Thời Nhụy cũng không đi vệ sinh, bước chân ngừng ở bên ngoài, xoay người lại.
Trình Trì mặc một bộ quần áo mà lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, đương nhiên, là lần đầu tiên của cô, còn thật ra đối với Trình Trì, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Rốt cuộc anh vẫn tới tiễn cô, gặp lần cuối cùng, sau này Thời Nhụy nhớ tới anh, nghĩ đến bọn họ cũng đã chân thành nói lời tạm biệt, về sau sẽ không khổ sở như vậy, đúng không?
"Em quyết định?"
Thời Nhụy chỉ cảm thấy ánh mắt giờ khắc này của Trình Trì khiến trái tim cô muốn tan nát, nhưng cô vẫn kiên cường gật đầu, nhếch môi mỉm cười, kiềm chế giọng nói run rẩy.
"Quyết định."
Trình Trì cũng không đành lòng làm cô áy náy và đau khổ hơn nữa, cho nên đem tất cả đau đớn đều đè xuống, hít sâu một hơi, giang hai tay về phía cô, nhẹ giọng nói: "Vậy ôm một cái đi."
Thời Nhụy chủ động đi qua, ôm lấy anh.
Cô dựa vào ngực cậu, tham lam cảm nhận nhịp tim cậu: "Anh phải khỏe mạnh, vẫn phải cố lên, được chứ?"
Trình Trì ôm thân thể mềm mại của cô, thật muốn vĩnh viễn không buông ra, cổ họng nghẹn lại: "Được."
Trên loa thông báo, giọng nữ dịu dàng thúc giục mọi người chuẩn bị lên tàu, Thời Nhụy rời khỏi vòng tay của cậu.
Có người lục tục đi ra từ trong phòng vệ sinh, bước chân càng thêm vội vàng.
Trình Trì nhìn cô, đôi mắt đen như vực sâu đè nén cảm xúc mãnh liệt, giống như muốn khắc bộ dạng của cô vào trong lòng, liếc mắt một cái cũng không nỡ rời đi.
Thời Nhụy vốn nên xoay người rời đi, trong lòng lại đột nhiên có một nỗi xúc động, lại đến gần cậu, cánh tay ôm lấy cổ cậu, chủ động hôn lên.
Đầu Trình Trì nổ tung, kìm lòng không được ôm eo cô, làm nụ hôn này sâu sắc hơn nữa.
Rất trìu mến và không nỡ, nhưng rất ngắn ngủi.
Kết thúc, cậu ôm lấy mặt cô, giọng nói hoàn toàn khản đặc: "Đây có phải là hôn tạm biệt không?"
Thời Nhụy sờ mặt cậu, xem nhẹ trái tim tan vỡ trong đáy mắt cậu, xoay người cười nói: "Anh trai, tạm biệt!"
Cô không bao giờ nhìn lại, bởi vì cô không muốn cậu nhìn thấy nước mắt của cô.
Trình Trì dựa vào vách tường lạnh băng, nhìn bóng lưng cô, cả người giống như bị thứ gì đó đánh bại.
Bọn họ đều biết, đây không phải là một câu chia tay đơn giản, là vẽ dấu chấm hết cho tình cảm của bọn họ, cũng có thể là vĩnh biệt.
Đó là tạm biệt, nhưng lại không bao giờ gặp lại.
Thời Nhụy lên tàu, ánh mắt nhìn đám người tiễn biệt ngoài cửa sổ xe, hình ảnh lần trước Trình Trì xông lên tàu lại hiện lên trong đầu cô.
Lúc này đây, anh sẽ không xông lên lần nữa.
Tất cả đều phải trưởng thành, phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình!
Thật ra, từ lúc Thời Nhụy trở về từ phòng vệ sinh, Thời Hoài và Triệu Dung đều nhìn ra đôi mắt cô hồng hồng,hình như là đã khóc. Lúc này cô lại lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào. Cô ngoan ngoãn lựa chọn về nhà cùng bọn họ, nhưng vẫn có một chút không buông xuống được.
