Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nương Tử Không Mặc Giá Trời Y


Vừa nghe đến ba chữ đại pháp sư bọn người của Lăng Việt sắc mặt không biến đổi, mọi người không đến tìm bọn chúng nhưng nhưng bọn La Tương lang kia lại tìm đến đây.

Người trong giang hồ điều biết người La Tương Lang làm nhiều việc ác, tùy ý giết người tu luyện ma công, mà các đệ tử Tây vực lại gian dâm không từ bất cứ việc xấu gì nguyên nhân không đến tìm bọn chúng mà bọn chúng lại chạy đến.

Nhiếp Thư Thần ánh mắt cảnh giác nhìn bọn chúng, trên xe ngựa có năm tên ám vệ bảo vệ an toàn, nhìn xem đối phương có hành động gì, không có nữa điểm sai lầm.

Bên ngoài có tiếng vang lớn, Sở Nhụy sớm đã thức dậy, kéo rèm cửa im lặng xem ở ngoài cửa sổ.

Lúc này nhóm người bọn họ tảng ra có một người trung niên đang ngồi ngay ngắn trên kiệu, trên người khoác một chiếc áo cà sa màu vàng, bộ dáng đầu trâu mặt ngựa, khuôn mặt dữ tợn, đúng là La Tương Vương.

Sở Nhụy nhìn thấy người này vỗ tay hai cái hướng tới Nhiếp Thư Thần nói:"Phòng chính đại nhân nghe danh đã lâu hôm nay mới được gặp mặt, trăm nghe không bằng mắt thấy."

Nhiếp Thư Thần không để ý những lời nịnh hót, lạnh lùng chấp vấn hắn nói:"La Tương Vương ngăn xe ngựa của ta lại không biết là có chuyện gì?"

"Nếu người đã nói thẳng, ta cũng không dòng vo." La Tương Lang nói tiếp:" Mời đại nhân để cô nương trong xe ngựa lại."

Nghe đến đây Sở Nhụy cảm thấy kinh ngạc nàng không biết được những người này là đến muốn bắt nàng, có phải người Thích gia kia âm hồn bất tán?

"Làm càn." Nhiếp Thư Thần đôi mắt bắt đầu biến sắc, ánh mắt sát khí đang chuyển động.

Lăng Việt quát lớn nói:"Trong xe là ái thê của đại nhân, các ngươi dám mạo phạm."

"Chính là một người thê tử thôi, nam tử hán đại trượng phu sợ gì không tìm thê tử khác chứ?" La Tương Vương biến sắc, tiếp tục nói:"Chỉ cần đại nhân giao người này ra đây, ta tuyệt đối không làm khó đại nhân."

Nhiếp Thư Thần nhạo báng nói một câu:"Vậy ngươi có thể làm gì?"

Sở Nhụy nghe lời hắn nói, khuôn mặt đều là nước mắt.

"Vậy thì đừng có trách bổn vương đối với Nhiếp phòng chính bất kính." La Tang Vương cười kỳ quái, muốn kêu đệ tử tiến lên, mà lúc này không ngờ có một trận gió lớn, và trong gió có huýt sáo, nháy mắt rừng trúc vang vọng hiển nhiên một cao thủ xuất hiện.

Mọi người nhìn về phía rừng trúc cao, nơi đó không biết từ lúc nào xuất hiện một người nam nhân trẻ tuổi.

Nam nhân này ngũ quan anh tuấn có một đôi mắt làm cho người khác có cảm giác khiếp sợ, cạnh khóe mắt có một vết sẹo do đao kiếm,.

Hắn cao giọng nói: Vu sơn thất quỷ! Nương tử của lão tử đang ngủ mà các ngươi dám làm ầm ỹ, có phải muốn chán sống?"

Nương tử? Mọi người đưa mắt nhìn, cũng không thấy bên cạnh hắn có người nào?

Nam nhân phi từ trên ngọn trúc xuống mắng mỏ: Các ngươi có thấy xấu hổ hay không? Nhiều người bắt nạc một người.....Đây không phả là phòng chính đại nhân sao?"

Nhiếp Thư Thần thấy hắn giống như một dòng nước đang chảy, liền đoán ra người này lòng sâu khó lường, trong lòng cảm thấy như vậy, liền hỏi:"Thỉnh giáo tôn tính đại danh?"

"Không dám, đại nhân không cần biết ta là ai?" Hắn cười cười:" Ta thích xen vào chuyện của người khác, bọn thất quỹ này điều là dâm tặc không phải người tốt, không bằng chúng ta cùng nhau thương lượng một chút?"

