Nam nhân không nói lời nào, hình như có một chút phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng, nàng một lòng nhìn chằm chằm trong bóng đêm đôi mắt u ám rất mâu thuẫn, như lửa mà cũng giống như tinh, lóe ra làm cho người nhìn không hiểu nàng đang nghĩ gì, có uất giận, trào phúng, dục vọng, tựa hồ có một chút khác...
Nhưng nàng không muốn nhìn lại, rất nhiều sự tình không thể lộ ra bên ngoài, rất nhiều người không đáng phó thác, thân thể nàng đã không còn trong trắng, ít nhất lòng của nàng rất trong sạch.
Vì thế rõ ràng đã nhắm mắt lại, không nhìn không nghe, không nói, mặc cho hắn xem mình mà phát hỏa.
"Nàng thật ra thì nhanh mồm nhanh miệng nhỉ, bất quá..." Hắn lạnh giọng nói:"Có một người nữ nhân làm ấm giường cho ta, gia vì sao phải cho nàng ra ngoài cửa chứ? Thân thể của nàng như vậy,... coi như miễn cưỡng hợp khẩu vị của gia."
Vừa dứt lời, một giây tiếp theo liền động thân một cái, tiến vào trong cơ thể ướt át của nàng , nắm lấy thắt lưng và mông của nàng mạnh mẽ dùng sức, đem vật nóng bỏng của mình tiến vào hoa huy*t của nàng.
"A..." Sở Nhụy không chịu nổi vật to lớn của hắn, thân mình không khỏi cứng đờ, bàn tay mềm mại nắm chặt chăn niệm.
Không biết có phải hay không hay là ảo giác, vật nam tính xâm nhập vào hoa huy*t của nàng, đâm vào tốc độ đột nhiên chậm lại, chậm rãi co rúm, bàn tay xoa nắm bộ ngực no đủ, ngón tay vuốt ve nụ hoa đo đỏ.
Thẳng đến nghe được từ trong miệng nàng nhỏ vọng rên rỉ, hắn mới chuyển động mông, hơi hơi rời khỏi, lại đâm mạnh vào, ở hoa huy*t nàng dây dưa qua lại.
Người nam nhân càng ngày càng thâm nhập chiếm đất, cơ thể của hai người cùng nhau đong đưa, trên giường lớn, âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt vang theo tiết tấu làm cho người ta mặt đỏ tim tới mang tai.
Sở Nhụy nghe được âm thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng khuôn mặt nhỏ vùi vào trong chăn đệm, bất đắc dĩ lại không thể động đậy được.
Không dám mắm chặt vòng eo, bị một bàn tay cố định mà yếu ớt ở hoa tâm mềm mại bị vật nam tính xâm lược cường hản mà luật động dưới bụng cảm thấy cảm ác quên thuộc.
Đã hơn nữa năm, vào ban đêm nàng lãnh hội rất nhiều khoái cảm làm cho người ta hít thở không thông, giống như ở một chỗ có ngọn lữa hướng về chi bách hải, nàng chỉ cảm thấy một trận hoa mắt choáng váng, trên đầu sắp gặp tai ương, rốt cuộc vẫn không khỏi khóc nức nở.
"Khóc cái gì?" Âm thanh của hắn không lạnh lùng, mà ngược lại khàn khàn mang theo một tia dục vọng, bàn tay to nặng nề vân vê hướng đến hoa huy*t của nàng, nàng rên rỉ, một lát càng lúc càng ẩm ướt một mảng một lượng lớn tại hoa huy*t của nàng.
"Gia,...Ngừng, dừng lại,..." Nàng không chịu nổi, toàn thân đều phát run giống như tản băng tùy thời sẽ tan chảy.
"Nàng dám ra lệnh cho ta sao?" Hắn cuối đầu cười, động tác thực sự dừng lại, nàng vừa nói ra yêu cầu, đột nhiên liền gặp một khuôn mặt anh tuấn đên gần mình, gần trong gan tấc.
"Được nàng nói thì ta nghe!" Hắn nhìn thẳng vào cặp mắt mê ly của nàng che giấu sự kinh hoàng, trầm giọng cảnh cáo nói "Mặc kệ nàng cùng hoàng hậu cùng chung mục đích gì, đã làm nữ nhân của ta, sống là người của ta, đã chết cũng chỉ có thể là ma của ta, về phần hoàng hậu nương nương,,...Hừ, đừng tưởng bà ta có năng lực thực sự thay nhà nàng lật lại bản án!"
Câu nói cuối cùng kia khi nghe vào tai Sở Nhụy, trên trán nhất thời mồi hôi lạnh tuôn ra ròng ròng, trải nghiệm lời nói ác ý trong lúc nhất thời vừa hoảng vừa sợ, vừa đau trong đầu trống rỗng...
