Buổi tối hôm đó, bọn họ toàn bộ quá trình bọn họ nói cái gì, Dương Tư hoàn toàn nghe thấy được, bao gồm cả câu nói cuối cùng kia của Trình Trì, trong nháy mắt làm tất cả hy vọng của cô ta hóa thành bọt nước.
Nhưng cô ta không phục, mọi người đều cảm thấy cô ta xinh đẹp, vì sao đến anh tại thấy chướng mắt? Rốt cuộc là cô ta có chỗ nào không tốt?
Con người ai cũng có khiêu chiến tinh thần, càng không chiếm được, càng phải nghĩ mọi cách để có được. Anh càng là coi thường cô ta, thì càng cô ta càng muốn anh chú ý đến, muốn biết cái dạng con gái gì mới có thể lọt vào được mắt anh.
Cô gái bên cạnh Dương Tư nói: "Dương Tư, cậu có để ý thấy không? Trên cổ tay Trình Trì thế có đeo một sợi tơ hồng, người lạnh lùng cấm dục như thế mà lại đeo thứ đồ này, hoàn toàn không ăn nhập."
Thật ra Dương Tư sớm đã chú ý tới sợi tơ hồng trên tay anh, dường như anh đeo nó mỗi ngày, cũng không rời khỏi người. Con trai như Trình Trì, đeo loại đồ này, chắc là có nghĩa đặc biệt gì đó, đúng không?
Cô ta thật sự rất tò mò!
Chẳng lẽ anh thật sự có bạn gái, nhưng mà theo như lời Từ Nhất Phồn, nếu thật sự có, sao từ trước đến nay chưa từng thấy qua, cũng không nghe thấy anh gọi điện thoại?
Môn giải phẫu, Dương Tư và Trình Trì được phân vào cùng một tổ, mỗi tổ năm người. Trước khi vào học, tất cả mọi người đều được yêu cầu cởi tất cả đồ trên tay xuống.
Bác sĩ chuyên nghiệp, cần phải có một đôi tay sạch sẽ, không cho phép có bất kỳ đồ trang sức nào, một là tránh cho trang sức ảnh hưởng đến các thao tác, dời lực chú ý, hai là tránh việc có thể đánh rơi đồ ở người trong cơ thể bệnh nhân.
Bắt đầu từ khi nhập học đã luôn phải ghi nhớ điều này.
Môn giải phẫu này đối với mỗi sinh viên khoa y mà nói đều không dễ dàng, nhất định phải vượt qua nỗi sợ hãi tâm lý, điều này đối với nữ sinh mà nói là vô cùng khó khăn, rất nhiều nữ sinh còn chưa vào đã sợ tới mức chân mềm nhũn.
Trình Trì yêu cầu của thầy giáo, tháo dây tơ hồng trên tay xuống, đặt ở trong hộp cất đồ ở trên bàn.
Sau khi học xong, rất nhiều người sắc mặt không tốt lắm, thậm chí có người trực tiếp nôn ra, có nữ sinh khóc.
Bình tĩnh nhất chỉ có một người, đó chính là Trình Trì.
Cậu đối mặt với thi thể chẳng những không có phản ứng, mà còn tự mình đụng vào, sau đó bình tĩnh hỏi giáo viên một vài vấn đề, thật giống như ở trước mặt cậu không phải một thi thể, mà là một con thú bông.
"Trời ạ, Trình Trì thật sự rất bình tĩnh."
"Ôi, cảm giác như cậu ấy không có trái tim, giống một máy móc chỉ biết học tập, sẽ không thích, sẽ không sợ, không có cảm xúc gì."
"Có tố chất như vậy mới thích hợp học y, bây giờ tôi hơi hối hận, có phải đã chọn sai ngành rồi không."
"Bây giờ hối hận cũng vô dụng, nhịn một chút đi, lâu dài sẽ dần thích ứng được thôi."
Trình Trì rửa tay sạch sẽ, đi ra khỏi phòng thí nghiệm, đang muốn đi lấy đồ của mình, lại phát hiện Dương Tư đứng ở trước bàn, trong tay cầm sợi tơ hồng của mình.