Nhiếp Thư Thần mỉm cười rồi nói:"Mời các hạ nói."

"Ta giúp ngài dẹp loạn những người này, mà ngài giao nữ nhân trong xe ngựa cho ta thấy như thế nào?"

Lăng Phi, Lăng Việt khi nghe được điều kiện của hắn, cứ tưởng hắn đến đây giúp đỡ, không ngờ người này và bọn chúng có chung mục đích.

"Thì ra là vậy?" Nhiếp Thư Thần nhíu mày thản nhiên nói:" Nói như vậy các hạ cũng muốn người của Nhiếp mỗ ta?"

"Cũng không phải, bất quá mọi người cùng nhau tranh giành, nói như vậy Nhiếp phu nhân không phải là người bình thường, bằng không đi theo ta làm nương tử nhỏ?"

Vu sơn thất quỷ nghe xong , ào ào kêu gào nói:"Ngươi chỉ là một xú tiểu tử? Nói cái gì dẹp loạn bọn ta? Đúng là quá mạnh miệng nha?"

Hắn chợt nhíu mày:"Không tin? Cứ việc đến đây thử xem?"

Vu sơn thất quỷ ỷ vào có La Tang Vương làm chỗ dựa, cũng không tin người này mạnh miệng nói ngông cuồng, bảy người bọn họ nháy mắt, tất cả điều xông lên.

Công phu thật là nhanh, Xú tiểu tử kia còn chưa lấy kiếm ra mà hơn phân nữa người của bọn họ ngã xuống đất.

Cao thủ so tài, không chú ý đến chiêu thức, chỉ dựa vào không tiếng động phân cao thấp có thể phân ra thắng bại, Nhiếp Thư Thần cẩn thận nhìn hắn ra tay, biết được ở đây không có người nào là đối thủ của hắn.

Sau đó nghe hắn gọi:"Nương tử đưa bảo đao cho ta."

Liền nhìn thấy không biết là đao hay là kiếm bao vây, từ trên đầu ngọn trúc rơi xuống, hắn duỗi tay bắt lấy, liền lấy binh khí ra, hai mắt cùng cây kiếm điều bức người giống nhau, nháy mắt lộ ra ánh hào quang đỏ.


"Phá, phá sơn kiếm." Lão đại vu sơn thất quỷ sợ hãi kêu thật to, bọn họ điều là người trong võ lâm, cũng là người trong ngành nên cũng biết vật này là gì?

"Thì ra là Phá sơn kiếm, vậy hắn là......" Bốn phía điều im lặng biết bảo kiếm Phá sơn kiếm thiên hạ chỉ có một người có được nó chính là Mạc Bắc Lang Vương Lôi Lạc.

Bọn Vu sơn thất quỷ đồng loạt lui về sao vài bước, không ai dám lên chịu chết bọn họ không chỉ sợ bảo kiếm này mà còn sợ sói....Dám ở trong bầy sói xưng tên, ai mà dám lên nộp mạng.

Lôi Hạc cười cười hướng tới Nhiếp Thư Thần nói:"Phòng chính đại nhân thấy đề nghị của ta thế nào? Ngươi có đáp ứng hay không?"

Nhiếp Thư Thần tiếp nhận kiếm từ Lăng Việt đưa tới hướng tới Lôi Hạc nói:"Không cần." Người của hắn để tự hắn bảo vệ là được.

Giao chiến một lúc, Nhiếp Thư Thần và La Tang Vương đánh nhau, bảo vệ đầu xe cùng với huynh đệ Lăng gia và ám vệ bảo vệ ở thân xe ngựa, đánh lui được ba người thì có ba người khác lên tiếp.

Sở Nhụy ở trong xe trong lòng như lửa đốt, nàng biết mấy người này muốn cái gì....Không phải là cuộn tranh của mẫu thân nàng sao?

Nàng lấy ra một món đồ nho nhỏ, bên trong có một cuộn tranh và Hoàng huyền trượng mà Tiểu Oa Nhi cho nàng.

Nàng mở cuộn tranh kia bên trên có thêu vài chữ:"Cảnh yên túy nhìn chăm chăm, Trăng sầu ngưng lộ"

"Cảnh" là họ của cha nàng, Ngưng là họ của mẫu thân nàng. Cha và mẫu thân rất yêu thương nhau có ba người con gái và một gia đình hạnh phúc,... Không ngờ tu sửa hoàng lăng lại gặp tai họa.

