Trình Trì không phải một người dễ xúc động, nhưng khi cậu xúc động lên thật sự không muốn sống.
Ví dụ như cậu có thể vì người khác nói vài câu liền trực tiếp cầm chai rượu đập lên đầu người khác; ví dụ như vì một câu nói của cô thôi thì đột nhiên anh lại xông lên tàu, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả.
Hai chữ bỏ trốn thật sự dọa Thời Nhụy sợ rồi.
Tình thế trước mắt hai người đều rất rõ ràng, bọn họ đã đi vào ngõ cụt, dựa vào hiểu biết của cô đối với bà nội và bố, bọn họ căn bản sẽ không bao giờ để lại một con đường sống.
"Đi đâu vậy?" Tài xế hỏi.
Trình Trì liếc mắt nhìn Thời Nhụy một cái, lấy từ trong ví da ra vài tờ một trăm đưa cho tài xế: "Tùy tiện, đi trước, càng xa càng tốt."
"Được." Người lái xe vui vẻ nhận tiền, đạp ga.
Thời Nhụy tâm loạn như ma, lắc đầu nói: "Trình Trì, chúng ta không thể, không thể như vậy."
Trình Trì mệt mỏi dựa lưng vào ghế, thở dài, nắm tay cô thật chặt, rất bất đắc dĩ cắn môi dưới: "Chúng ta ngoại trừ như vậy, còn có thể thế nào?"
Đúng vậy, muốn chạy trốn khỏi ngõ cụt nạy, chúng ta ngoại trừ như vậy, còn có thể thế nào?
Thời Nhụy cũng biết, xúc động lúc này của cậu không phải là xúc động, mà là bị bức đến bước đường cùng, bất đắc dĩ mà làm như vậy.
"Nhưng mà, chúng ta cũng không thể như vậy!"
Thời Nhụy bị nhốt ở trong cái ngõ cụt này, bị buộc thỏa hiệp và từ bỏ, khó xử, đau đớn muốn chết. Cô là người muốn trốn thoát khỏi đó nhất.
Nhưng mà, cô không thể!
Ngoài cửa sổ xe, lá cây tháng mười bắt đầu đổ vàng, gió thổi qua thỉnh thoảng có vài chiếc lá vàng rơi rải rác.
Thời Nhụy từ từ ngẩng đầu lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu: "Có đau không?"
Trình Trì nắm lấy tay cô, từ ánh mắt của cô đã biết cô lựa chọn cái gì, đáy lòng có thứ gì đó từng chút từng chút rơi xuống, chia năm xẻ bảy.
Thật ra cậu biết, ngày đó ở cổng trường, khi cô khóc lóc chạy theo bố, cô cũng đã đưa ra lựa chọn.
"Nhụy Nhụy!" Cậu gọi cô, âm thanh khàn khàn, giống như là tơ máu từ đáy lòng chảy ra.
"Nhụy Nhụy, chúng ta có thể ra nước ngoài, đi du học, tìm nổi tiếng nhất bác sĩ chữa bệnh cho em, anh, bố và dì Diêu Thanh sẽ đồng ý. Như vậy mỗi ngày chúng ta đều có thể ở bên nhau, cùng nhau đi học, cùng nhau làm bất kỳ chuyện gì, ai cũng không thể tách chúng ta ra. Chờ bố và bà nội em hết giận, chúng ta lại trở về xin lỗi bọn họ."
Những lời anh nói nghe có vẻ rất hấp dẫn, mỗi ngày đi họ cùng anh, nắm tay nhau đi học, cùng nhau đi qua những con phố ở nước ngoài, mặc dù không phải là hoàn cảnh quen thuộc, nhưng lại có anh quen thuộc nhất, chỉ tưởng tượng một chút đã cảm thấy rất tốt đẹp.
Nhưng mà, bọn họ không thể làm như vậy.
Thời Nhụy khẽ thở dài một tiếng: "Anh trai!"
Trước kia Trình Trì luôn muốn nghe cô gọi anh trai, đây là lần đầu tiên, nghe được cô gọi anh như vậy, lại khiến anh sinh ra một loại sợ hãi cùng bi thương trước nay chưa từng có.
