Nhụy Nhụy."
Thời Nhụy ngước mắt, đón nhận ánh mắt nóng bỏng của anh.
Cô đang do dự cái gì? Mấy năm nay anh vì cô mà cố gắng như vậy, anh vẫn kiên định như vậy, cô có lý do gì để lùi bước? Một người chỉ biết một mực lùi bước, làm sao xứng đáng với tình yêu kiên định không thay đổi của anh?
Cô mỉm cười trong nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Trình Trì mừng như điên, dù sao anh cũng chờ đợi giờ khắc này quá lâu rồi. Anh run rẩy lấy nhẫn ra, không biết có phải bởi vì căng thẳng hay không, phải rất lâu anh mới đeo vào được.
Anh nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, rõ ràng vui vẻ như vậy, đôi mắt cũng đã ửng đỏ.
Các bác sĩ và y tá xung quanh đã bị xúc động bởi cảnh này, tự nhiên mà vỗ tay.
Không ai biết bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì trước kia, nhưng đều biết, trên bàn mổ không có trăm phần trăm thành công, ở thời điểm mấu chốt thế này đi cầu hôn, nhất định là yêu đến tận xương tủy, đúng không?
Trình Trì như vậy bọn họ đều chưa từng thấy, bình thường anh giống như một cỗ máy không có nhiệt độ, chỉ có giờ khắc này, anh mới là một người có máu có thịt có linh hồn!
Gây mê sắp có tác dụng, ý thức của Thời Nhụy dần dần mờ nhạt, cô mỉm cười với anh: "Thư giãn, em tin tưởng anh."
Đồng ý lời cầu hôn của anh, khát vọng sống của Thời Nhụy càng mãnh liệt hơn.
Cô muốn sống, cô còn nợ anh một tương lai!
Trình Trì đeo khẩu trang và găng tay vào một lần nữa, tập trung vào cuộc phẫu thuật.
Lần phẫu thuật này, mấy vị bác sĩ hỗ trợ và y tá khác đều có thể cảm nhận được, anh làm cẩn thận hơn bất kỳ cuộc phẫu thuật nào, thậm chí còn hơi căng thẳng, mồ hôi thỉnh thoảng trượt xuống, Tiểu Lan giúp anh lau đi, còn Tiểu Phương thì giúp đỡ đưa dụng cụ.
Thì ra bác sĩ Trình ưu tú nổi tiếng là hoa đã có chủ từ sớm, mặc dù các cô gái đều cảm thấy hơi mất mát, nhưng vẫn bị cảm động sâu sắc trước một tình yêu đẹp như vậy.
Ca phẫu thuật thành công, mọi người không thể không vỗ tay cho họ. Trình Trì tháo khẩu trang xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt đang ngủ say trên bàn giải phẫu, nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Trượt xuống không phải là mồ hôi, mà là nước mắt rơi xuống từ hốc mắt đỏ bừng của anh.
–
Mùa xuân năm sau, dưới sự hướng dẫn của Trình Trì, Thời Nhụy tham gia kỳ thi đại học năm đó, thuận lợi thi đậu vào ngành y của trường đại học B.
Mặc dù Thời Nhụy đã 22 tuổi, nhưng từ bề ngoài lại hoàn toàn nhìn không ra chênh lệch tuổi tác với bạn học, mấy năm nay thời gian không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên người cô.
Đầu tháng 9, ngày sinh nhật Từ Nhất Phồn, anh ta đặt một bàn trong nhà hàng, đặc biệt mời Trình Trì.
Năm đó Trình Trì là học sinh lớp 11 tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, cho nên còn nhỏ hơn một chút so với bọn họ, nhưng ngồi ở một bàn, thoạt nhìn anh lại là người thành thục nhất. Sự trưởng thành này không phải là vì già dặn, mà là bắt nguồn từ những năm học tập cường độ cao cộng với kinh nghiệm làm việc từ trước, lắng đọng xuống tạo thành một loại sức hút.
Từ Nhất Phồn vốn dĩ đã nói rất nhiều, này vừa uống rượu, càng thêm phóng thích bản thân mình hơn: "Tôi nói với các cậu, ngày đó tôi nhìn thấy một học muội xinh đẹp, quả thực vừa thấy đã không thể nào quên."
Ngô Minh nói: "Có thể đẹp như thế nào? So với Dương Tư còn xinh đẹp hơn?"
Mọi người đều biết, trước kia Từ Nhất Phồn luôn khen Dương Tư xinh đẹp, cho nên anh ta vừa nhắc tới học muội xinh đẹp, mọi người tự nhiên liền đem so sánh với Dương Tư.
Từ Nhất Phồn nhớ lại một chút, nghiêm túc gật đầu: "Quả thật so với Dương Tư còn xinh đẹp hơn, nhan sắc kia, tôi cảm thấy có thể đảm nhận vai trò hoa khôi của đại học B chúng ta."
Hạ Húc cười nhạo một tiếng: "Cậu cứ thổi đi!"
Mọi người đều không tin, Từ Nhất Phồn nóng nảy: "Các ngươi không tin thì tự mình đi xem, ngày đó tôi còn cố ý hỏi thăm, cô ấy tên Thời Nhụy. Nếu là không xinh đẹp tôi sẽ ăn hết dĩa này."
Hạ húc: "Được, ngày mai đi vây xem, thuận tiện mang theo cái dĩa này, nhất định phải cho cậu ăn bằng được."
Từ Nhất Phồn: "Tôi dẫn các cậu đi, ai sợ ai?"
"Rảnh rỗi lắm đúng không?" Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng cắt ngang cuộc tranh luận ồn ào của mọi người, là Trình Trì vẫn luôn trầm mặc im lặng.
Từ Nhất Phồn liếc nhìn anh một cái, đột nhiên cười: "Lão Trình, tôi biết ánh mắt của cậu cao, cậu chướng mắt Dương Tư, nhưng học muội kia chắc chắn có thể lọt vào mắt cậu, nếu không cùng đi đi?"
Trình Trì uống chút rượu, hai má hơi ửng đỏ, anh lười biếng nhấc mí mắt lên, giọng nói trầm thấp mang theo sự lạnh lùng: "Cậu thử xem?"
_Hết chương 67_