Hoàng lăng không chỉ thuộc quyền sở hữu của tiên hoàng, mà bên trong cất gửi rất nhiều châu báo, mà cha nàng thiết kế và xây dựng hoàng lăng cũng biết rõ mỗi một cơ quan và ngõ ngách trong hoàng lăng.

Thích Sùng không tra ra được từ cha nàng nên đã bày mưu hãm hại cha nàng.

Mẫu thân nàng thêu rất đẹp , khi cha nàng phác thảo bản nháp, mẫu thân nàng lại lấy bản thảo của cha nàng và vô tình thêu ra một bức "Yên túy la" bằng gấm vóc thượng hạng nhất thêu thành bản đồ trong hoàng lăng.

Tâm tư mẫu thân rất đơn thuần muốn thêu ra một bức tranh muốn cho gia đình hòa thuận và may mắn... nào ngờ ngược lại mang đến tai họa nên bà mẫu thân đã sớm mang cuộn tranh về quê hương cất giữ ở trong tiệm trang thêu trong thành Thanh Châu.

Trước khi hai tỷ tỷ của nàng chết đã nói ra bí mật này cho nàng biết, nếu bí mật này mà truyền ra ngoài sẽ gây ra họa sát thân, nhưng mà nàng vẫn đến tiệm trang thêu lấy nó mang theo bên người.

Khi đó nàng nghĩ mình cũng không còn gì nếu trước khi chết có thể mang theo di vật của mẫu thân nàng làm bạn, nàng không ngờ gặp lại Nhiếp Thư Thần ở nơi này.

Hiện giờ hắn đang dùng tính mạng của mình để bảo vệ nàng.

Sở Nhụy gắt gao cắn môi, nàng mới đầu cứ tưởng hắn đã biết sự tồn tại của cuộn tranh này! Hắn là người như thế nào, cùng với Thích Sùng sao nhiều lần đến tìm nàng, nàng mới coi thường hắn.

Nhưng mà hắn cho đến bây giờ cũng không có hỏi nàng bất cứ chuyện gì, thậm chí cả thử nàng cũng không có mà ngược lại thứ hắn muốn là bản thân nàng.

Trong lúc hỗn loạn, ám vệ ngã xuống đất, không đợi bọn chúng tiến lên đã bị Nhiếp Thư Thần nhảy lên ngựa quay đầu lại ngăn cản La Tang Vương.

Sở Nhụy bây giờ đứng ngồi không yên, vén tấm rèm lên, liền nghe thấy tiếng vải bị rách, tiếp theo nàng nhìn thấy trên cánh tay và lưng có rất nhiều máu.

Khi nàng nhìn thấy lòng nàng đau như dao cắt.

Không sai nàng chính là yêu thương tính mạng của nàng trên hết, nhưng mà Nhiếp Thư Thần là người rất quan trọng đối với nàng khi nhìn hắn bị thương tâm nàng như vỡ ra...

"Dừng tay." Nàng kêu to.

"Nhụy Nhi!" Nhiếp Thư Thần quay đầu lại nhìn thấy nàng nhất thời sắc mặt thây đổi, sợ nàng sẽ bị thương rất nhanh chạy tới bảo vệ nàng.

"Các người muốn gì thì hãy dừng tay, nếu không dừng tay ta sẽ hủy cuộn tranh này." Nàng giơ cuộn tranh lên cao, khuôn mặt nhỏ nhắn mới đầu tái nhợt sau rất lạnh giọng nói.

Trong nháy mắt mọi người yên lặng, ánh mắt nhìn về phía cuộn tranh này.

Vu sơn thất quỷ nếu lấy được cuộn tranh này Thích Thái sư sẽ thưởng vô số kim ngân châu báo, hưởng cả đời cũng không hết.

La Tang Vương thật tình cũng không muốn bán mạng cho Thích Sùng khi nhìn thấy cuộn tranh này nhất thời cũng im lặng.

"Nhụy Nhi!" Nhiếp Thư THần bay đến bên cạnh nàng, thân muốn ôm nàng vào trong xe ngựa nói:"Nhụy Nhi...Đi vào."

"Không." Nàng tránh né, nhìn hắn nước mắt không nhịn được tuông ra nói:" Thiếp không muốn chàng và mọi người bỏ mạng vì thiếp."

Không chỉ có Nhiếp Thư Thần cũng có huynh đệ Lăng gia cùng với ám vệ bỏ mạng, nàng không thể trơ mắt nhìn từng người ngã xuống trước mặt nàng.

