Gương mặt Trình Trì đột nhiên hiện lên một loại nỗi buồn, không rõ lý do, Thời Nhụy cảm thấy trong lòng có một nỗi đau đớn.
Từ trước đến nay cậu đều không phải là một người thiếu sự tự tin, nhưng đột nhiên cậu xuất hiện loại bi quan bất đắc dĩ về tương lai này, dường như là không buông bỏ một thứ gì đó mà cậu muốn bắt lấy, làm cho cô vô cùng đau lòng.
"Anh cố lên, em tin tưởng anh có thể, anh nhất định sẽ thực hiện được ước mơ, một ngày nào đó, anh sẽ đứng ở NBA nói cho toàn thế giới biết, anh chính là Mamba Đen tiếp theo."
Trình Trì nghiêng đầu đến nhìn cô, có lẽ là do uống rượu, đôi mắt cậu càng đỏ hơn, đột nhiên cậu nghiêng người ôm lấy cô.
"Ước mơ của anh......" Giọng nói khàn khàn của cậu cứng lại, không có nói thêm gì nữa.
Rất nhiều năm về sau, Thời Nhụy mới hiểu được, vì sao đêm hôm đó nói tới ước mơ, cậu lại đau lòng như vậy, vì sao cậu nói cậu vĩnh viễn không thể trở thành số 24 Mamba Đen.
Anh từng yếu đuối như vậy sao?
Thời Nhụy nhìn ngọn đèn treo trên đỉnh đầu bọn họ, ánh mắt bị phủ một tầng ẩm ướt: "Trình Trì, cho dù anh chỉ là số 8 Peter Pan, thì ở trong lòng em anh vĩnh viễn là tốt nhất."
"Này, hai ngươi làm gì vậy? Khi chúng tôi vô hình sao? Một lời không hợp liền ôm nhau?" Nguyên Lượng ở bên kia cùng đàn anh Triệu Sư uống rượu đấm đá, nhìn thấy tình hình bên này đã gào lên.
Trình Trì không để ý đến cậu ta, không buông tay, vùi đầu cổ Thời Nhụy, dường như anh thở ra một hơi thật sâu, khi mở miệng nói ngữ khí càng thêm kiên định.
"Trong ước mơ của anh nhất định phải có em."
–
Ngày đó sở dĩ Thời Nhụy có thể đi xem trận đấu bóng rổ, là đã nói dối với giáo viên, nói dối mình không thoải mái, xin nghỉ học một ngày.
Thời Nhụy luô khá thành thật, sau khi cô nói dối xong, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi, nhưng nghĩ đến Trình Trì vô cùng hy vọng cô có thể đi cùng cậu như vậy, nhưng mà cô cái gì cũng không quan tâm.
Huống chi, sau đó Trình Trì còn ra sân, giúp cho đội bóng Đại học B lật ngược được tình thế trận đấu. Nếu cô không đi, cô ấy sẽ bỏ lỡ màn trình diễn tuyệt vời nhất của cậu, cô rất vui vì cô y đã đi.
–
Ngày hôm sau, họ đi học như bình thường như không có chuyện gì, khi họ bước vào cổng trường, rõ ràng cảm thấy rất nhiều bạn cùng lớp đang nhìn bọn họ. Tuy rằng từ sau khi Trình Trì thổ lộ với cô trước mặt toàn trường, nhưng một khi hai người bọn họ cùng chung khung hình, cũng chưa bao giờ thiếu người quay đầu lại, nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được rõ ràng, bầu không khí hôm nay hơi khác.
Các bạn học đó nhìn bọn họ hình như còn có chút hưng phấn kích là chuyện như thế nào?
Bước vào phòng học, mọi hành động của bọn họ đều bị chú ý, Trình Trì bị người khác nhìn chăm chú đã thành thói quen, vô cùng bình tĩnh đi về chỗ ngồi của mình. Mà cả người Thời Nhụy giống như mọc gai rất không thoải mái.
Cô ngồi xuống, Đồng Giai Giai liền lôi kéo cô kêu a a: "Tiểu Nhụy, rốt cuộc cậu cũng dũng cảm một lần, phải như vậy, phải giữ tiết tấu như vậy."
Khuôn mặt Thời Nhụy ngơ ngác nhìn cô ấy, không biết cô ấy đang nói cái gì.
