Thời Hoài đang ngồi trên xe lăn trong sân, nghe thấy bà nội nói, ông quay đầu lại, nhìn điện thoại trong tay bà nội, sắc mặt thay đổi, từ từ nhìn về phía Thời Nhụy.
Thời Nhụy không dám nhìn vào mắt bọn họ, nhỏ giọng nói: "Bà nội, cái điện thoại bà cho cháu bị hỏng rồi, cho nên cuối tuần cháu đi làm thêm kiếm được một ít tiền, mua cái mới."
Cô chưa bao giờ nói dối, mà lại là lừa dối người thân nhất của mình, khi nói dối, cô vừa chột dạ vừa áy náy.
Bà nội và bố nhìn thẳng vào cô, ngay lúc đó, Thời Nhụy thậm chí cảm thấy bọn họ đã biết là cô nói dối.
Một lúc sau, bà nội thở dài: "Đứa nhỏ này, cháu phải lấy việc học tập làm trọng tâm, sao lại chạy đi đâu làm thêm vậy chứ? Cần tiền thì nói trong nhà là được rồi."
Thời Nhụy nhỏ giọng nói: "Bà nội, cháu chỉ là tận dụng nghỉ thời gian đi làm thêm, không ảnh hưởng đến việc học."
Bà nội đi tới, đưa điện thoại cho cô: "Tiểu Nhụy, điều kiện nhà của chúng ta không tốt, làm cháu thua thiệt, không có cách nào, chúng ta đều không có tương lai, kiếm không được nhiều tiền, chỉ hy vọng cháu học tập thật tốt, sau này có thể có được tương lai tốt hơn."
"Bà nội, người nói gì vậy? Mọi người cực khổ nuôi cháu khôn lớn, vô cùng khó khăn, người yên tâm, cháu nhất định sẽ học tập thật tốt, tương lai sẽ cho người và bố có một cuộc sống tốt hơn."
Bà nội vui mừng mà vỗ vỗ tay cô: "Bà nội biết, cháu là một đứa trẻ hiểu chuyện."
Khuôn mặt bố vô cảm nhìn cô, như là một phiên tòa im lặng.
Từ sau khi bố cô bị gãy chân, ông liền trở nên vô cùng nhạy cảm, ánh mắt ông lúc này sắc bén, thoạt nhìn giống như là không tin lời cô nói, lại giống như mang theo sự áp lực thống khổ, hận mình vô dụng.
Cuối cùng, ông cũng không nói gì, chỉ yên lặng quay đầu đi.
Thời Nhụy nắm chặt điện thoại, đột nhiên cảm thấy cái điện thoại này cầm vô cùng đau tay.
Một cái điện thoại, rõ ràng không có máu thịt, lại giống như một linh hồn sống đang chế giễu, trào phúng lời nói dối buồn cười của cô, cũng trào phúng cái nhà nghèo khó này, trào phúng lòng tự trọng cao ngạo lại đáng thương của bọn họ.
–
Một tháng nghỉ đông ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, đến thời gian phải trở lại trường học. Trình Trì gửi tin nhắn, bảo cô nói cho cậu biết thời gian đến, cậu đi đón cô.
Thời Nhụy không có kinh nghiệm, không biết trước và sau Tết Nguyên Đán vé xe sẽ hết, không đặt vé trước, lúc đi mua vé ban ngày đến thành phố B đã không còn, một chuyến xe khác có điểm dừng tiếp theo là thành phố B, thời gian đến là một giờ sáng, hơn nữa chỉ còn lại vé cả hành trình, để không bỏ lỡ thời gian khai giảng, cô đành phải mua một vé cả hành trình.
Buổi tối trước khi đi, sau khi ăn xong cơm tối, cô giúp bà nội rửa chén lần cuối trong kỳ nghỉ đông. Bà nội vẫn luôn đứng ở một bên, rất nhiều lời dặn dò dường như đều nói không hết.
"Bà nội, người yên tâm đi, cháu sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, người và bố ở nhà cũng phải khỏe mạnh."
"Cháu không cần lo lắng cho bà và bố cháu, ở nhà tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, mà cháu lại đi học xa nhà như vậy, chỉ có một mình. Bà nội biết cháu hiểu chuyện, từ trước đến này chịu khổ gì cũng không nói với trong nhà, đều tự mình gánh vác."
"Giáo viên và bạn học đều khá tốt, bọn họ rất quan tâm đến cháu."
Thời Nhụy thu dọn chén đũa, nhìn thấy mấy bình rượu hoa đặt ở một bên, nhịn không được cầm lấy một vò. Mặc dù được bọc lại rất kỹ, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu bay ra.
Bà nội nói: "Đống rượu hoa này càng cất càng thuần túy, năm nay chắc chắn uống ngon hơn so với năm ngoái, nếu không mang đến cho giáo viên một chút, tuy rằng không phải là rượu quý giá gì, nhưng dù sao đó cũng là đặc sản của chúng ta ở đây, coi như là một chút tâm ý của cháu."