"Nhụy Nhi!" Nhiếp Thư Thần thấy nàng tránh né mình trong lòng cũng buồn bã nói:"Chúng ta nhất định không có việc gì, ngoan nghe lời vào trong xe ngựa."


"Nhiếp phu nhân mau quăng cuộn tranh lại đây, chúng ta sẽ cho các người một con đường sống." Vu sơn thất quỷ khi nhìn thấy cuộn tranh này nhất thời kích động nói:"Quăng lại đây." 

"Tiểu cô nương, tốc độ nhanh một chút quăng cuộn tranh qua đây ta liền tha mạng cho phu quân ngươi." La Tang Vương chậm rãi tới gần xe ngựa.

"Chờ một chút!" Lúc này người từ nảy đến giờ đang xem kịch vui đột nhiên quát một tiếng:" Vật ở trên cuộn tranh là cái gì?"

Hắn nhắc tới mới nhớ mọi người đều nhìn về phía trên cuộn tranh đó không phải được tạo từ hắc quyền trượng sao?

"Đây có phải là Hoàng quyền trượng không?" Lôi Hạc rất vui mừng hỏi tiếp:"Vậy Nhiếp phu nhân có phải là người của Vô nhân cốc."

Sở Nhụy nhìn theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía hoàng quyền trượng, xác thực nàng đã nghe tên của nó gật đầu nói:"Đây quả thực là Hoàng Hoàng Lệnh, nhưng ta không phải là người của Vô Nhân Cốc."

"Mặc kệ, có Hoàng Quyền Trượng là tốt rồi." Lôi Hạc vẻ mặt tươi cười nói:"Ta sẽ thay phòng chính đại nhân giết sạch những người này, nhưng Nhiếp phu nhân có thể mang quyền trượng giao cho ta." 

Thật vậy sao? Sao đột nhiên lại tốt đến như vậy? Sở Nhụy kinh ngạc nhìn hắn.

"Trẻ con, mà dám cùng bổn vương giao đấu có phải xem mệnh của mình dài quá hay không?" Vừa rồi khi nghe tiểu tử này nói rất nóng giận rồi, hắn gọi mình là lão dâm tặc, đã sớm hận không thể bâm hắn thành tranh mãnh, bây giờ hận càng thêm hận.

"Không phục sao? Vậy đến đây tiếp hai chiêu của ta rồi hãy nói." Toàn thân Lôi Hạc giống như điện rất nhanh đến trước mặt của La Tang vương đánh tới.

La Tang Vương không ngờ khinh công của hắn lại mạnh như vậy nhất thời không đề phòng, thiếu chút nữa đánh không lại vận công dùng khí lực chống lại.

Đánh rất náo nhiệt, đột nhiên có tiếng vó ngựa bay nhanh đến nơi này, trên ngựa là tướng quân trẻ tuổi, trên đầu đội kim tử quan, toàn thân là kim giáp, gương mặt lãnh khóc,,....Phía sau hắn quân lính đông nghịt tất cả đều mặc trên người áo giáp màu đen, trong tay cầm vũ khí, hành động đồng nhất được quấn luyện rất kỹ.

"Là Phù gia quân."

"Còn ở đó làm gì, mau chạy nhanh."

Một bóng người đột nhiên xẹt qua nói với Sở Nhụy nói:" Nhiếp phu nhân mượn Hoàng quyền trượng một lúc, Vô cùng cảm kích, cám ơn nhiều!" Hoàng quyền trượng liền không cánh mà bay.

Phù Khanh ra lệnh cho binh mã bao vây bọ sĩ tử lại sao đó hướng tới Nhiếp Thư Thần nói:"Này, Có sao không?"

"Sao cậu lại đến chậm như vậy?" Nhiếp Thư Thần tức giận nói.

"Nhưng ta cũng đến đây rồi mà." Phù Khanh cũng phát hỏa nói.

"Nhụy Nhi....Lại đây." Nhiếp Thư Thần cũng không thèm nhìn tên này phát hỏa, nhìn nàng đang chạy về phía mình....

Nàng chạy nhanh về phía Nhiếp Thư Thần đầu tựa vào lòng hắn ôm ấp, vừa khóc, vừa hỏi:"Vết thương của chàng?"

"Không có việc gì, đừng khóc." Nhiếp Thư Thần gắt gao ôm nàng:"Ta không phải đã nói, chúng ta nhất định không có việc gì?" 