Bởi vì cậu nghe ra được, một tiếng anh trai này của cô, thuần khiết lại tan nát cõi lòng, đã không có lẫn lộn một chút tình yêu nam nữ, giống như cậu thật sự là anh trai của cô.
Thời Nhụy vô cùng khổ sở, nhưng vẫn cố gắng nâng khóe môi lên.
"Anh trai, chúng ta trở về đi!"
Bọn họ cũng không phải là một người ích kỷ, làm sao có thể bỏ lại, để cho những người yêu thương bọn họ lo lắng đây?
Chiếc taxi đi một vòng quanh thành phố, cuối cùng trở về điểm xuất phát.
Trình Trì có một vạn xúc động muốn dẫn cô đi, nhưng chỉ có một lý do, cũng đủ để cậu lấy lại lý trí, đó chính là cô.
Cô kiểm soát tất cả ý chí của cậu.
Chỉ cần cô nói một tiếng đồng ý, cậu có thể dẫn nàng đi đến chân trời góc biển. Nhưng cô không muốn, cô có quá nhiều chuyện không buông xuống được, cậu làm sao nhẫn tâm ép buộc cô đi làm chuyện trái với ý nguyện của cô, làm sao nhẫn tâm để cô áy náy cả đời.
Thật ra, lúc dẫn cô rời đi, cậu đã đoán được kết cục này, biết trốn không thoát. Chỉ là lúc ấy trong lòng cậu quá áp lực và đau khổ, rất cần một trận phát tiết.
Bây giờ dẫn cô đi một vòng, ngược lại cậu đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Trốn tránh không giải quyết được gì, cho dù có được tự do, nhưng linh hồn lại bị nhốt vào một cái lồng giam khác, bọn họ không có khả năng thật sự vui vẻ.
Lúc Thời Nhụy trở về bệnh viện, vừa lúc nhìn thấy Triệu Dung tìm cô ở khắp nơi, sắc mặt bà nôn nóng, vừa chạy vừa gọi tên cô, mà Thời Hoài bình thường không nói không rằng cũng đang lăn xe lăn đi khắp nơi, vẻ mặt lộ ra sự bối rối mà cô chưa từng thấy qua.
Thì ra bố cũng sợ mất đi cô!
"Bà nội, cháu ở đây!"
Triệu Dung vừa nhìn thấy cô, thở phào nhẹ nhõm, bước đến đây: "Nhụy Nhụy, cháu làm bà nội sợ muốn chết, đi đâu vậy?"
"Cháu vừa mới xuống tìm hai người, xuống tầng không nhìn thấy ai, cho rằng đã rời khỏi bệnh viện, liền đi ra ngoài tìm một vòng." Thời Nhụy nhìn về phía Thời Hoài cách đó không xa, nhỏ giọng nói, "Cháu sợ hai người đi rồi, không cần cháu nữa."
Vào thời điểm thích hợp này, cô đã chọn yếu đuối và thể hiện khao khát của mình đối với họ. Đó là một laoij thận trọng.
Nhiều năm như vậy, cô hiểu bà nội và bố mình, cô cũng sẽ nhìn mặt đoán ý, tâm cơ của cô cũng không hại ai, chỉ là vì muốn lưu lại một chút ấm áp bên người.
Thời Hoài dời mắt, nhìn về nơi khác.
Triệu Dung đau lòng mà kéo tay cô: "Sao lại như thế được? Cháu là tâm can bảo bối của bà nội, sao bà nội là không cần cháu được?"
Thật ra vừa rồi Triệu Dung trở về phòng bệnh không nhìn thấy Thời Nhụy, trong lòng làm sao không khủng hoảng? Kết quả bà sợ nhất là Diêu Thanh lai lén lút mang cháu gái của bà đi, giấu cô ở nơi bọn họ không thể tìm thấy được.
"Cháu còn bị bệnh, nhanh trở về phòng bệnh đi nằm đi."
Thời Nhụy đi theo bà nội hai bước, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn, trong lòng thở dài một tiếng.
Thật xin lỗi, Trình Trì!
Thật xin lỗi, mối tình đầu của em!