Dương Tư đến trước, sau khi đeo xong vòng tay của mình, không kìm được tò mò mà cầm lấy sợi tơ hồng kia, mặt trên có một hạt bạc.
Là món đồ rất bình thường, cũng không quá giá trị. Nhưng cách ăn mặc hàng ngày của Trình Trì, mặc dù khiêm tốn không phô trương, nhưng hầu như đều là hàng hiệu, gia cảnh Trình Trì chắc là không tồi, thế nhưng lại đeo món đồ rẻ tiền như vậy?
Cô ta muốn kéo hạt bạc kia ra, đang muốn nhìn kỹ, đột nhiên sợi tơ hồng trong tay lại bị đoạt đi.
"Ai cho cô đụng đến đồ của tôi?"
Trình Trì rất hung dữ, sắc mặt âm trầm dọa người. Một tiếng rống giận này, không chỉ khiến Dương Tư hoảng sợ, mà còn khiến các bạn học khác cũng sợ hãi.
"Tôi, tôi chỉ là muốn nhìn xem."
"Cút xa ra một chút!"
Trình Trì cẩn thận cất sợi tơ hồng đi, không nhìn cô ta thêm lần nào nữa, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sải bước rời đi.
Ở trong ấn tượng của mọi người, Trình Trì luôn ít nói, một lòng đặt vào học tập, anh bình tĩnh giống như một hồ băng vạn năm không tan, không kích thích nổi một tia gợn sóng. Chưa từng thấy anh tức giận như vậy.
Dương Tư sắp khóc, anh biết rõ cô ta thích anh, lại hung dữ với cô ta ở trước mặt nhiều bạn học như vậy, làm cho cô ta vô cùng khó chịu.
Buổi tối, trong phòng ngủ, Từ Nhất Phồn nhịn không được nói: "Trình Trì, sao hôm nay cậu hung dữ với Dương Tư như vậy, hơi quá đáng rồi đúng không?"
Trình Trì mắt điếc tai ngơ ngồi ở trước đèn bàn học, tay cầm sợi tơ hồng, nghĩ đến đêm hè gió mát kia, cô gái ngây ngô và dịu dàng, cả người đều mềm mại, tất cả sự sắc nhọn đều không còn nữa.
Từ Nhất Phồn như gặp quỷ nhìn anh, lại trao đổi ánh mắt với hai người bạn cùng phòng khác.
Đây vẫn Trình Trì hung thần sát ác mà ban ngày hung dữ vó Dương Tư sao?
Mẹ nó đúng là một người đàn ông mê muội!
–
Mùa đông năm ấy, tới đến cuối năm, lại đã xảy ra rất nhiều chuyện bất ngờ.
Xưởng đường mà Triệu Dung vẫn luôn đi làm đóng cửa, không có nguồn thu nhập. Trong nhà chỉ nuôi tám con gà lại trúng dịch cúm, không có con nào còn sống. Chân Thời Hoài lại sưng mủ, lại phải làm giải phẫu.
Nhà bị dột suốt đêm mưa, cả nhà sắp bị vét sạch, trôi qua vô cùng khó khăn.
Hết lần này tới lần khác chính là vào lúc này, trong thôn lại nói muốn góp vốn xây đường, dựa theo nhân khẩu mà nộp tiền, mỗi người một ngàn năm tệ, Thời gia ba người, phải nộp bốn ngàn năm trăm tệ.
Trưởng thôn đến từng nhà thu tiền, Triệu Dung đành phải không mở cửa, giả vờ không ở nhà. Cuối cùng, cả làng chỉ còn lại gia đình họ chưa đóng tiền.
Mọi người không khỏi oán hận, bao nhiêu người ở sau lưng nói móc bọn họ. Ngay cả Triệu Dung cũng không dám ra ngoài, sợ bị trưởng thôn đuổi theo đòi tiền.
Thời Nhụy biết, Triệu Dung cũng không phải cố ý không nộp, mà là trong nhà thật sự lấy không ra một đồng.
Tiền thu đủ, năm sau sẽ bắt đầu công việc, thu không đủ, chậm trễ cả thôn. Cuối cùng trưởng thôn không còn cách nào khác, mang theo những người khác trong thôn tới cửa, mọi người vây quanh cửa.