Bọn họ không nói gì, Triệu Dung đưa một quả chuối cho cô: "Nhụy Nhụy, ăn chuối đi."
"Cảm ơn bà nội!"
Thời Nhụy cầm chuối, căn bản ăn không vào.
Thì ra cô thật sự không thoải mái như vậy, sẽ khổ sở, vô cùng khổ sở!
Nàng vứt bỏ không phải là việc học, không phải là mẹ, không phải cậu, mà là tình cảm chân thành nhất và cũng rung động nhất của thanh xuân!
Tàu khởi động, từ từ rời khỏi nhà ga.
Trình Trì từ sau sân ga đi ra, nhìn đuôi xe lửa rất nhanh biến mất trong tầm mắt của cậu, trong lòng lập tức trống rỗng.
Ngoại trừ những suy nghĩ và đau đớn kéo đến như thủy triều, khôn còn lại thứ gì.
Đột nhiên cậu huy quyền nện lên vách tường, một quyền lại một quyền, mỗi một quyền vang vọng trong lòng cậu, đều là tên của cô.
Những người đi ngang qua đều nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, có chút sợ hãi vì lệ khí đầy người cậu, lại giống như có thể lây nhiễm sự bi thương nồng đậm của cậu, sinh ra một chút đồng cảm.
Trên tường lưu lại vết máu, nắm tay Trình Trì run rẩy, cái loại đau đớn này cũng không che dấu được nỗi đau trong lòng cậu, một chút cũng không thể.
Cậu cúi đầu, tránh đi ánh mắt của người khác, dùng cánh tay lau đi khóe mắt ướt át. Khi ngẩng đầu lên, cậu phát hiện trước mắt có một ông lão tóc bạc trắng, cơ thể gầy gò.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ bừng của thiếu niên, khuôn mặt ông lão hiền lành, cười tủm tỉm nói: "Người trẻ tuổi, tại sao phải làm tổn thương chính mình như vậy? Những người yêu thương cháu nhìn thấy cháu như thế này, cũng sẽ buồn."
Trình Trì khóe môi kéo ra một tia đau khổ: "Cô ấy đi rồi, không thấy đâu nữa."
"Nào, người treere tuổi, tôi già rồi, không đi được nữa, cháu đỡ tôi ra khỏi nhà ga được chứ?"
Ông lão đưa một cánh tay ra, Trình Trì vội đỡ lấy ông: "Được ạ."
"Đúng là một đứa trẻ ngoan!" Ông lão cười khen cậu.
Trình Trì đỡ ông lão chậm rãi đi ra khỏi cửa ra, cậu phát hiện trước ngực ông lão treo một cái hộp nhỏ, chính là bởi vì treo cái hộp kia, cho nên cả người ông mới càng thêm còi cọc hơn.
Ông lão thấy cậu nhìn chằm chằm hộp nhỏ của mình, chạm vào hộp, mỉm cười nói: "Đây là bạn già của tôi."
Trình Trì ngẩn ra chớp mắt một cái, chỉ thấy khi ông lão nhắc tới bạn già khi, vẻ mặt không khỏi lại nhu hòa hơn vài phần.
"Bạn già của ta, khi còn sống muốn đi rất nhiều nơi, nhưng vẫn không có cơ hội đi, cho nên ta liền dẫn bà ấy đến nơi bà ấy muốn đi xem một chút, chuyến này vừa mới đi Tây Hồ trở về, ta hỏi bạn già nói, Tây Hồ có đẹp không? Bà ấy mỉm cười và nói, vô cùng đẹp."
Ông lão nói tới đây, nở nụ cười, thật giống như bạn già thật sự nói vậy, tươi cười mang theo sự thỏa mãn.
"Người trẻ tuổi, trên đời này không có gì là không qua được, nếu là thật sự yêu cô gái đó như vậy, cho dù là sinh tử, đều không phải là khoảng cách."
Ông lão cười ha hả nói một phen, lại làm đáy lòng Trình Trì rất xúc động.
Sinh tử đều không phải là khoảng cách, lại sợ chia tay sao?
Sau khi ra khỏi nhà ga, gia đình ông lão đến đón ông, họ cảm ơn cậu và nói lời tạm biệt.