Thời Nhụy cất bình rượu, hơi hơi mỉm cười: "Không được, trên tàu lửa không cho mang rượu, không cần lãng phí."
"Vậy thì để vậy đi, chúng ta ở nhà cũng không nỡ uống nó, đợi đến khi Tiểu Nhụy nhà ta lập gia đình mới lấy ra uống."
Nghĩ đến ngày hôm đó, khuôn mặt của bà nội hiện lên một nụ cười hiền lành và vui mừng.
Thời Nhụy đỏ mặt: "Bà nội, người cũng nghĩ quá xa rồi."
Không biết vì cái gì, lại đột nhiên nhớ tới một người, vừa nhớ tới liền cảm thấy ấm áp. Nhưng lại có một tia đau lòng.
Bởi vì giữa bọn họ có ba chữ —— không có khả năng.
Đi ngang qua phòng bố, Thời Nhụy đứng ở cửa nhìn thoáng qua, bố cô đã ngủ, ông chưa từng ngủ sớm như vậy. Cô biết là ông vẫn chưa ngủ, cũng biết cuộc trò chuyện giữa bà nội và cô trong nhà bếp ông đều nghe thấy, ông chỉ không thích chia tay.
Thời Nhụy không có quấy rầy ông, lặng lẽ trở về phòng mình.
–
Sáng sớm, trời mới tờ mờ sáng, Thời Nhụy kéo hành lý đi ra.
Cửa phòng bố cô vẫn đóng chặt.
Bước chân Thời Nhụy dừng lại, hướng về phía cửa nói một tiếng: "Bố, con đi đây ạ."
Bên trong không có hồi âm, nhưng cô biết, bố nghe thấy được.
Thời Nhụy khẽ thở dài, kéo hành lý đi ra cửa. Bà nội đuổi theo ra, đặt vào trong tay cô một túi kẹo, là đồ ăn tết còn dư lại.
"Bà với bố con cũng không ăn kẹo, cầm đi ăn trên đường."
Nhận lấy bao kẹo kia, trong lòng Thời Nhụy vô cùng hụt hẫng: "Cảm ơn bà nội."
Đêm qua khi bà nội dặn dò cô, vẫn cười ha hả, lúc này lại đột nhiên đỏ mắt: "Tiểu Nhụy à, phải học tập thật tốt, cả nhà chúng ta trông cậy vào con."
Mũi Thời Nhụy cũng đau xót, cô ôm lấy bà nội, nói vài câu an ủi, lúc xoay người rời đi nước mắt rơi xuống.
Đi ra rất xa, cô quay đầu lại nhìn, nhìn thấy bà nội còn đứng ở đầu thôn, đôi mắt lại nhòe đi.
Sau khi lên tàu, cô nhận được tin nhắn của Trình Trì, hỏi cô mấy giờ xuống tàu.
Cô nghĩ đến 1 giờ sáng đã quá muộn, không đành lòng để cho cậu lạnh như vậy hơn nửa đêm đến đón cô, trả lời một câu:
—— quên đi, tự tớ gọi xe được.
—— nghe lời, mau nói.
—— 1 giờ sáng.
—— được.
Trình Trì gửi một chữ được, cô nhìn chằm chằm mấy tin nhắn một lúc lâu, khóe môi không kiềm chế được cong lên, trái tim giống như được chắp thêm cánh, bay lên.
Từ trước đến nay, cô đều là cảm thấy kỳ nghỉ quá ngắn, thế nhưng lúc này lại cảm thấy kỳ nghỉ sao lại dài như thế, còn vô cùng mong chờ khai giảng đang đến gần kia.
–
Đã đến thành phố B, Thời Nhụy xuống tàu được một lúc, liền cảm giác được nhiệt độ thấp hơn rất nhiều.
Ra khỏi ga tàu lửa, cô cũng không nhìn thấy Trình Trì, chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu, lấy điện thoại di động ra xem, mới phát hiện thời gian mới mười một giờ.
Chẳng lẽ có nhầm lẫn gì sao?
Cô vội vàng lấy vé tàu ra, mới phát hiện là cô bất cẩn. Cô mua vé toàn bộ hành trình, trên vé hiển thị thời gian đến nhà ga, không phải thời gian đến thành phố B.
Còn hai tiếng nữa mới đến giờ, Trình Trì chắc là còn chưa tới, nghĩ nghĩ, cô gửi cho cậu một tin nhắn.
—— tớ đã tới rồi, không cần tới đón tớ, tớ tự mình gọi xe được.
Lúc này là giờ cao điểm hành khách xuống xe, taxi ở cổng nhà ga khá nhiều, vì thế cô mở phần mềm gọi xe ra. Lúc trước cô đã thấy Đàm Thiến sử dụng phần mềm Amway này, đây là lần đầu tiên cô dùng.
Hai phút sau, một chiếc Citroen màu trắng dừng lại trước mặt cô, người lái xe là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, rất nhiệt tình, đặc biệt còn xuống xe để giúp cô xách hành lý. Thời Nhụy đối chiếu với biển số xe, xác nhận là chiếc xe này, mới giao hành lý của cô.