"Triệu Dung, tôi biết các người ở nhà, mọi người đều nộp, các người không nộp, đến lúc đó sửa đường được rồi, các người được hưởng thụ như nhau, nghĩ cũng quá hay rồi!"
"Nếu là bọn họ không nộp, chúng tôi đây cũng không nộp, trưởng thôn, trả tiền lại cho chúng tôi."
Trưởng cũng vội ngan lại: "Đừng đừng đừng, khó lắm mới làm được, sửa đường là vì tốt cho mọi người, các người cũng cân nhắc đến khó khăn của tôi mà."
"Sao chúng tôi lại không suy xét chứ? Tiền không nộp sao? Nhưng làm việc phải công bằng chứ, đúng không? Nếu Thời gia không nộp tiền, chúng tôi cũng không nộp."
Có người ở ngoài cửa kêu: "Thời Hoài, Triệu Dung, đều là người một thôn, có muốn có một năm thanh tĩnh hay không? Nếu thật sự muốn xé rách mặt thì không dễ nhìn đâu."
Loảng xoảng! Trong phòng Thời Hoài truyền ra âm thanh đập vỡ cốc.
Người bên ngoài còn đang ồn ào, Thời Nhụy bịt lỗ tai, chỉ cảm thấy như có một ngọn núi đè xuống, sắp khiến cô không thở nổi.
Tiền này chắc chắn phải nộp, không nộp, chỉ sợ sẽ không được yên bình ăn tết.
Thời Nhụy mở cửa phòng Thời Hoài ra, nhìn thấy mảnh vụn đầy đất, Thời Hoài ngồi ở trên xe lăn, Triệu Dung ngồi ở trên ghế, hai người đều không nói chuyện, căn phòng yên tĩnh làm cho người ta cảm thấy rất áp lực.
Cô cầm cây chổi đi vào, quét sạch các mảnh vỡ, sau đó lấy ra một thẻ từ túi của mình.
"Bố, bà nội, ở đây có chút tiền, là lúc trước con làm thuê kiếm được, trước tiên cứ cầm lấy ứng phó tạm đi."
Cô không dám nhìn đôi mắt của bọn họ, bởi vì cô nói dối, tấm thẻ đó là lúc cô đi, Diêu Thanh đưa cho cô, cô không biết có bao nhiêu tiền, nhưng ước chừng bốn ngàn năm trăm tệ chắc là vẫn có thể nộp được.
Triệu Dung nhìn thoáng qua tấm thẻ kia, lại nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo sự nghi ngờ, càng đừng nói đến Thời Hoài từ trước đến nay đa nghi, trong ánh mắt dường như đã có suy đoán gì đó.
Thời Nhụy vô cùng căng thẳng, sợ bọn họ truy hỏi, càng sợ bố đã đoán được, sau đó lòng tự trọng bị đánh vỡ, nổi giận đùng đùng.
Triệu Dung vẫn nhận lấy tấm thẻ kia, mà Thời Hoài cũng không nói gì.
Con người bị ép đến một mức độ nhất định, đôi khi thực sự không thể không cúi đầu. Người cũng không thể một mực trốn ở nhà không ra ngoài, tạm thời chiếm dụng một chút, giải quyết vấn đề cấp bách của trưởng thôn cũng tốt, sau này có tiền, bổ sung lại là được.
Thời Nhụy cho rằng chuyện này cứ như vậy mà giải quyết thuận lợi, bố và bà nội sẽ không phát hiện, nhưng sự thật chứng minh, cô nghĩ sai rồi.
Ngày đó Thời Hoài và Triệu Dung đi ngân hàng rút tiền xong trở về, bước vào trong nhà, Thời Nhụy còn vui mừng chào đón, kết quả Thời Hoài phẫn nộ mà ném cái thẻ cho cô.
Thời Nhụy nhẹ nhàng nhặt thẻ lên, trong lòng có loại dự cảm vô cùng bất an.
"Bố, làm sao vậy?"
Ngay sau đó, Thời Hoài lại ném ra một chứng từ chuyển tiền, Thời Nhụy nhặt lên xem, trên đó rõ ràng viết tên Diêu Thanh.