Từ lúc chuẩn bị rời khỏi Thanh Châu Nhiếp Thư Thần đã gởi một bức thư mật cho Phù Khanh, muốn hắn tức tốc tới bảo vệ, quả nhiên liền đến kịp thời.

"Có đau không?" Nàng xử lý miệng vết thương trên tay và trên lưng hắn trong lòng rất đau hỏi.

"Không đau."

"Có thật không?" 

"Thật sự không đau, có nàng ở bên cạnh sẽ không đau."

Phù Khanh ở một bên nghe được một trận bất ngờ. Đây là một người lạnh lùng nghiêm túc, thiết diện vô tư Nhiếp phòng chính sao? Nói những lời rất thú vị đến nỗi buồn nôn.

Sau khi trở lại kinh thành, Nhiếp Thư Thần lập tức tiến vào cung diện kiến, Sở Nhụy được Lăng Việt hộ tống đến Hiên Viên hầu phủ được an bày sẵn.

Hiên Viên hầu phủ là trung tâm trong thành Li kinh, nhìn từ bên ngoài không khác gì với phủ phòng chính, thậm chí diện tích lớn hơn, khi đi vào làm mọi người khen ngợi.

Bên trong hầu phủ làm người ta sáng mắt. Bên trong trang trí văn phòng tứ bảo, các loại thảo dược quý hiếm, đồ cổ, vàng bạc gấm vóc...

Khi Sở Nhụy nhìn thấy trong lòng rất nhiều cảm xúc. Có thể nhìn thấy được Tiểu hầu gia, sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, ông nội là cha của đương kim thiên tử, sau này là huynh đệ, người người đều kính trọng lão hầu gia, chỉ tiếc có người con trai độc nhất đã qua đời, chỉ còn lại đứa cháu độc nhất, họ Vân tên Mặc, được gọi là tiểu hầu gia.


Trong kinh Tiểu hầu gia thanh danh không được tốt cho lắm, ngay cả các châu phủ cũng không dám làm gì, mọi người điều biết trong kinh thành có hai người không dễ chọc vào một là Phù Khanh hai là Tiểu Hầu gia

Phù Khanh tính tình nóng như lửa, rất hung bạo khi vi phạm cả người thân cũng không nhận trở mặt vô tình; Vân Mặc tính tình gian trá, keo kiệt sau này có thể mang cả hầu phủ bán bạc.

Khi Sở Nhụy tiến vào phủ, lão hầu gia đi đến trên núi Thương Li cùng với các hòa thượng uống trà chơi cờ, trong phủ chỉ có một mình Tiểu hầu gia làm đương gia.

Tiểu Hầu Gia này, thật sự cũng rất tốt!

Một nhóm gia đinh ăn mặc lòe loẹt, cùng tiếng sáo và tiếng trống, thật sự rất náo nhiệt nha! Một bên các ma ma cùng với tiểu nha hoàn mọi người điều để tang, phất cờ trước khi động quan, rải vàng mã và giấy tiền bạc chân tay rất nhanh nhẹn một lúc sau xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Một bên náo nhiệt một bên tang sự cùng làm một lúc làm cho người ta ngạc nhiên.

Người đang chỉ huy mọi người là một nam nhân trẻ tuổi, vừa nghe có khách đến, quay mặt lại thấy cái mũi rất đẹp , con ngươi đen như tinh, gương mặt rất đẹp.

"Đây là đại tẩu sao?" Nam nhân trẻ tuổi, bỏ lại tấm vải lụa màu hồng bên tay trái cùng với tấm vải lụa màu trắng để xuống, chạy ra ngoài cười cười nói:"Sớm đã nghe nói, huynh trưởng ta muốn đưa đại tẩu qua đây mấy hôm, tiểu đệ bận làm chút việc riêng, không biết đại tẩu đến ra nghênh đón, xin đại tẩu thứ lỗi."

Sở Nhụy còn chưa nói chuyện, đặc biệt Cao Phúc đến bên cạnh Sở Nhụy nói:"Tiểu Hầu gia....."

"Đây không phải là Cao quản gia sao? Hôm nay đặc biệt đến đây có điều gì xin chỉ giáo."

"Tiểu hầu gia, gia của ta nói tạm thời quấy rầy ngài, vạn lần đừng làm cho phu nhân của gia bị lạnh, nóng, đói, mệt bằng không gia sẽ đến tìm ngài tính sổ...Mặc khác, phu nhân của ta cũng xem như người một nhà, mong Tiểu hầu gia vui lòng nhận lời."