"Người đẹp, cẩn thận như vậy." Chàng trai mỉm cười giúp cô đặt hành lý vào trong cốp xe.
Thời Nhụy không nói gì, ra bên ngoài cửa, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
"Yên tâm đi, người đẹp, tôi là người tốt." Chàng trai mở cửa ghế phụ ra, phục vụ rất chu đáo.
"Không cần, tôi ngồi phía sau là được rồi." Thời Nhụy mở cửa ghế sau ra, ngồi vào.
Chàng trai cười cười, đóng cửa ghế phụ lại, rồi ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Thời Nhụy không quen thuộc với khu vực này, chỉ thấy tài xế lái xe vòng quanh đông tây, cảm thấy rất kỳ quái, đang định hỏi, tài xế chủ động giải thích: "Lúc này dòng người cao điểm, hơi tắc đường, đi đường vòng nhanh hơn."
Lúc này bên ngoài nhà ga đúng là rất đông, Thời Nhụy cũng không nghĩ nhiều. Chỉ thấy tài xế đột nhiên lật gương chiếu hậu về phía cô. Cô có thể nhìn thấy đôi mắt của mình thông qua gương chiếu hậu, thỉnh thoảng hắn ta còn liếc nhìn cô.
"Người đẹp là học sinh sao?"
"Ừm."
"Học trường nào vậy?"
Thời Nhụy không lại trả lời hắn ta.
Tài xế cũng không thèm để ý, vẫn nói chuyện với cô, nói về giao thông của thành phố B, nói về những chuyện mới xảy ra trong năm mới ở thành phố B, Thời Nhụy căn bản không để ý tới hắn ta, một mình hắn ta lẩm bẩm, nói rất nhiều.
Tốc độ xe rất nhanh, Thời Nhụy chỉ nhìn thấy ánh sáng bên ngoài xẹt qua liên tục, căn bản không nhìn rõ được cái gì. Nhưng đi tới đi lui, cô phát hiện đèn đường xung quanh trở nên ít đi, hình như là càng ngày càng hẻo lánh.
Tuy rằng cô không quen thuộc với thành phố B, nhưng ít nhất cô biết, từ nhà ga đến Lam Đậu Loan cũng không có con đường nào hẻo lánh như vậy, cho dù là tránh đoạn đường cao điểm, cũng không đến mức lệch như vậy.
Vì vậy, lý do người lái xe đã nói chuyện là để đánh lạc hướng sự chú ý của cô, để cô không thể phát hiện ra rằng con đường đã đi chệch hướng.
Một cảm giác sợ hãi tăng lên nhanh chóng, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Không được, không thể hoảng loạn, gặp chuyện gì cũng phải luôn bình tĩnh.
Cô giả vờ như chư phát hiện chuyện gì, bắt đầu nói chuyện với tài xế, đồng thời lấy điện thoại ra.
Tin nhắn lúc trước gửi cho Trình Trì còn chưa trả lời, chắc là ngủ rồi, hay là không nhìn thấy, hay là điện thoại hết pin?
Ôm một tia hy vọng, cô gửi ảnh chụp màn hình tin nhắn của tài xế và xe cho Trình Trì, rồi lại gửi vị trí cho cậu.
Tài xế vô cùng cảnh giác, sau khi Thời Nhụy cầm điện thoại, hắn ta nhìn cô liên tục. Thời Nhụy cảm nhận được, để xua tan cảnh giác của anh, cô bắt đầu mở nhạc, là một bài 《Tiểu May Mắn 》, cô bình tĩnh nói bài hát này cô rất thích.
Tài xế nói hắn ta cũng thích, một lát sau, hắn ta nhìn chằm chằm Thời Nhụy qua kính chiếu hậu hỏi: "Người đẹp, có ai nói với cô rằng trông em vô cùng xinh đẹp không?
"......"
"Tôi vừa nhìn thấy em, liền có cảm giác động tâm, tôi đối với em là nhất kiến chung tình, em có tin không?
Thời Nhụy nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm khung chat với Trình Trì, thấy điện thoại đã sắp hết pin, cô bình tĩnh nói: "Tôi có bạn trai rồi."
"Phải không? Sao bạn trai cô lại không đến đón cô vậy?"
Tài xế nhìn cô từ gương chiếu hậu, đôi mắt nóng lên: "Cậu ta không đến đón em, có nghĩa là cậu ta không yêu em chút nào." Nếu không, em là bạn gái tôi được không? Tôi thực sự thích em, tôi đã có một phản ứng khi tôi nhìn thấy em."
Thời Nhụy hoảng hốt nhìn về phía ngoài cửa sổ, con đường bên ngoài đã càng ngày càng lệch, thậm chí ngay cả đèn đường cũng không có, ven đường có một vài hộ gia đình, nhưng chỉ có một số ít nhà còn bật đèn.
Trên màn hình trên tay vừa hiện lên một tin nhắn, nội dung gì còn chưa thấy rõ, đột nhiên màn hình tối đen.
Điện thoại hết pin.
_Hết chương 34_