Hắn chưa cho nàng có thời gian tiêu hóa hết những lời nói của mình kéo đôi chân ngọc của nàng ra, đặt tại khuỷu tay phía trên vật nam tính lại một lần nữa dùng sức sáp nhập vào hoa huy*t một lần nữa.
Hắn cuồn dã đi vào, một chút cũng không cho nàng một cơ hội phản kháng, lặp đi lặp lại va chạm vào chỗ sâu nhất, có một chút ác ý vân vê.
Tiếng thở dốc tràn ngập ở trong phòng, nàng bị giữ lấy đến cực hạn, khoái cảm như thủy triều đánh vào trong cơ thể Sở Nhụy, tiếng nức nở của nàng tràn ngập cả gian phòng, hắn cuối xuống, đâm vào thật sâu vào hoa huy*t của nàng một lúc càng lớn.
Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, cuối đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy, giống như muốn nuốt trọn nàng vào trong cơ thể mình,vừa hôn vừa cắn, tạo ra từng đợt kích tình. Lửa nóng của vật nam tính đặt ở bờ mông trắng tuyết của nàng, một chút va chạm vào nàng, toàn thân từng trận từng trận đánh tới hoa tâm của nàng vào nơi sâu nhất trong cơ thể.
"A,,..A" Sở Nhụy chợt hét lên một tiếng, toàn thân nàng run rẫy mãnh liệt, làm cho nàng không tự chủ được co đứng lên.
Đừng lại đây! Không cần! Không cần!
Sở Nhụy gắt gao cắn môi, giãy giụa một cách tuyệt vọng, hắn gầm nhẹ đoạt lấy, nàng biết hắn sẽa không bỏ qua cho mình..., nàng biết...
Cao trào mãnh liệt tiến đến , đồng thời thể xác và tinh thần của nàng triệt để bị hắn vây quanh.
--- ------ ------ ------ ----------Tuyến phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Giật mình, nàng phản phất vòng qua từng quỹ đạo, nhất trùng trùng bức tường đỏ ngoài hoa viên, quen thuộc nhớ đến Trọng Hoa Cung.
Nàng nghĩ nhiều nhìn xem nơi đó là hà, có phải hay không vừa vặn năm này qua năm nọ, Nàng liền nghĩ một phen hái lá xanh biết trên cây, coi trọng mặt mũi hay không mãn nhuễ trong trẻo bọt nước...
Còn chưa ở trong phòng chính thức trong phủ, Sở Nhụy ở trong Trọng Hoa cung làm nữ quan.
Đến giờ thượng triều, nhóm nữ quan bắt đầu cùng chủ quản trong cung bắt đầu chuẩn bị công cụ để làm sự vụ, cao hơn là nữ hầu trung, thư nữ cùng nữ tài tử, vào buổi tối nữ hầu rượu, ca nữ và cùng nữ no.
Sở Nhụy nhờ Hoàng hậu đưa vào trong cung làm cung nữ, nàng hiểu biết lễ nghĩa, tính tình lương thiện, lại được nhận đến thần giáo tập, tinh thông nghệ thuật, cho nên mười lăm tuổi được đặc cách được thăng làm nữ quan.
Chức trách của nữ quan ngày thường hầu hạ hoàng hậu, làm bạn và đọc sách sử thi, sao chép văn theo chỉ thị của hoàng hậu, ghi lại các quy định trong cung đình, lễ nghĩa của các phi tầng cùng với tuân thủ các chế độ, nàng trời cho rất thông minh, có lễ có độ, thập phần nghe theo chỉ thị của hoàng hậu và được hoàng hậu rất chi là yêu thích.
Thời tiết vào đầu mùa hạ, hoa sen trong hồ rất quyến rũ cùng nhau đua nở, cánh hoa màu hồng phấn duyên dáng yêu kiều làm sao, lẳng lặng sinh sôi nảy nở trên mặt nước.
Phật đường lý nằm ở trên dài, ngồi ngay ngán trên hoa sen của tòa bách ngọc Quan Âm cầm trong tay một bình dương liễu, sắc mặt hiền lành nhìn xuống nhan gian. Được bày ở trên bàn thờ, lư hương khói nhè nhẹ lượn lờ trong không trung, chỉ nghe âm thanh tiếng mỏ, lộ ra một mãnh tường hiền hòa trong yên tĩnh.