Trình Trì dựa vào vách tường, nghe tiếng bước chân của hai người càng ngày càng xa, mãi cho đến khi biến mất, cơ thể căng thẳng mới chậm rãi thả lỏng xuống. Nhưng lồng ngực lại giống như bị cái gì đó đè lên, làm cho hô hấp của cậu trở nên khó khăn.
Cuộc sống đầy rẫy chông gai, cô phải nhận lấy nhiều áp lực như vậy, giống như một gốc cỏ dại, vẫn ngoan cường phiêu diêu trong mưa gió. Nhưng cô còn nhỏ như vậy, vẫn không dễ dàng.
Cậu yêu cô như vậy, cho nên cậu không thể ích kỷ khiến cô khó xử.
–
Thời Nhụy không biết giữa bố và Diêu Thanh có đạt thỏa thuận gì hay không, tóm lại từ khi cô tỉnh lại, cả ngày này Diêu Thanh đều không xuất hiện.
Cũng tốt, nếu hai bên đều vẫn luôn cứng rắn, không chịu nhượng bộ, cuối cùng khó xử chỉ có cô.
Diêu Thanh không phải là một người không nói đạo lý, hoàn toàn ngược lại, bà rất hiểu đạo lý, có lẽ chính bà cũng không có cách nào thuyết phục chính mình, đi cướp đi cô từ tay bố và bà nội đã nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy.
Sau khi Thời Nhụy ngủ, nằm mơ thấy, trong mơ nghe được tiếng khóc, không quá chân thật, hình như rất xa xôi, rồi lại giống như ở bên tai.
Khi tỉnh dậy từ trong mơ, trong phòng bệnh không bật đèn, ngoài cửa sổ có ánh trăng trắng bạc chiếu vào.
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở, Thời Nhụy nghe tiếng nhìn lại, nương theo ánh trăng, nhìn thấy Diêu Thanh ngồi ở đầu giường nắm tay cô.
Tay Diêu Thanh không giống với tay bà nội, tay bà mềm mại thanh tú, mang theo nhiệt độ ấm áp. Bà đắm mình trong nỗi buồn của mình, không thấy rằng cô đã thức dậy.
Thời Nhụy biết bố đang ngủ trên một chiếc giường bệnh trống trải bên cạnh, mà bà nội ngủ ở bên kia trên giường gấp chuyên dùng để chăm sóc kia.
Diêu Thanh đè nén tiếng khóc của mình, chắc là cũng sợ bị bọn họ phát hiện.
Trong lòng Thời Nhụy cũng rất sợ bà nội và bố phát hiện, rốt cuộc nhịn không được nhỏ giọng mở miệng: "Con không sao, người trở về đi."
Lúc này Diêu Thanh mới phát hiện cô đã tỉnh, nắm chặt tay cô: "Nhụy Nhụy, mẹ......"
"Diêu Thanh, đêm hôm khuya khoắt cô lén lút vào đây làm gì?"
Rốt cuộc Triệu Dung vẫn là phát hiện, ngay lập tức lộ ra mười hai vạn phần cảnh giác, âm thanh sắc nhọn trong nháy mắt đánh vỡ đêm khuya tĩnh lặng, cũng đánh thức Thời Hoài.
Hai người giống như con nhím dựng gai nhọn trên thân lên, dùng ánh mắt đối địch nhìn bà.
Diêu Thanh lau nước mắt, đứng lên: "Tôi chỉ đến nhìn Nhụy Nhụy."
"Không cần cô nhìn, Nhụy Nhụy nhà tôi và cô không có quan hệ, cô cút nhanh cho tôi!" Bà nội nhanh tay nhanh chân xuống giường, vén tay áo lên, tư thế muốn chuẩn bị đuổi người.
Diêu Thanh lại không định lập tức rời đi, bà đau lòng mà nhìn thoáng qua Thời Nhụy: "Thời Hoài, mẹ, con hy vọng các ngươi có thể bình tĩnh một chút, chúng ta đều là vì Nhụy Nhụy, con nghĩ Nhụy Nhụy cần con."
Triệu Dung hừ một tiếng: "Nhụy Nhụy có chúng tôi là đủ rồi, không cần cô."
Thời Nhụy bất đắc dĩ mà nhắm mắt, chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung đau đớn.