Thời Nhụy biết, đây là điểm đau của Thời Hoài. Lúc cô đưa thẻ ra, cô đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng vì có thể sẽ bị phát hiện.
"Bố, người đừng nóng giận, tiền này chỉ là chúng ta mượn, khẩn cấp mà thôi, chờ có tiền sẽ trả lại."
Thời Hoài không để ý tới cô, nổi giận đùng đùng lăn xevào phòng.
Triệu Dung ngồi trên ghế ở ngoài sân, vẫn không nói chuyện, nhìn dáng vẻ cũng vô cùng tức giận.
"Bà nội, người đừng nóng giận." Thời Nhụy thật cẩn thận đi đến.
Triệu Dung lúc này mới nói: "Nhụy Nhụy, cháu không biết, lúc trước ở ngân hàng, chúng ta vừa lúc đụng phải lão Quách cùng thôn, trước kia hắn cùng bố cháu làm việc trong nhà máy, cũng biết Diêu Thanh. Thật không khéo trùng hợp, tờ giấy này vừa vặn bị hắn nhìn thấy, thứ này không che chắn gì, ở ngân hàng trước mặt nhiều người như vậy, cười nhạo bố cháu dựa vào vợ cũ nuôi sống, cháu nói có tức giận hay không?"
Thời Nhụy không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, đây là hung hăng đánh vào mặt bố, khiêu khích lòng tự trọng của một người đàn ông, trách không được ông sẽ tức giận.
Cô không dám đi an ủi, sợ nói cái gì cũng sai, nghĩ thời gian có thể xoa dịu tất, dần dà, sẽ không tức giận nữa?
Nhưng buổi tối hôm đó, Thời Hoài uống say.
Tháng mười hai âm lịch, trời đã rất lạnh. Trấn nhỏ phía nam không có hệ thống sưởi, không có điều hòa không khí, tất cả mọi đều đi người ngủ sớm hơn.
Thời Hoài một mình bò dậy, uống rất nhiều rượu, sau đó bình rượu vỡ vụn, tiếng vang thật lớn đánh thức Thời Nhụy, cô khoác áo chạy tới, phát hiện Thời Hoài đã trượt khỏi xe lăn ngã xuống đất, ồng ngồi trong một đống mảnh sứ, mùi rượu trong phòng bốc lên.
Bình rượu không phải là vỡ, là bị ông đập vào chân mình, lúc này vết thương trên đầu gối ông máu tươi chảy ròng ròng.
"Bố!" Thời Nhụy lo lắng chạy đến, muốn đỡ ông dậy, nhưng Thời Hoài dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, cô dùng hết sức lực cả người ông cũng không chút nhúc nhích.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Dung cũng tới: "Chuyện gì xảy ra vậy? Thời Hoài, conh uống nhiều rượu như vậy để làm gì? Mùa đông vẫn còn nằm trên mặt đất, sao chân chảy máu? Sao con lại hành hạ cơ thể mình như vậy?"
Hai người thật vất vả mới đỡ ông ngồi dậy, nhưng ông vẫn nói say sưa, còn luôn muốn thoát ra khỏi bọn họ.
"Loại giống như ta......đồ vô dụng, sống làm gì? Bọn họ nói......Ta sống dựa và vợ trước, ha ha, ta sống dựa vào vợ trước......"
Thời Hoài ngày thường ít nói, cái gì cũng đè ở trong lòng, áp lực lâu ngày, hôm nay lại bị chọc tới chỗ đau, trong lòng khó chịu, cuối cùng lựa chọn say một lần để phát tiết.
Triệu Dung bộ dạng này của ông, trong lòng cũng không có tư vị: "Nhụy Nhụy, cháu đi gọi chú Vương đến giúp một tay, chúng ta đưa bố cháu đến bệnh viện."
"Vâng."
Thời Nhụy vội vàng chạy ra ngoài, mới vừa mở cửa sân ra, lại phát hiện có một người đang đứng ở ngoài cửa.
Cô nhìn anh, hơi không tin được vào mắt mình.
_Hết chương 63_