Trình Trì đưa cô về đến cửa nhà, Thời Nhụy đứng trên bậc thềm nhỏ ngoài cửa quay đầu lại, hai người nhìn nhau, đều hơi xấu hổ.
"Vào đi, nghỉ ngơi sớm một chút." Trình Trì nói.
Thời Nhụy gật gật đầu, lại nghĩ tới cái gì đó, lấy từ trong balo ra một cái cái hộp nhỏ, đặt trong tay cậu: "Tặng cho anh, sinh nhật vui vẻ!"
Trình Trì trở về nhà trọ, ngồi ở trên giường, mới chậm rãi mở cái hộp nhỏ kia ra.
Bên trong là một sợi tơ hồng, phía trên có một hạt bạc, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng khi cậu lật mặt dây lại, phát hiện phía sau mặt dây khắc mấy chữ cái, là chữ cái đầu tiên của tên hai người bọn họ, ở giữa còn có một hình trái tim nho nhỏ.
Trình Trì nằm ở trên giường, yêu thích không buông tay chơi đùa với nó, cảm thấy đây là món quà quý giá nhất mà cậu nhận được.
Mà lúc này Thời Nhụy cũng nằm ở trên giường, cô nhìn bóng đèn sợi đốt phủ đầy bụi bặm trên trần nhà, mang theo vài phần khó tin, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi mình.
Thật giống như nằm mơ, rất không chân thật.
Nhưng nhớ lại khoảnh khắc anh hôn cô mang đến cảm giác choáng váng, lại chân thật như vậy, cô ôm gương mặt nóng bỏng lăn một vòng trên giường, dùng chăn che toàn bộ đầu lại, ở trong chăn kêu a a.
Cho đến khi mình đều bị buồn bực chết, cô mới chui từ trong chăn ra, cầm lấy gương, phát hiện mặt mình trong gương đỏ như muốn nhỏ máu, trong ánh mắt nhộn nhạo có thể gọi là thiếu nữ xuân tình.
A a a, cô lại lần nữa dùng chăn che đầu lại.
Cô thật sự không nghĩ tới, cô cũng có hôm nay!
Mãi cho đến khi điện thoại ở đầu giường kêu lên, cô mới vươn một tay ra khỏi chăn, cầm lấy điện thoại.
"Ngoan nha, anh vô cùng thích món quà này, đây là sinh nhật hạnh phúc nhất mà anh từng trải qua, cả đời khó quên, cảm ơn em!"
Thời Nhụy nhìn chằm chằm tin nhắn này, đọc từng câu từng chữ vô số lần, vừa xem vừa ngây ngô cười.
Thì ra khi người ta thật sự cảm thấy hạnh phúc, thì sẽ không kìm lòng được nhếch khóe môi lên.
Tháng tám, Thời Nhụy bảo Trình Trì trở về thành phố B trước, nhưng Trình Trì không chịu đi, một mặt là luyến tiếc không muốn tách khỏi cô, một khác là cậu không yên tâm để cô trở về một mình, vừa nghĩ đến lần trước một mình cô trở về thành phố B gặp phải nguy hiểm, cậu liền vô cùng sợ hãi.
Thời Nhụy không lay chuyển được cậu, vì thế quyết định ở giữa tháng 8 trở về cùng cậu.
Biết được Thời Nhụy phải đi trước hai ngày, Thời Hoài cũng không nói gì giống lần trước, vẫn luôn không nói chuyện, Thời Nhụy nói với ông cũng không trả lời, lại bắt đầu dùng phương thức cáu kỉnh của mình.
Thời Nhụy rất bất đắc dĩ, cô biết hơn phân nửa là ông luyến tiếc cô đi, trong lòng cũng rất hụt hẫng.
Bất ngờ hơn chính là, ngày cô đi, Thời Hoài thế nhưng đẩy xe lăn ra tới, muốn cùng bà nội đưa cô đi.
Trình Trì giúp Thời Nhụy kéo hành lý, bà nội một đường kéo tay Trình Trì, nhiệt tình nói cậu sau này có cơ hội lại đến chơi, lại nhờ cậu ở trường chăm sóc Thời Nhụy nhiều hơn.
Thời Nhụy đẩy xe lăn, phát hiện bố cô thỉnh thoảng quan sát Trình Trì, không biết suy nghĩ cái gì.