Cao Phúc biết Tiểu hầu gia là một người rất khó nói chuyện, trong đầu nhớ lại việc Nhiếp Thư Thần phân phó nói ra hết, cuối cùng còn cao giọng nói một câu:"Tiểu hầu gia việc này điều là gia của ta nói nô tài có thể thề không nói thêm hoặc thiếu một chữ."

"Được rồi, được rồi, điều là người một nhà thôi, cần gì phải khách khí." Vân Mặc thấy một nô tài mang rương ngân lượng đến đương nhiên là cười không thấy mắt, một phen ôm vào lòng nói:"Ta sẽ không khách khí, đại tẩu đây là bản thân gia mang tới đấy."

Trong lúc này, Thân ma ma cùng với Tiểu Liên Bồng được Nhiếp Thư Thần đưa đến nơi này, khi nhìn thấy họ trong lòng rất vui mừng vô cùng không nói được lòi nào nước mắt chảy không ngừng.

Sở Nhụy ở lại Hiên Viên phủ kì quái, một thời gian dài cũng không có gặp lại Nhiếp Thư Thần, nhưng nàng biết hắn có việc trọng đại, nàng ở tại nơi này cũng là chủ ý của hắn.

Vì vậy nàng an tâm dưỡng thai, xem Tiểu hầu gia làm trò náo nhiệt thấy thú vị tâm tình tương đối tốt, hơn nữa có Thân ma ma và Tiểu Liên Bồng chăm sóc nàng sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

Nàng quan tâm lo lắng chỉ có một mình nam nhân này, mỗi khi đêm khuya an tĩnh, nàng tựa vào cửa sổ nhắm trăng, không biết hắn lúc này đnag làm gì, hay còn phê duyệt văn án, vẫn chưa có dùng cơm?

Nàng nghe Vân Mặc nói, Thích gia liên tục gặp chuyện xui, vài người không sợ chết trong ngự thư phòng nói những việc người nhà Thích gia, dẫn tới làm hoàng thượng giận dữ, tuy rằng kết quả vài tên ngự sử bị giáng tội, nhưng công bộ thượng thư Thích Sùng bị giáng chức để điều tra cùng với hai tên thị vệ của Thích Huy cũng bị tạm giam.

Nàng biết đó là công lao của Nhiếp Thư Thần.

Những người bên cạnh dần dần đứng lên, lão hầu gia đã trở lại, nhìn thấy Sở Nhụy liền thích, muốn nhận nàng làm nghĩa nữ. Hoàng hậu nương nương đề ra chủ ý xuống dưới việc này rất nhanh sẽ được thực hiện.

Cách đây mấy ngày nghe nói hôn sự của Nhiếp Thư Thần và Mẫn Vinh quận chúa không được cử hành.

Mẫn Vinh quận chúa từ đêm đó vẫn không xuất hiện, nghe nói bị bệnh mà chết, có người nói nàng cùng với tú tài bỏ trốn không biết tung tích.

Bây giờ Sở Nhụy mới hiểu được vì sao Nhiếp Thư Thần muốn nàng ở lại hầu phủ bởi vì hoàng hậu truyền ý chỉ rất nhanh tuyên bố nghĩa nữ của Hiên Viên hầu gia sẽ gã cho Nhiếp Thư Thần, nữa năm sau sẽ có tin vui.

Mọi người điều rất vui chỉ có Vân Mặc không được vui, hắn vô duyên vô cớ có một người dì nhỏ hơn hắn vài tuổi, còn người từ nhỏ đến lớn xưng huynh đệ với Nhiếp Thư Thần bây giờ phải bấm chặt răng kêu một tiếng Dượng

Cái này cũng được coi là chuyện tốt ư?

Hiên Viên hầu phủ hôm nay rất náo nhiệt già trẻ lớn bé ở trong kinh thành đều đến hầu phủ chúc mừng ngài nhận nghĩa nữ. 

Hầu phủ canh giử nghiêm ngặt hơn so với hoàng cung, bởi vì hôm nay tiểu hầu gia nhận rất nhiều lễ vật châu báo....Hầu phủ nhất định là mục tiêu cho các đạo tặc trộm cướp, sao không thể canh giử nghiêm ngặt đây?

Nơi này không ngăn được tên trộm Hái hoa tặc thương hoa tiếc ngọc được.

Bên trong phòng ngủ của gia, điều dùng những loại gỗ thượng hạng điêu khắc thành, thập phần rất đẹp, trên bàn trang điểm có bày một cái gương phản chiếu hộp dựng trang sức bên ngoài có hoa vàng mạ vào.