Hoàng hậu không đến bốn mươi tuổi đã được phong làm hoàng hậu, y phục long phụng từ trên xuống dưới sắc màu rất đẹp, trên đầu cài cây trâm vàng phượng hoàng, một thân mười phần trong trắng thuần khiết đoan trang, nàng nhắm mắt lại , long mi dài sâu sắc, đang quỳ chuyên tâm tụng kinh:" Xem tự tại bồ đề tát, đi thâm Bàn Nhược mật lâu ngày, chiếu gặp ngũ uẩn chiều không, phổ độ hết khổ ải. Xá lợi tử, lả chư pháp không tướng,không sinh bất diệt, không cấu thành tịnh, không tăng không giảm...."
Nàng yên lặng nhớ đến kinh văn, cũng không tự chủ được nhớ tới những ngày gần đây trong triều đình tranh chấp, nhìn hình thường thỉ đang tranh cải, kỳ thực ở sau lưng khá nhiều vấn đề .
Thật sự rất buồn cười, đường đường là một quốc gia, khi bảy tuổi là trưởng hoàng tử, nhưng lại muốn cùng Thích thị ra đời còn chưa đầy ba tháng tranh đoạt ngai vị thái tử! Nghĩ đến chính nàng cảm thấy buồn cười.
Ngón tay không nhanh không chậm sâu chuỗi một trăm lẻ tám viên Phật châu, Phù Hoàng hậu tụng kinh đến câu cuối cùng, đột nhiên quay sang, ánh mắt ưu sầu nhưng không mất khôn khéo, như bình thuòng nhìn về phía người đứng ở một bên hầu hạ mình là Cảnh Sở Nhụy.
Tuổi thanh xuân của thiếu nữ, hoa tâm kiều diễm, tốt đẹp không thể hiểu nổi như vậy niên niên kỷ, chính mình thanh xuân như vậy cũng chưa từng quá phận. Lúc này đây như dòng dòng nước chảy bình thường, không bao giờ có khả năng trở lại một lần nữa...
Lẳng lặng nhìn nàng một lúc thật lâu, Phù hoàng hậu cân nhắc một lát, mới nói một tiếng:" Sở Nhụy "
" Dạ " Nàng cuối người, lặp tức tiếng lên một bước, nhỏ nhẹ lên tiếng đáp:" Có nô tùy"
" Ngươi đi theo bổn cung bao nhiêu năm rồi?"
"Dạ" Sở Nhụy cung kính đáp:" Bẩm nương nương, nô tỳ đi theo nương nương đã năm năm ba tháng."
"Lâu như vậy? Thời gian qua nhanh thật." Phù hoàng hậu thở dài, vươn đội chi màu vàng móng tay giả đeo ở bên tay phải, làm tăng thêm cổ tay trắng noãn, trên tấm nệm chậm rãi đứng lên.
Đúng vậy, thật là nhanh! Bừng tỉnh thời gian trôi qua thật nhanh. Mười năm trước Cảnh gia bị tiên hoàng giáng tội, liên lụy cửu tộc đều bị chém đầu còn lại những là những đứa trẻ được đưa vào cung làm nô tỳ, mà hiện giờ nàng từng ở hậu cung trung thành nhận hết những lời khi dễ, lớn lên trở thành một thiếu nữ rất xinh đẹp.
Là phụ nữ vốn trời sinh khí chất diễm lệ, khi lớn lên trổ mã xinh như hoa như ngọc, khuôn mặt giống như trăng tròn, da thịt tráng nõn nà, một đôi mắt bồ câu long lanh như nước. Mái tóc đen như mực, mặc trên người một y phục trắng thướt tha, trang phục cũng như những cung nữ bình thường khác lại làm cho nàng toàn thân cao thấp tản mát ra hương thơm thanh mát nhẹ nhàn, thấy thế nào cũng không giống mệnh nô tỳ.
Phù hoàng hậu cười một tiếng, ánh mắt hướng ra đình hoa sen, tịch mịch nói:"Nữ quan ở bên người bổn cung, cũng liền đếm ngươi tâm tối... Nghe nói không? Hôm qua, hoàng thượng lại sắc phong Thích thị làm quý phi, xem ra..."
Sở Nhụy nghe xong, an ủi khuyên giải nói "Nương nương, Không cần suy nghĩ quá nhiều, từ xưa đến nay, ngôi vị thái tử lập trưởng không lập thứ, đạo lý này khắp thiên hạ ai đều cũng biết, hoàng thượng như thế nào lại không biết?"
"Tuy là như thế, nhưng mà Thích quý phi kia cũng thật sự khinh người quá đáng?" Phù hoàng hậu trong mắt hiện lên một tia chán ghét, là một ca nữ nho nhỏ bị Thích thái sư mang dâng hiến cho hoàng thượng, bất quá sống hơn một năm trong kỹ nữ, dựa vào thủ đoạn dụ đỗ có thai long chủng liền liên ngồi trên ngai vị quý phi.