Dọc đường đi hàng xóm đều chào hỏi.
"Nhụy Nhụy, trở về trường học à?"
"Học kỳ này mới trở về một lần, thời gian ở nhà lại ngắn, thật không dễ dàng."
Thời Nhụy cười đáp lại bọn họ.
Ra khỏi thôn, bọn họ gặp Triệu Hồng, vì thế lại dừng lại nói chuyện một lúc.
Triệu Hồng ngay từ đầu cũng biểu đạt quan tâm, bảo Thời Nhụy chú ý sức khỏe gì đó, Thời Nhụy cười nói cảm ơn.
Khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc, Triệu Hồng đột nhiên nói: "À, trước đây tôi hình như nghe nói, sau này Diêu Thanh gả đến thành phố B."
Nhắc đến Diêu Thanh, sắc mặt bà nội liền thay đổi, bố lại trầm mặt xuống.
Thời Nhụy trở tay không kịp, theo bản năng liếc mắt nhìn Trình Trì một cái, cậu cũng quay đầu lại nhìn cô.
Cô không biết Triệu Hồng biết bao nhiêu tin tức, theo bản năng chột dạ, bây giờ cô chỉ muốn chạy trốn thật nhanh.
Nhưng Triệu Hồng còn tiếp tục nói: "Nhụy Nhụy, thật ra nếu cháu có khó khăn gì cũng có thể đi tìm bà ấy xem sao, dù sao đó cũng là mẹ cháu, nhiều năm không quan tâm như vậy, lấy lấy chút tiền nuôi dưỡng cũng được mà, đúng không?"
"Không cần! Con gái tôi, tôi nuôi nổi." Thời Hoài rõ ràng là tức giận.
Nhiều năm như vậy, nỗi hận của ông đối với Diêu Thanh cũng không vì thời gian trôi qua mà giảm đi, ông vẫn hận bà ấy, vô cùng hận!
Triệu Hồng cũng không nghĩ tới ông ấy phản ứng lại kịch liệt như vậy, thầm nghĩ, chính mình cũng tàn phế rồi, toàn bộ trong nhà đều dựa vào bà già, cái gì có thể?
Bà nội cũng rất tức giận: "Đúng vậy, chúng tôi nuôi nổi, Nhụy Nhụy nhà tôi là một tay chúng tôi nuôi lớn, từ trước đến nay không cần cô ta, tương lai cũng không cần cô ta."
Triệu Hồng bĩu môi: "Tôi cũng chỉ mới nói như vậy, cũng không có ý gì khác, các người xem kích động như vậy, làm gì vậy? Làm như tôi thích xen vào việc của người khác, nói đi cũng phải nói lại, liên quan gì đến tôi?"
Bà nội cả giận nói: "Không liên đến cô, cô nhiều chuyện cái gì?"
"Được rồi, bà nội, đừng nói nữa, chúng ta sắp trễ xe rồi." Thời Nhụy ngăn cản nói.
Bà nôi trừng mắt nhìn Triệu hồng, một chút cũng không yếu thế. Triệu Hồng bĩu môi, lắc mông xoay người rời đi, trong miệng còn ở lẩm nhẩm nói cái gì đó.
Bà nội và bố đều tức điên, bà nội tức giận đến mức hận không thể cùng người khác ầm ĩ một trận, vừa rồi nếu không phải Thời Nhụy ngăn cản, đoán chừng là đã ầm ĩ.
Mà bố không giống như vậy, bố vốn dĩ không nói nhiều, ông sẽ không cãi nhau, đặc biệt là sau khi gãy chân, khi ông tức giận cũng chỉ là không buồn hé răng, tự mình buồn bực.
Trong ấn tượng, ông chỉ cãi nhau với Diêu Thanh, chắc là ông chỉ có thể ầm ĩ với Diêu Thanh, bởi vì Diêu Thanh bình thường cũng không trả lời ông.
Bà nội và bố đưa bọn họ đến đường lớn, Trình Trì bắt một chiếc xe taxi, sau khi bọn họ lên xe, Thời Nhụy chào tạm biệt hai người trước cửa sổ xe.
Bà nội lưu luyến không rời, dặn dò cô, mà Thời Hoài rốt cuộc cũng mở miệng.
"Nếu con dám đi tìm cô ta, thì cũng không cần nhận người bố này!"