Trên cửa sổ có một chuông gió, từ từ phất qua nghe được tiếng leng keng.

Ở trên giường hai cơ thể quấn quýt lấy nhau muốn khảm đối phương vào trong cơ thể của mình.

Sở Nhụy tựa nữa người vào trong ngực của Nhiếp Thư Thần, mái tóc thật dài làm cho nàng thật mãnh mai, thân thể trắng nõn của nàng không một chút tùy vết nào, nâng khuôn mặt của mình tiếp nhận những nụ hôn của hắn.

Bàn tay to cởi chiếc áo yếm mỏng manh của nàng ra, môi mỏng dần dần đi xuống, không ngừng hôn lên cơ thể của nàng, thẳng đến trên bụng của nàng.

Nàng mang thai đã được năm tháng, bụng tròn tròn nhô ra bên ngoài, lộ rõ những đường cong trên cơ thể thật là khiêu gợi.

"Hai ngày nay có phải nàng ăn không tốt ? Nếu không phải có người báo cho ta biết chắc nàng cũng không định nói?" Nhiếp Thư Thần ngẫn đầu không vui tố cáo nàng.

Sở Nhụy buồn cười chỉ có hai ngày thôi mà, nói quá!

"Vẫn là trong nhà mình tốt hơn, qua ngày mai ta sẽ tự mình trông coi nàng mới được."

Ngày mai là ngày vui của bọn họ, hắn nhớ nàng đến phát điên, lặng lẽ chạy đến hầu phủ nhìn nàng một cái, ôm nàng một lúc, là tốt nhất.

"Gia...." Nàng nhất thời kêu lên, cũng không nguyện ý sửa lại xưng hô, bàn tay non mềm vuốt ve gương mặt tuấn mĩ, mắt đẹp có một tia đau lòng nói:"Chàng gầy."


Nhiếp Thư Thần công việc rất nhiều, đêm khuya lặng lẽ đến đây để xem nàng, trời chưa sáng phải về phủ phòng chính chuẩn bị vào triều, tiếp tục một ngày bận rộn.

Nàng ôn nhu quan tâm hắn, làm cho hắn trong lòng cảm giác rất ấm áp, ôn nhu, cực kỳ thoải mái a! Hôn liên tiếp lên mặt nàng, muốn dùng nụ hôn mãnh liệt nói lên tình yêu của mình.

"Gia.....Umh......" Nàng cảm giác được quần lót của nàng đã bị cởi ra đến mắt cá chân, lộ ra cái mông trắng tuyết, nàng một hồi thuận hôn lại hắn, đối với tình yêu của hắn làm cho nàng khuất phục hoàn toàn, từng động tác, từng yêu cầu của hắn.....

"Tiểu yêu tinh...nhớ gia có phải hay không?" Hắn hôn toàn thân của nàng cùng với môi nàng....

Lúc này hắn mở hai chân của nàng ra, nàng không chút do dự mang chân quấn lên thắt lưng của hắn, chờ thân thể hai người kết hợp với nhau.

"Nhụy Nhi.....chặt như vậy....." Hắn thấp giọng, chậm rãi tiến vào, cực kỳ nhẹ nhàng, đắm chìm nơi ngọt ngào ấp áp của nàng.

"A....." Nàng bị hắn kích thích mà thở gấp, sợi tóc tán loạn, đôi má ửng hồng.

Một lát sau, hắn dỡ eo trắng tuyết đặt nàng quỳ xuống giường, lại từ phía sau chậm rãi tiến vào.

"Gia....Nhanh một chút...Xin gia." Đêm nay nàng chặt chẽ trơn mềm, thủy dịch chảy ra rất nhiều, rên rỉ nói ra tiếng yêu kiều, thiếu chút nữa làm bén lên dục vọng trong cơ thể Nhiếp Thư Thần.

"Ngoan, đừng nói vội, bảo bối....." Hắn lo lắng cho cơ thể của nàng, không dám tiến vào quá sâu, cùng không dám mạnh mẽ tiến vào, đặt nàng ngã trên giường, vân vê cánh hoa của nàng, thẳng đến làm nàng rên lên, kích thích hơn  mới xuất vào trong cơ thể nàng.....

Bọn họ sẽ không bao giờ tách ra nữa.

Nàng mang thai đã được mười tháng, thai nhi cũng rất tốt.

Ở giữa trưa nàng đau bụng sanh, sanh một bé trai trắng trẻo mập mạp, Nhiếp Thư Thần đặt tên là Nhiếp Kình Thương

Nhưng mà tiểu bảo bối sanh ra khiến hắn rất đau đầu, cuối cùng cũng tức giận đến phát hỏa.

