"Nhớ cô ấy?" Nguyên Lượng tựa vào ghế, nghe cậu nói như vậy, cố gắng chống đầu lên, lại không chống được mà gục xuống, ngây ngốc bật cười, "Tớ cũng nhớ cô ấy, tớ còn có rất nhiều lời chưa kịp nói."
Ông chủ quán rượu thấy mấy thanh niên say rượu, cảm thấy hơi phiền phức, đi đến nói: "Các cậu có muốn gọi người nhà đến đón không? Tôi có thể gọi cho cậu không?"
Trình Trì ngẩng đầu lên, lấy tiền ra đặt lên bàn: "Không cần."
Cậu cố gắng chống đỡ đứng lên, cơ thể hơi lắc lư, nhưng còn miễn cưỡng đứng được, cậu kéo cánh tay Nguyên Lượng: "Đi thôi."
"Được, đi."
Ba thanh niên dìu nhau, chậm rãi đi ra khỏi quán rượu.
Ông chủ cầm tiền lên xem, vội hét lên: "Này, thừa tiền rồi, còn tiền của cậu nưax."
"Không cần." Trình Trì vẫy vẫy tay.
"Còn có sách của cậu."
"À." Trình Trì lảo đảo lắc lư trở về lấy, hận lấy sách cẩn thận ôm vào trong lòng, "Cảm ơn."
Ông chủ cảm thấy thật kỳ lạ, đứa trẻ này uống đến say khướt, không giống như là học sinh tốt, nhưng ngay cả ra ngoài uống rượu cậu cũng mang theo sách, lúc trước còn một mình vừa làm bài vừa uống rượu, sao lại có đứa trẻ mâu thuẫn như vậy?
Bên ngoài đột nhiên tuyết rơi dày, ba người xiêu vẹo xiêu vẹo đi trong băng tuyết, không biết là ai vấp chân ai, cuối cùng tất cả đều ngã xuống.
Nền tuyết mềm mại như bông, Nguyên Lượng còn tưởng rằng đang ngủ ở trên giường của nhà mình, còn thoải mái mà trở mình, trong miệng lẩm bẩm nói: "Muốn đi tìm em gái Trà Trà, các cậu nói có được không?"
Tuyết rơi dày như lông ngỗng rơi trên mặt mỗi người, Ngô Thiệu Châu nằm ngửa nhìn bốn phía trong tuyết, chỉ cười: "Không được, cậu ấy lại không thích cậu, cậu không sợ cậu ấy cầm chổi đuổi cậu sao?"
"Ai nói cậu ấy không thích tớ?" Nguyên Lượng ầm lấy một nắm tuyết liền ném về phía cậu ta.
Tuyết rơi ở trên mặt Ngô Thiệu Châu, cậu ta cũng không phản kích lại, chỉ nói: "Cậu ấy thích cậu như thế sao lúc nào cũng gây sự với cậu?"
"Cậu thì biết cái gì!" Nguyên Lượng mắng xong, đột nhiên hơi xấu hổ nở nụ cười, "Cậu ấy thích tớ nên mới gây sự với tớ. Đầu gỗ như cậu, chưa từng thích cô gái nào, căn bản không hiểu."
"Ai nói tớ không có, lão tử thích còn phải báo cáo với cậu sao?"
"A, từ khi nào vậy? Nói nói, học lớp nào?"
"Không nói cho cậu!"
Đấu võ mồm một trận, rốt cuộc Nguyên Lượng còn nhớ tới còn có một người khác: "A Trì, cậu ở đâu? Sao cậu không nói chuyện?"
Cậu ta vừa dứt lời, liền cảm giác sau lưng có một người dán lên, ôm lấy cậu ta, một tay sờ tới sờ lui trên người mình.
"Này này, A Trì, cậu làm gì, bình tĩnh lại, tớ là thẳng nam, cậu không thể hủy hoại sự trong sạch của tớ......"
"Câm miệng!" Trình Trì say hai mắt nhắm, dựa vào trên lưng cậu ta, tay ở trên người cậu ta mò mẫm lung tung, "Đưa điện thoại cho tớ, tớ phải gọi cho cô ấy."