Một câu nhàn nhạt, chọc thấu tim xương.
Thời Hoài nói xong lăn xe đi, đưa lưng về phía cô.
"Bố." Thời Nhụy nhìn bóng dáng của ông, trong nháy mắt đôi mắt trở nên mơ hồ.
Khoảnh khắc đó, Thời Nhụy tuyệt vọng.
Nếu như bố biết cô đã ở trong nhà Diêu Thanh, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không tha thứ cho cô.
Đó là một sự phản bội đối với ông.
Trình Trì ôm lấy bả vai cô, để cô tựa vào vai mình, an ủi: "Không sao đâu, không cần lo lắng, đến ngày đó, ông ấy sẽ suy nghĩ thông suốt. Anh sẽ ở bên em, hứa với anh, không được sợ hãi, cũng không lùi bước."
Làm thế nào lại không sợ đây?
Thời Nhụy đã sớm biết, bố và bà nội sẽ không bao giờ giải hòa với Diêu Thanh, cũng sẽ không tiếp nhận chuyện cô giải hào với Diêu Thanh.
Lúc trước còn ôm một tia hy vọng, nhưng bây giờ, Thời Hoài đã tỏ rõ thái độ, một tia hy vọng duy nhất cũng tan biến.
–
Sau khi Thời Hoài trở về, vẫn luôn ở trong phòng, ăn cơm cũng không ra.
Con gái trở về, ngôi nhà này náo nhiệt một thời gian. Con gái vừa đi như vậy, trong nhà này giống như trở nên không có chút hơi người nào.
Mẹ ông bưng thức ăn đi vào, ngồi ở một bên ghế, thở dài: "Triệu Hồng không phải là đồ vật, chỉ chờ xem chuyện cười. Cho dù con tức giận, cũng không thể tức giận với chính mình! Cơm vẫn phải ăn."
Thời Hoài nhìn chằm chằm đồ ăn trong chén, qua một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Mẹ, là con vô dụng, làm người vất vả cả đời như vậy."
"Mẹ cũng không trông mông gì con cả? Chỉ cần con đối xử tốt với chính mình. Nhụy Nhụy là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, con yên tâm, con bé sẽ không đi tìm cô ta. Diêu Thanh bỏ con bé nhiều năm như vậy, con nghĩ con bé sẽ không hận sao?"
Thời Hoài không hé răng, một lát sau, lại nghe thấy mẹ nói: "Ta thấy Tiểu Trì rất thích Nhụy Nhụy của chúng ta, thằng bé này ta mấy ngày nay cũng cẩn thận quan sát, quả thật không tệ. Nếu tương lai bọn chúng có thể đến với nhau, cũng rất tốt, đến lúc đó Nhụy Nhụy có thể trở thành người thành phố B danh chính ngôn thuận, làm cho những người nhiều chuyện cười đỏ mắt."
"Người nỡ gả Nhụy Nhụy xa như vậy?"
Bà nội thở dài một hơi: "Đương nhiên không nỡ, nhưng là cũng chỉ có thể trông cậy vào con bé. Nhụy Nhụy từ nhỏ đã tranh đua như vậy, thành tích đứng đầu, sớm muộn gì cũng muốn đi ra khỏi cái khe suối nghèo nàn này của chúng ta. Cũng thể để con bé thật vất vả liều mạng mới đến được thành phố lớn, lại bắt con bé trở lại khe suối nghèo nàn này lấy chồng, đúng không?"
"Ta biết, con cũng luyến tiếc, nhưng con cứ yên tâm, ta hiểu Nhụy Nhụy, con bé là một đứa trẻ hiếu thuận, một ngày kia con bé có cuộc sống tốt đẹp, sẽ không vứt bỏ chúng ta."
–
Học kỳ mới tiến hành phân ban tự nhiên xã hội, Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu học tự nhiên rất kém, bất đắc dĩ phải lựa chọn lớp nghệ thuật thể thao.
Đàm Thiến làm đề vật lý đến đầu trọc, cuối cùng vẫn là không hiểu được, cũng chỉ có thể chọn ban xã hội.
Điều khiến Thời Nhụy cảm thấy bất ngờ chính là, Dụ Vi cũng rời khỏi lớp tám, đến lớp nghệ thuật thể thao.