Đàm Thiến quay đầu nói: "Hôm qua các cậu ở sân bóng rổ thật sự quá lãng mạn! Ngọt muốn rụng răng."
Thời Nhụy trừng lớn mắt: "Sao các cậu biết?"
Đồng Giai Giai và Đàm Thiến nhìn nhau một cái, đồng thời nói: "Toàn trường đều đã biết."
"Không phải là cậu chưa biết chứ?" Đồng Giai Giai mở diễn đàn của trường ra, đưa điện thoại tới: "Tự mình xem đi."
Thời Nhụy cho rằng chuyện cô nói dối trốn học đi xem trận đấu bóng rổ thần không biết quỷ không hay sẽ trôi qua như vậy, nhưng điều cô không nghĩ tới chính là, cô tặng hoa cho Trình Trì ở sân bóng rổ vào cuối trận, một màn hôn lên mặt cậu thế mà bị người ta chụp lại, còn bị đăng lên diễn đàn của trường, tạo ra sự náo loạn mãnh liệt.
Phía dưới là mấy ngàn bình luận đẩy thẳng chuyện này lên trang đầu.
"A a, đây là tình yêu thần tiên gì vậy chứ?"
"Đây chính là chuyện cổ tích của hoàng tử và công chúa, quả thật so với phim thần tượng còn đặc sắc hơn."
"Hôm nay lại là vì tình yêu của người khác hóa thân chanh tinh một ngày."
"Mặc dù tôi đã hóa thân thành chanh tinh, nhưng là không thể không thừa nhận, bọn họ thật sự rất xứng đôi, nam thanh nữ tú, thần tiên quyến lữ."
"Nhìn ánh mắt Trình Trì kìa, đó chính là tình yêu! A a a!"
Thời Nhụy xem xong ảnh chụp trên diễn đàn và những lời bình luận nhiệt tình phía dưới, mà như muốn sụp đổ ôm mặt, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp thầy cô nữa.
Chuyện cô nói dối cứ như vậy bị bại lộ!
Cùng lúc đó, Trình Trì cũng được Ngô Thiệu Châu nhắc nhở thấy được ảnh chụp trên diễn đàn, ảnh chụp bắt được khoảnh khắc cô nhón chân lên hôn cậu, hình ảnh thật sự rất gần, thậm chí có thể nhìn thấy vành tai Thời Nhụy đỏ lên.
"Mẹ nó là ai chụp?"
Nguyên Lượng vội vàng cầm sách quạt cho cậu: "Cậu bớt giận, đừng kích động, ai chụp chắc chắn là bắt không được, dù sao toàn trường cũng đều biết chuyện của cậu và Tiểu Nhụy, không có gì ghê gớm."
"Chụp cũng không tệ lắm." Trình Trì nhếch môi nói.
Nguyên Lượng: "......"
Như vậy náo nhiệt như vậy, không có khả năng không bị giáo viên phát hiện, Thời Nhụy nghĩ đến hình tượng học sinh ngoan của mình cư bị sụp đổ như vậy, đều hận không thể tìm cái lỗ nào trong đất để chui vào, lúc lên lớp căn bản ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn giáo viên cũng không có.
Trong lòng tự thôi miên cầu nguyện, các giáo viên có thể bận rộn với công việc, không nhìn thấy bài viết đó, hoặc các giáo viên không thích tin đồn, không bao giờ đi dạo diễn đàn trường.
Nhưng rất rõ ràng, đây chỉ là lừa mình dối người mà thôi, sau khi tan học Tôn Bình liền gọi hai người bọn họ đến văn phòng.
Bởi vì hai người là học bá đứng đầu lớp, hơn nữa thành tích của Trình Trì đột nhiên tiến bộ, trường học còn đặc biệt thảo luận qua, cho rằng có quan hệ trực tiếp với Thời Nhụy vì người cậu thích vốn là học bá, Thời Nhụy chắc là điểm mấu chốt trong sự tiến bộ của cậu, cho nên Tôn Bình cũng không nhắc tới chuyện bọn họ yêu sớm, chỉ là chỉ trích bọn họ nói dối trốn học.
"Cao trung là giai đoạn cạnh vô cùng kịch liệt, trước mắt thành tích của các em đúng là khá thốt, nhưng cũng không thể lơi lỏng, một khi lơi lỏng, liền có khả năng bị các bạn học khác đuổi kịp và vượt qua, phải luôn có ý thức cạnh tranh, biết không?"