"Muốn điện thoại thì nói sớm đi, lão tử cho rằng cậu muốn hiếp lão tử." Nguyên Lượng vội vàng lấu điện thoại từ trong túi ra, mở khóa cho cậu.
Trình Trì cầm điện thoại, suy nghĩ nửa ngày, lại nghĩ không ra dãy số, ủ rũ mà đánh mạnh vài cái vào đầu, quên đi, không gọi được điện thoại, thì gọi WeChat cũng được.
Cậu mở WeChat ra, tìm nửa ngày.
"Sao WeChat của cậu lại không có cô ấy?"
"Tớ làm sao dám có WeChat của cậu ấy, đó là Tiểu Nhụy Nhụy nhà cậu, nhiều xem một cái đều sợ bị đánh, còn dám thêm WeChat cậu ấy sao?"
Trình Trì tức giận giơ tay lên ném, Nguyên Lượng hét lên, bò qua nhặt lên, hất tuyết phía trên ra: "Đây là điện thoại của lão tử, cậu dịu dàng một chút có được không? Cậu cũng chỉ có thể ôn nhu với Nhụy Nhụy nhà cậu mà thôi, đồ vô lương tâm."
Mắt Trình Trì đỏ lên, nhìn màn đêm đen kịt đầy tuyết trắng, sâu kín nói: "Trái tim lão tử cũng không còn, nói gì đến lương tâm nữa?"
Lời này quá chọc tâm, trong lúc nhất thời mọi người đều trầm mặc.
Một lát sau, Nguyên Lượng đột nhiên nhớ tới: "Không phải lúc trược cậu gọi cho tớ sao, là số của cậu."
Sau khi cậu ta nhắc nhở như vậy, Trình Trì trì độn nhớ tới: "Ồ, tớ quên mất, tớ phải mua điện thoại mới."
Mắt thấy cậu lấy điện thoại từ trong túi ra, Nguyên Lượng quả thực cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười: "Đúng là thiên tài nha!"
Điện thoại chỉ mới mua ngày hôm nay, số vẫn là số trước đó. Bởi vì đêm giao thừa là một ngày đặc biệt, cậu sợ bỏ lỡ một câu "Năm mới vui vẻ"" của cô.
Đã lâu không mang theo điện thoại, vừa uống đã quên luôn việc này.
Trình Trì mở WeChat ra, cậu nhìn chằm chằm cái avatar quen thuộc kia.
Không có, một cái tin nhắn mới cũng không có.
Phanh một tiếng nổ lớn, cách đó không xa đốt pháo hoa, màn đêm đen kịt được thắp sáng, vô cùng rực rỡ.
Thời gian giống như quay về một năm trước, không có gì thay đổi. Qua kỳ nghỉ đông, cô sẽ trở lại, trở lại bên cạnh cậu.
Đêm giao thừa lạnh lẽo, cậu nằm ở trên nền tuyết, nhìn bầu trời, nói rất nhiều với WeChat.
"Nhụy Nhụy, em xem, lại bắn pháo hoa, rất đẹp, nếu có em ở đây, sẽ càng đẹp hơn. Chúng ta có thể cùng lên đỉnh núi xem pháo hoa, ở trên đỉnh núi có thể nhìn thấy pháo hoa của toàn bộ thành phố, vô cùng đồ sộ."
"Ừm, anh có thể cõng em, cõng em đi lên. Yên tâm đi, anh không uống say, lưng chắc chắn, cũng không ném em đi."
"Nhụy Nhụy, em có thể trở về không? Anh nhớ em!"
......
Năm mới ở trấn nhỏ phía nam vắng vẻ hơn rất nhiều, cũng có pháo hoa, chỉ là kém thành phố B náo nhiệt.
Thời Nhụy đứng ở trong sân, trong phòng truyền ra âm thanh Xuân vãn, lời nói của MC rất có thể khơi dậy cảm xúc của người khác trong ngày đặc biệt này.
Năm nay ở trấn nhỏ không có tuyết rơi, bầu trời đêm thậm chí có đầy sao.