Ngày đó bọn họ gặp nhau ở hành lang, Dụ Vi nhìn Trình Trì đi vào lớp tám, rất lâu sau mới hoàn hồn, Thời Nhụy nhìn biểu cảm của cô ta, chắc là không nghĩ tới Trình Trì lại lựa chọn bạn tự nhiên.
Sau khi sắp xếp bàn ghế, Tôn Bình nói tự do lựa chọn chỗ ngồi, Thời Nhụy vui vẻ nắm tay Đồng Giai Giai.
"Giai Giai, thật tốt quá, chúng ta vẫn có thể ngồi cùng bàn như cũ."
Nhưng mà Đồng Giai Giai lại không kích động như vậy, cô yên lặng thu dọn bàn học của mình, áy náy nói: "Tiểu Nhụy, thật xin lỗi! Lúc trước tớ không biết cậu muốn chọn ban tự nhiên, cho nên tớ đã hẹn ngồi cùng bàn với Hiểu Quân."
Đồng Giai Giai ôm balo chạy rất nhanh, như là sợ cô sẽ giữ cô ấy lại.
Thời Nhụy:......
Trong có một vài học sinh chuyển sang ban xa hội, thì lại có một vài học sinh chuyển đến ban tự nhiên, Thời Nhụy đối với mỗi bạn học bước vào đều tươi cười thân thiện, nhưng mà, không có ai ngồi cùng bàn với cô.
Cuối cùng, các chỗ ngồi khác đã được lấp đầy, chỉ có vị trí bên cạnh cô vẫn còn trống rỗng.
Thời Nhụy cảm thấy bị tổn thương, cô bị ghét bỏ.
Lúc Trình Trì ôm bóng rổ trở về từ sân thể dục, trong lớp cũng chỉ còn lại một chỗ ngồi. Cậu mỉm cười, tỏ vẻ các bạn học lần này vô cùng hiểu chuyện.
Cậu đi tới chỗ trống bên cạnh Thời Nhụy, nắm tay nhìn cả lớp cảm ơn, sau đó rất bình tĩnh ngồi xuống.
Cho đến khi Trình Trì ngồi bên cạnh, Thời Nhụy vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cho nên, cô và Trình Trì trở thành bạn cùng bạn?
Quay đầu lại, cô phát hiện Đồng Giai Giai đang nghịch ngợm nháy mắt nhìn về phía cô, cô hiểu, bọn họ đều cố ý.
Thật sự là...... Quá hiểu chuyện!
Trình Trì đặt một tay lên bàn, chống đầu nhìn cô, một tay đưa về phía Thời Nhụy: "Xin chào bạn cùng bàn, xin hãy chăm sóc nhiều hơn!"
Thời Nhụy thầm nghĩ, còn rất có ý thức.
Có cần phải chính thức như vậy hay không, quá xấu hổ.
Cô đưa tay nắm lấy cậu, nhếch miệng: "Chiếu cố nhiều hơn."
"Sao lại cười giả tạo như vậy? Ngồi cùng bàn với anh không vui sào?"
"Giả tạo?" Thế mà giả tạo?
Thời Nhụy không đồng ý: "Giả tạo chỗ nào chứ? Anh nhìn rõ ràng một chút, rõ ràng là em cười chân thành như vậy." Cô chỉ vào mặt mình.
Trình Trì nhéo lấy khuôn mặt cô, đột nhiên tiến lại gần, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Nhìn ra, không phải giả, là kích động!"
Hai bạn học ở hàng sau nhìn mặt nhau, tỏ vẻ đau khổ, bọn họ sai ở đâu rồi, vì sao phải ăn một đống cậu lương trước mặt cơ chứ?
Nhưng mà, loại cẩu lương giống như hiện trường của bộ phim thần tượng này, cũng thật ngọt nào. Quá trình bị nhét cẩu lương thực sự là vừa đau đớn vừa hạnh phúc.
Xong việc Thời Nhụy lôi kéo Đồng Giai Giai hỏi: "Nói, có phải cậu ấy uy hiếp cậu nhường chỗ phải không?"
"Không có không có." Đồng Giai Giai lập tức phủ nhận, "Tớ bảo đảm, tớ không có đã chịu bất kỳ uy hiếp gì, chỉ là đã bị dụ dỗ một chút."
"Hả?"
_Hết chương 48_