Bởi vì tiểu tử này từ trong bụng nàng sanh ra, muốn cùng cha hắn chiếm lấy nương tử của cha hắn chắc.

"Oa....Oa....." Tiểu Kình Thương mới được sanh ra bốn tháng, Thân ma ma và Tiểu Liên Bồng thay phiên nhau chăm sóc, ở bên ngoài lớn tiếng nỉ non khóc.

"Cục cưng khóc, thiếp muốn đi xem....." Sở Nhụy ở trên giường nữa người lộ ra thân thể trắng tuyết, giãy dụa muốn đứng dậy, con đã khóc một thời gia dài, trong lòng nàng rất đau, mà đứa nhỏ này lại cố tình khi cha hắn quấn lấy nàng không cho nàng đi mà khóc.

"Không cho đi." Cắt dứt ý nghĩ nàng không cho nàng cự tuyệt.

"Oa...a......." Bên ngoài Tiểu thiếu gia khóc lớn tiếng hơn, hiển nhiên là không đưa hắn đến bên mẫu thân hắn.

"Con đã khóc một thời gian dài rồi....A......Đừng....." Âm thanh mềm mại không thể nào giao động người nam nhân trên người nàng.

"Mặc kệ, con ngày nào cũng như vậy mà? Khóc một lúc là ngưng." Môi nóng bỏng liếm trên đôi gò bông no đủ của nàng, bàn tay to hướng đến cặp chân mềm mại của nàng, hoàn toàn mặc kệ con của mình ở ngoài đang khóc.

"Đừng......Thiếp đau......." Ngực của nàng căn cứng lên do tuyến sữa rất đau.

"Đau hả? Muốn ta làm bớt đau không." Con ngươi đen có ánh lửa dục, ngón tay tham lam tiến vào, cũng từ từ đứng lên.

"Không, thiếp muốn cho cục cưng bú...." Nàng yêu kiều thở hổn hển, khó chịu vặn vẹo cơ thể.

"Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ." Hắn cúi đầu vùi vào trước ngực nàng, môi mỏng dùng sức hút lấy sữa của nàng.

Hắn có mời bà vú chăm sóc con, đôi gò bông nở nang của nàng chỉ thuộc về một mình hắn thôi, ai cũng không được chạm vào.

"A......" Sở Nhụy giương cao gáy, khoái cảm cùng với đau đớn, trộn lẫn vào nhau.

Phát cáu với con của mình đây là Nhiếp phòng chính sao? Lại có tính trẻ con đến vậy!

Nhưng trong lòng nàng rất ấm áp, nàng biết hắn rất yêu thương nàng.

Sau ba ngày thành thân, trong ngăn tủ nàng lấy ra hai cái áo bông, điệt ngay ngắn chỉnh tề, nhìn thấy quen mắt, bên trên có thêu một câu đố rất ngốc nghếch a.

Cái áo bông này là của nàng thêu nha! Sao hắn lại có những thứ này?

Cuối cùng nàng dụ dỗ hắn nói, nàng mới bừng tỉnh nói: Người nam nhân này, đã rất lâu trước kia đã nhìn trúng nàng.

Hắn thực sự rất yêu nàng.

Hoàng thượng đối với gia đình Thích gia rất thất vọng, lập hoàng tử làm thái tử, hoàng hậu nương nương rốt cục cũng hoàn thành tâm nguyện.

Nhiếp Thư Thần yên lặng duy trì thế lực cho hoàng hậu, cũng vì cảm kích nương nương mang nàng đến bên cạnh hắn.

Nàng đưa cuộn tranh giao cho hắn, giống như đặt hết trái tim cùng với kỳ vọng muốn hắn xử lý cho tốt. Mà hắn lại hỏi nàng muốn xử lý như thế nào, nàng suy nghĩ thật lâu cuối cùng đem cuộn tranh trước mộ của Cảnh gia thêu hủy nó, trước vong linh của cha mẹ.

Nhiếp Thư Thần đi với nàng, nhìn thấy cuộn tranh từ từ cháy hết biến thành tro bụi, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân nàng không có gì tiếc nuối cả.

Nàng rất may mắn, hắn yêu nàng đến như vậy, mà nàng cũng rất yêu  hắn, nàng cảm thấy nhắm mắt hay mở mắt điều rất hạnh phúc, trọn đời trọn kiếp bên nhau không xa không rời.....


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!