Trong cái sân nho nhỏ, ngẩng đầu nhìn trời, giống như ếch ngồi đáy giếng, có thể nghe thấy tiếng vang của pháo hoa, nhưng mà cái gì cũng nhìn không thấy.
Cô nhớ tới ngày này năm trước, cô chỉ nhận được một tin nhắn của anh, "Tớ muốn nghe giọng nói của cậu", sau đó lén lút chạy ra ngoài.
Đêm đó, cô trốn dưới góc tường đầu làng tối đen như mực, nhìn pháo hoa của thành phố B trong video, cùng với gương mặt anh tuấn của thiếu niên, trái tim đập rất mãnh liệt trong hoàn cảnh tối tăm.
Thành phố B năm nay đã có tuyết từ lâu rồi đúng không? Đêm nay cũng không thể thiếu pháo hoa rực rỡ khắp thành phố.
Thành phố B và nơi này của họ là quá khác nhau, giống như hai thế giới, họ nhìn thấy có thể không phải là cùng một bầu trời.
"Nhụy Nhụy, vào đi, bên ngoài lạnh lắm." Triệu Dung thấy cô đã lâu không đi vào, liền mở cửa sổ gọi cô.
"Vâng, bà nội, cháu vào ngay."
Thời Nhụy nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng mang theo lời chúc phúc tốt đẹp nhất.
Trình Trì, năm mới vui vẻ nha!
–
"Nhụy Nhụy, năm mới vui vẻ!"
Nói hết những lời nhớ nhung, cuối cùng Trình Trì nhìn lên bầu trời đêm, chỉ một câu: Năm mới vui vẻ.
Không biết bây giờ cô đang làm gì, có phải cũng giống cậu không, nhìn lên bầu trời đêm?
"Ôi trời, các cậu cứ ngủ như vậy ở trên nền tuyết không được đâu, sẽ sinh bệnh đó, dậy nhanh lên."
Ông chủ quán rượu mở cửa, phát hiện họ nằm trên mặt đất, hoảng sợ. Cũng không biết thông báo cho người nhà bọn họ như thế nào, trời lạnh như vậy, cứ để bọn họ nằm như vậy chắc chắn không được. Vì vậy, ông chủ, một số nhân viên phục vụ dìu ba người bọn họ vào.
Khi đó bọn họ đã hoàn toàn say, cái gì cũng không biết. Chỉ nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng lẩm bẩm cái gì đó trong miệng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, ai cũng đau đầu, giống như bị Đường Tăng niệm thần chú, đau đầu muốn nổ tung.
Hoàn cảnh lạ lẫm, giường xa lạ, làm vẻ mặt ba người mơ hồ.
Ông chủ bưng khay trà đẩy cửa đi vào, cười nói: "Tỉnh rồi Nào, uống một ly trà tỉnh rượu đi, tư vị say xỉn không dễ chịu đâu. Cũng trách tôi, hôm qua nên khuyên các cậu uống ít một chút."
Nguyên Lượng ngồi dậy, vẻ mặt mờ mịt gãi gãi đầu: "Ông chủ, là ông khiêng chúng tôi vào F?"
Ông chủ cười: "Đúng vậy, không thể liên lạc với gia đình của các cậu, cũng không thể để ngủ trên tuyết."
Ngủ trên nền tuyết?
Ba người nhìn nhau, hoảng hốt nhớ tới chuyện ngu xuẩn đêm qua sau khi uống say, Nguyên Lượng mơ hồ nhớ rõ có một bàn tay heo muối sờ loạn trên người cậu ta.
Cậu ta vỗ trán, chỉ vào Trình Trì: "Cậu dám sờ soạng tớ, mẹ kiếp, sự trong sạch của tớ cứ như vậy bị cậu làm vấy bẩn."
Trình Trì không để ý tới cậu ta, bởi vì dường như cậu nhớ tới vấn đề nghiêm trọng hơn, vội vàng lấy điện thoại tới mở ra.
Nhìn thấy trong hộp thoại kia tràn ngập giọng nói mình gửi, cậu nhíu mày, rất muốn tự chôn mình.
Đã quên mình nói cái gì, cậu cũng không có dũng khí click mở.