Trình Trì và Thời Nhụy vội vàng gật đầu: "Đã biết ạ."
Tôn Bình thấy bọn họ có thái độ ngoan ngoãn nhận sai, cũng không nói thêm gì, đem một chồng bài thi đẩy đến đây: "Một người năm đề, xem như là hình phạt cho các em, hy vọng các em lần sau sẽ không tái phạm nữa, có phản đối gì không?"
Thời Nhụy cảm thấy ông ấy chỉ nhắc tới chuyện dối trốn học, không đề cập đến chuyện khác khiến cô không ngẩng đầu lên nổi, cô cũng đã cảm ơn trời đất, làm sao còn dám có phản đối gì? Vội vàng cảm ơn rồi cầm đề thi, thừa nhận sai lầm, đảm bảo không có lần sau.
Ra khỏi văn phòng, Thời Nhụy nghĩ đến bộ dạng của Tôn Bình vừa rồi muốn nói nhưng lại thôi, liền cảm thấy không có khả năng ông ấy không thấy được, chỉ là cho bọn họ chút mặt mũi.
Thời Nhụy rất tức giận, nhéo lên cánh tay Trình Trì một phát: "Đều do anh."
Cô cũng không thật sự dùng sức nhéo, Trình Trì để cô phát tiết tùy ý, lấy đề thi trong tay cô qua: "Được rồi, đều là do anh, mười đề thi này, anh làm hết được chưa?"
Sau đó, Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu cũng bị gọi đến văn phòng, sau đó mỗi người cầm một chồng đề thi trở về với vẻ mặt xám xịt.
Thật ra lúc trước bọn họ bỏ học như thế nào giáo viên cũng không quản, bây giờ chắc là vì có liên quan đến Thời Nhụy, vì thể hiện tính công bằng, mỗi người đều bị phạt.
Nguyên Lượng ủ rũ cụp đuôi nói: "Tớ nói hôm nay lão Tôn trúng gió gì vậy? Phạt chúng ta mỗi người làm hết mười để thi, mười tờ đó! Trong một học kỳ tớ cũng không làm nhiều đến vậy."
"Hả? Mười tờ?" Trình Trì nghiêng đầu.
"Đúng vậy, đề thi này lão Tôn cũng phát cho cậu đúng không? Cho tớ cậu, cũng là mười tờ, chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên (1)."
(1) Đồng bệnh tương liên: Khi người ta cùng ở một giống nhau thì người ta với nhau.
Trình Trì cười cười, không nói gì.
"Không phải, A Trì cậu cười cái gì? Mười tờ đề thi cũng không lo, lão Tôn nói làm không xong thì sẽ gọi phụ huynh. Này, đúng rồi, đã quên bây giờ cậu là học bá, nhiệm vụ nhỏ nhoi này thì có là gì với cậu đâu."
Nguyên Lượng nhìn Trình Trì, đột nhiên lấy lòng ghé sát vào: "A Trì, cái gọi là anh em gặp nạn, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, nếu không cậu giúp tớ làm hết mười tờ đề thi này đi?"
"Cút đi!"
–
Hôm đó tan học, Trình Trì vừa về nhà liền bắt đầu vùi đầu làm đề thi, chắc là từ trước đến nay cậu cũng chưa từng nghiêm túc làm bài tập như vây.
Thời Nhụy nhìn chồng đề thi dày cộp kia, trong lòng lại có chút không đành lòng: "Thôi bỏ đi, phần của tớ thì để tớ làm, chữ viết không giống nhau, thầy Tôn có thể sẽ phát hiện."
Trình Trì lia bút viết liên tục, khẽ cười nói: "Bạn trai mà không thể bắt chước được chữ viết của bạn gái, không thể gọi là bạn trai đủ tư cách."
Thời Nhụy sửng sốt, nghiêng đầu qua, quả nhiên nhìn thấy chữ viết dưới cây bút của cậu là bắt chước cô, thật sự ra dáng ra hình, nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy là cậu viết, cô cũng sẽ nghi ngờ có phải mình viết trong lúc nằm mơ hay không.