Trình Trì ngồi trên bậc thang ở ngoài nhà ga, nhìn kẻ đến người đi.
Mặt trời nghiêng về phía tây, ánh sáng màu cam chiếu lên bóng dáng cô đơn của cậu. Vào thời điểm đó, đột nhiên cậu hiểu được ý nghĩa của cuộc sống.
–
Sau khi Thời Nhụy về nhà, thân thích hàng xóm nhóm đều nhiệt tình tới thăm cô, biết cô thôi học, đều bày tỏ sự tiếc nuối và đồng cảm.
Lại là bệnh nặng mà thôi học, chuyện lớn như vậy phát sinh ở trên người một cô gái nhỏ, thực sự quá tàn nhẫn, bọn họ mang đủ loại tâm tư xem kịch tới an ủi nàng.
Thế nhưng, khi bọn họ nhìn thấy Thời Nhụy, lại phát hiện cô cũng không cần những thứ này, cô vẫn là cô gái luôn tươi cười kia, cũng không vì những đả kích này mà tính tình thay đổi.
Ngay cả Triệu Dung cũng phát giác, biểu hiện của đứa trẻ này quá kiên cường. Từ sau ngày đó đỏ mắt ngồi ở trên tàu, chưa bao giờ nhìn thấy cô buồn bã.
Cũng tốt, cô vẫn là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện kia.
Mặc dù Thời Nhụy thôi học, nhưng cũng không bỏ bê việc học của mình, mỗi ngày cô vẫn kiên trì đọc sách làm bài tập.
"Nhụy Nhụy, cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, bây giờ đã thôi học, làm những việc này cũng không có ý nghĩa."
Có ý nghĩa! Đối cô mà nói rất có ý nghĩa.
Cô chỉ mỉm cười: "Bà nội, cháu thích đọc sách làm bài tập, nhiều năm như vậy đẫ quen, rất vui vẻ, nhất thời không bỏ được."
"Vậy được rồi, chúa đừng tự làm mình mệt mỏi là được."
Sau khi Triệu Dung rời đi, Thời Nhụy đặt bút xuống, đem một chậu tiên nhân cầu trên bàn chuyển ra ngoài cửa sổ, để cho nó tắm nắng.
Rất nhiều chuyện trong mắt người khác có lẽ rất nhàm chán, rất vô dụng, nhưng đối với cô mà nói nó rất có ý nghĩa!
Bởi vì ngày hôm đó trên tàu, cô nhận được tin nhắn từ Trình Trì.
——Còn nhớ anh đã nói gì với em không? Anh sẽ luôn chờ em, miễn là bạn sẵn sàng đi về phía anh, cho dù có muộn như thế nào, cần bao nhiêu thời gian, anh sẽ luôn chờ em! Chúng ta đừng bỏ cuộc, cố lên!
Ừm, không buông tay, phải cố lên!
Trong trấn của bọn họ, có một lão Trung y nổi tiếng họ Đường, nghe nói y thuật thần kỳ, thậm chí có người ở thành phố khác đến tìm ông khám bệnh. Sau khi bọn họ trở về từ thành phố B, Triệu Dung liền dẫn Thời Nhụy đến tìm bác sĩ Đường khám bệnh.
Nếu không có cách nào để làm phẫu thuật, thì sử dụng Trung y để điều trị, tóm lại không thể ngồi chờ chết. Triệu Dung sinh ra và lớn lên ở đây, nhiều năm như vậy, cũng nghe nói bác sĩ Đường chữa khỏi không ít bệnh nan y, bà vẫn đặt hy vọng vào ông ấy.
Sự nhân từ của bác sĩ Đường, nổi danh bốn phương tám hướng. Ông cũng rất đau lòng cho cô bé này, cảm thấy cô còn nhỏ tuổi đã bệnh tật quấn thân, rất không dễ dàng, cũng muốn cố gắng điều trị thật tốt cho cô. Ông không chỉ kê toa thuốc Trung y, mà còn châm cứu cho cô, chú ý đến chế độ ăn uống của cô, dạy cho cô một số phương pháp để tăng cường chức năng tim và phổi.