Quên đi, dù sao cũng là sự ngu xuẩn sau khi uống rượu.
Dù sao, cô cũng không trả lời.
Sau khi khai giảng, Trình Trì tiếp tục duy trì phương thức học tập điên cuồng của học kỳ trước, mấy lần thi mô phỏng đều vững vàng đứng đầu lớp, bỏ xa người khác.
Các giáo viên đã nhìn ra, từ sau khi Thời Nhụy đi rồi, cậu liền ngoan ngoãn, hoàn toàn đem chính mình trở thành một cái máy học tập, không mang theo một chút thương tiếc nào.
Các thầy cô thậm chí còn mở một cuộc họp nhỏ để phân tích tình hình của Trình Trì, bọn họ rất lo lắng, không phải lo lắng cho việc học tập của cậu, cậu thiên phú dị bẩm, học cái gì một chút là thông suốt, tương lai thi đại học căn bản không có vấn đề gì. Họ lo lắng về trạng thái tinh thần của cậu.
Chắc là Trình Trì mở ra tiền lệ chưa từng có trước đây, sau không có người theo kịp, học tập nghiêm túc đến mức khiến các giáo lắng cậu sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Một ngày kia, Tôn Bình gọi cậu vào văn phòng, lúc ấy giáo viên giảng dạy mấy môn khác đều ở đây, bọn họ chuẩn bị sẵn sàng tìm cách nói chuyện với cậu một chút.
Đứa trẻ này là một nhân tài, nhưng đừng tự hủy hoại chính mình.
Cũng trong ngày đó, Trình Trì đưa ra một yêu cầu kinh người.
"Tôi muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay."
Mấy giáo viên liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng thiếu niên trước mắt vô cùng bình tĩnh, cậu làm cho bọn họ cảm thấy không phải là cậu nhất thời xúc động, mà là đã sớm suy nghĩ kỹ lưỡng mới đưa ra quyết định này.
"Nhưng em chỉ mới học lớp 11 thôi nhóc con."
Trình Trì ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ: "Em đã tự học xong nội dung lớp 12 rồi."
Mấy giáo viên:......
Giáo viên tiếng Anh La Tuyết hơi đau lòng cho cậu: "Vì sao phải vội vàng như vậy? Ép buộc mình chặt chẽ như vậy sao?"
Con ngươi đen láy của Trình Trì hiện lên một ánh sáng: "Bởi vì em sợ cô ấy chờ không kịp."
Một năm đó, tin tức trường trung học trực thuộc đại học B có một học sinh lớp 11 tham gia thi đại học giành được chức Trạng Nguyên ban tự nhiên chiếm lĩnh tiêu đề của các phương tiện truyền thông lớn, được các trường đại học lấy ra làm tấm gương truyền cảm hứng. Trong thời gian đó, học sinh trường nào cũng đều cất giữ một tờ báo.
"Thật phi lý, học tập trâu bò như vậy thì thôi, mấu chốt là bộ dạng còn đẹp trai như vậy."
"Đúng vậy, ngoại hình có thể trực tiếp ra mắt, lại nỗ lực học tập như vậy, làm người khác hổ thẹn."
"Không phải là ông trời đóng một cánh cửa của cậu ấy lại, ngài sẽ mở ra một cánh cửa khác sao? Ông trời này không chỉ không đóng một cánh cửa, mà còn mở ra cánh cửa toàn cảnh bầu trời cho cậu ấy, đúng không?"
"Nói như vậy, ông trời đã đóng đinh cả cửa ra vào và cửa sổ của tôi phải không?"
Những lời này truyền tới tai Trình Trì, cậu chỉ cười khổ.
Vì sao cậu lại cảm thấy ông trời bất công, đem cánh cửa quan trọng nhất cuộc đời cậu đóng lại chứ?
Một năm đó, Trình Trì bị các trường đại học lớn tranh giành, trường trung học trực thuộc đại học B có một học sinh ưu tú như vậy, trên mặt các giáo cũng có ánh hào quang, còn đặc biệt tìm cậu tâm sự.
"Trình Trì, em muốn học ngành gì?"
"Học y!"
_Hết chương 59_