"Mọi người đừng ầm ĩ nữa!"
Nhưng giọng nói của cô không có tác dụng.
Diêu Thanh hít một hơi thật sâu, nói: "Mẹ, con muốn mang Nhụy Nhụy ra nước ngoài, ở nước ngoài nhất định có bác sĩ có thể làm phẫu thuật cho Nhụy Nhụy."
"Diêu Thanh, cô cho chúng tôi ngu ngốc sao?" Triệu Dung tức giận chỉ vào bà, "Bác sĩ nói làm phẫu thuật nguy hiểm rất lớn, cô muốn mang con bé đi làm phẫu thuật? Ai sẽ gánh chịu loại nguy hiểm này, đến lúc đó Nhụy Nhụy có chuyện gì tôi sẽ tìm cô liều mạng."
Trước sau không thuyết phục được bọn họ, Diêu Thanh thống khổ che mặt: "Tôi là mẹ con bé, tôi hy vọng Nhụy Nhụy sẽ tốt hơn bất kỳ ai, tôi đương nhiên không muốn để cho con bé làm bất cứ điều gì mạo hiểm, cho nên mới nói ra nước ngoài tìm bác sĩ có chuyên môn cao hơn. Nếu không phẫu thuật, con bé se trở nên tồi tệ hơn."
"Tôi phi phi phi, Diêu Thanh cô ít nguyền rủa Nhụy Nhụy đi, tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng tìm cớ mang Nhụy Nhụy đi. Dù sao bác sĩ đã nói, Nhụy Nhụy không thể tiếp tục đi học nữa, vài ngày nữa chúng tôi sẽ đưa con bé về nhà, chỉ cần dựa theo lời bác sĩ nói điều trị tĩnh dưỡng thật tốt, thì sẽ tốt lên, Nhụy Nhụy nhà tôi thông minh hiểu chuyện như vậy, lại phải chịu bệnh tật tra tấn, ông trời cũng nhìn không nổi, con bé nhất định sẽ khỏe mạnh."
Thời Nhụy ngơ ngác mà nhìn bọn họ, bắt lấy trọng điểm lời nói vừa rồi của Triệu Dung.
"Bà nội, cháu...... không thể đi học?"
Triệu Dung lúc này mới giật mình phát hiện mình nhất thời nói ra chuyện này, vội vàng an ủi nói: "Nhụy nhụy, cái gì cũng không thể quan trọng hơn sức khỏe, bác sĩ chỉ nói tạm thời không thể, chờ sau này cháu khỏe lại, vẫn có thể tiếp tục đi học, cháu phải nghe lời."
Trong ánh mắt Thời Nhụy đột nhiên hiện lên sự tức giận, hai hàng nước mắt nóng hổi chảy xuống từ khóe mắt.
Nhiều năm như vậy, cô trả giá nhiều như vậy, chỉ vì có một ngày có thể dựa vào cố gắng của chính mình để chứng minh bản thân.
Nhưng mà, bây giờ lại nói với cô, cô không thể đi học?
Vì vậy, những nỗ lực trước đây của cô là vô ích! Tất cả đều uổng phí!
Cô khóc đến nỗi trái tim Diêu Thanh muốn tan vỡ, xoay người sờ sờ đầu cô, vừa khóc vừa an ủi nói: "Nhụy Nhụy, con đừng khổ sở, con có thể đi học, chỉ cần mẹ đưa con ra nước ngoài tìm bác sĩ......"
"Cô đừng dùng trò này nữa." Triệu Dung kéo bà ra, "Tôi nói cho cô biết, muốn mang đi Nhụy Nhụy, cửa cũng không có."
"Mọi người đừng ầm ĩ nữa!"
Thời Nhụy cảm thấy mình tựa như một con rối gỗ không có linh hồn, bị bọn họ kéo về hai hướng, sắp tan rã.
Giọng nói của cô trầm thấp, mang theo sự kiềm chế và bi thương đến cùng cực.
"Không cần ầm ĩ nữa, con biết con có tội, tất cả mâu thuẫn và hận thù là do con. Mọi người yên tâm, dù sao con cũng không sống được bao lâu, không phải sao?"
_Hết chương 54_