Thái độ chữa bệnh của Thời Nhụy vẫn luôn tích cực, vô cùng phối hợp. Bởi vì thường xuyên đến phòng khám của bác sĩ Đường, có đôi khi cô còn giúp bác sĩ Đường ra tay, trong lòng bác sĩ Đường thích rất cô bé này, cho nên có đôi khi dạy cho cô một số vấn đề y học, cơ bản là dốc hết sức dạy dỗ.
Thời Nhụy ở chỗ bác sĩ Đường học được một phương pháp mát xa, mỗi ngày trở về đều bóp chân cho Thời Hoài, đây cũng coi như là động lực và niềm vui cô tìm được trong quá trình chữa bệnh.
Trước kia vì chân của bố, cô vẫn luôn hy vọng có thể thi đậu vào trường y, bây giờ không ngờ mình có thể làm một ít việc có ý nghĩa vì chân của ông, cái này cũng khá tốt.
Bác sĩ Đường dặn dò cô không thể chạy nhanh, nhưng có thể đi dạo những nơi có không khí tốt, hít thở sâu, cho nên mỗi ngày sau khi cô ăn cơm tối đều đi dạo bên bờ sông, đứng bên bờ sông tập thể dục đơn giản.
Kỳ nghỉ hè kia, cô đã từng cùng Trình Trì tới nơi này, tất cả dường như chỉ mới ngày hôm qua, một chút tốt đẹp kia dường như vẫn còn ở trong không khí, không tản đi.
Nhìn dòng sông chảy xiết, cô nhớ lại ngày đó Trình Trì ở đây hỏi cô, chọn ban tự nhiên hay xã hội, cô vô cùng kiên định nói cho cậu biết, cô lựa chọn tự nhiên, bởi vì sau này cô muốn làm bác sĩ.
Ừm, xa cách mấy tháng, cảnh còn người mất, nhưng niềm tin của cô vẫn không thay đổi.
Thời Nhụy, không được từ bỏ, phải cố lên!
Sau đó bác sĩ Đường thấy cô thông minh lanh lợi, học cái gì một chút là thông suốt, dứt khoát để cô ở trong phòng khám giúp đỡ ông, còn trả lương cho cô. Cân nhắc đến tình trạng sức khỏe của cô, còn nói để cô không cần mỗi ngày đều đến phòng khám, muốn khi nào đi bốc thuốc và châm cứu đến là được, suy nghĩ thay cô rất chu đáo.
Vừa có thể trị bệnh cho mình, vừ có thể học được điều gì đó, còn có thu nhập ổn định, đây đương nhiên là sự an bài tốt nhất.
Thời Nhụy biết, bác sĩ Đường là một người lương thiện, ông đang mượn danh nghĩa như vậy để giúp đỡ cô, nâng đỡ cô. Đương nhiên cô cũng sẽ không phụ lòng tin của ông, làm việc trong phòng khám vô cùng nghiêm túc, còn rất siêng năng, vệ sinh trong phòng khám trong ngoài đều được cô bao trọn.
Đảo mắt đến tháng mười hai âm lịch, Thời Nhụy dùng số tiền lương đầu tiên mình nhận được mua cho Thời Hoài và Triệu Dung một người một cái áo lông vũ, mà chỉ mua cho mình một bộ ngũ tam.
Cô có một ý nghĩ táo bạo, có lẽ cô có thể vào phòng thi năm đó với các bạn cùng lớp?
Nghe có vẻ tham lam, cũng hơi không thực tế, nhưng không thử làm thế sao biết được, đúng không? Có lẽ cô thực sự có thể làm điều đó, mọi thứ đều con người tạo ra, phải không?
Vào cuối đông, Thời Nhụy trở về từ phòng khám của bác sĩ Đường đi ngang qua trường học, không khỏi dừng chân nhìn khuôn viên trường, nhìn học sinh mặc đồng phục chạy trong sân trường, cười đùa, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Thật tốt!
Ngày đó về đến nhà, cô nhận được một bưu kiện.
Người gửi —— anh trai.
_Hết chương 56_