Tốc độ làm bài của Trình Trì rất nhanh, một tờ đề thi được làm xong rất nhanh, trong lòng Thời Nhụy bội phục vạn lần, nói: "Với tốc độ này, tối hôm nay là có thể hoàn thành hết đống đề thi đó đúng không?"
"Hửm?" Trình Trì đột nhiên quay đầu lại, con ngươi sâu hơn một chút: "Nếu hoàn thành, có khen thưởng?"
Vừa nói đến khen thưởng, Thời Nhụy liền nhớ tới chuyện cậu đòi phần thưởng ở trận đấu bóng rổ lần trước, mặt cô đỏ lê: "Em chịu phạt đều là do anh, anh còn muốn khen thưởng?"
Trình Trì than một tiếng: "Anh làm xong đống đề thi nay, tay giống như muốn gãy, em không đau lòng anh sao?"
Nhìn bộ dạng vô cùng đáng thương của cậu, trái tim Thời Nhụy lại mềm nhũn: "Em...... xoa giúp anh?"
"Được." Trình Trì không nói hai lời liền đưa cánh tay qua.
Thời Nhụy không có ý nghĩ gì khác, thật sự biết viết nhiều cánh tay sẽ đau, sau đó vô cùng thuần túy muốn xoa giúp cậu một chút. Nhưng cánh tay của người nào đó bị bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô xoa xoa, trong lòng lại nảy ra rất nhiều tâm tư kiều diễm, thật ra anh càng muốn xoa cho cô thật tốt.
Trong đầu vừa sinh ra loại ý nghĩ này, đại não bị thần kinh chi phối, cậu liền điên cuồng muốn làm như vậy, nhưng mà đang lúc cậu chuẩn bị hành động, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"A Trì, Nhụy Nhụy, mẹ bưng sữa bò lên cho các con."
Thời Nhụy vội vàng thu tay lại, cầm lấy bút, trước mặt trống rỗng, lại nhanh chóng lấy một tờ đề từ chồng đề thi của Trình Trì lại đây.
Cửa được mở ra, quả nhiên Diêu Thanh bưng hai ly sữa bò đi đến.
"Uống nhiều sữa bò, bổ sung protein, có lợi cho hoạt động não."
Diêu Thanh đem hai ly sữa bò đặt ở trước mặt hai đứa nhỏ, nhìn nhìn bọn họ cùng nhau làm đề thi, cũng không ở lại lâu, cười cười rồi đi ra ngoài.
Cửa đóng lại một lần nữa, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn nhau một cái, lại nhịn không được bật cười.
Thật ra ngày thường Trình Trì ở trước mặt phụ huynh rất không kiêng dè, nhưng vừa rồi cậu lại là phản xạ có điều kiện giống như là đang lo lắng, cái này chắc là có tật giật mình.
Thời Nhụy bưng lên sữa bò lên uống, Trình Trì tiếp tục cầm bút làm đề thi, nghe được tiếng Thời Nhụy uống sữa bò, đáng thương mà thở dài: "Anh không có thời gian uống, để một lát sữa bò sẽ lạnh."
Thời Nhụy nghe vậy, nghĩ nghĩ, nảy ra ý tưởng, tìm một cái ống hút tới, bưng sữa bò, đưa ống hút đến bên miệng cậu.
Trình Trì nhìn bàn tay bưng sữa cho cậu, trắng nõn mịn màng như sữa trong ly. Cậu ngậm ống hút, hưởng thụ đãi ngộ hiếm có này.
Cứ như vậy, Thời Nhụy giúp cậu bưng ly sữa bò, cậu vừa dùng ống hút uống vừa làm bài.
"Anh có thể uống nhanh một chút không, em mỏi tay."
"Ồ." Trình Trì vốn muốn cố ý uống chậm rãi, rất hưởng thụ thời gian khó có được như vậy trong chốc lát, nhưng lại không đành lòng làm cho cô mệt mỏi, đành phải ùng ục vội vàng uống hết.
"Hơi ngọt!" Cậu nhàn nhạt đánh giá.
"Nào có?" Thời Nhụy tỏ vẻ nghi ngờ uống một ngụm sữa bò của mình, "Vốn cũng không để đường, chẳng lẽ là ly của anh có đường?"
Trình Trì cúi đầu, khóe môi bất giác cong lên.
Bởi vì em là cục cưng nhỏ của anh đó!
_Hết chương 42_