Là ca nữ hết sức lông bông, xưa nay hoàn toàn không được đứng đầu ở lục cung, hiện giờ việc làm này hơi bất kính... Này hết thảy, bất quá ỷ vào hoàng thượng sủng ái cô ta!
Cũng phải thôi, nàng là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, tấm lòng rộng lượng dễ dàng tha thứ, không cùng cô ta chấp nhặt, ai biết nữ nhân kia thế lực thât lớn, không chỉ được hoàn thượng sủng ái, đánh chủ ý lên ngay vị thái tử kia cơ chứ!
Thích gia Một người đắc đạo, chó gà lên trời, ở trong triều đình, Thích gia là một chuyên quyền, người người thân thích chức vị quan trọng trong tay, trước mắt cũng có vài người muốn chống lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hiên Viên thái hoàng thái hậu tức là mẹ của hoàng thượng có một người đệ đệ... Đáng tiếc cũng đã sớm cáo lão hồi hương không màn thế sự.
Phù gia quân... Đáng tiếc nhà nàng làm quân nhân động tác quá lớn sẽ khiến hoàng thượng sinh lòng nghi ngờ chán ghet.
Tính đi tính lại, chỉ còn lại một người duy nhât vừa mói lập công lớn, được thâng lên làm phòng chính chi chức Nhiếp Thư Thần, Dáng tiếc người ta có thái độ không rõ, làm như không có dự tính tiến vào.
Phù hoàng hậu buông tiếng thở dài, hỏi:" Hôm kia Nhiếp đại nhân dẫn theo binh lính vào thành hồi kinh, được thăng thành phòng chính, việc này ngươi nghe nói chưa?"
"Dạ" Sở Nhụy sờ cằm trầm ngâm.
Sự kiện kinh thiên động địa như vậy ai mà không biết chứ?
Một tháng trước, Chưởng quản hình bộ Nhiếp Thư Thần được hoàng thượng phong làm hộ quốc tướng quân, tự mình suất lĩnh hai vạn binh mã chinh chiến phía nam, lại không uổng công đem lũ phậm nhân ngoài biên cương trấn áp, tậm chí ngay cả bắt sống những người đó.
Sự tình còn chưa lắng xuống, toàn bộ kinh thành đều truyền nhau buôn lời, đại học sĩ vuốt bụng, vuốt râu, rung đùi đắc ý thở dài:" Nhiếp đại nhân không cần một binh một tốt liền đại toàn thắng, có thể nói rằng không đánh mà thắng, cũng là đa mưu túc trí, còn ta đây là rất may a!"
Trong kinh thành người người nhà nhà đều nói về vấn đề này thâo thao bất thuyệt tán thưởng đại nhân Nhiếp Thư Thần này là một vị thần, cho rằng hắn là mang thiện niệm ý, so với ban nhóm vũ phu cuòng tráng dã mang kia không biết ai cao hơn ai đoan đếm.
Phật giáo, đạo gia còn lại là nam nhân rất vô tội được dân chúng cảm khái, nếu lúc đó lãnh binh không phải là Nhiếp đại nhân mà là đổi thành một người khác chỉ sợ một ngọn cỏ cũng không chết chứ nói chi là thắng trận..
Người ngoài? Chính là nói đến người đóng quân ở phía tây biên cương Anh vương gia, cùng với hộ vệ lo cho an nguy trong kinh thành là Phù gia quân.
Chủ nhân hai phái không dễ dàng nào chọc đến, một vi là công cao cái chủ thâm chịu kiêng kị thân ương, một vị là suất lĩnh Phù gia quân giết người như cỏ rác, có Chiến trường la sát Xưng danh thị huyết lãnh tướng, giống như văn võ song toàn như Nhếp đại nhân?
Nhiếp Thư Thần không chỉ có văn thao vũ lược, hơn nữa võ công cao cường, mưu lược hơn người, bên ngoài có hể lĩnh binh đánh giặc, bên trong có thể tiếp quản Hình bộ nhiều năm, quân trường chính sự, đèu để ý gọn gàng ngăn nắp, được đương kim hoang thượng khen thưởng.
Ở một mảng được mọi người ca tụng, đại quân khải hoàn trở về, hoàng thượng trong lòng thật vui mừng, lúc này thăng Nhiếp Thư Thânphongf chính chi chức.
Hai mươi sáu, hai bảy tuổi liền đã được phong cực phẩm nhân thần, từ trước giờ đến nay chưa từng có, kiêm văn võ, đem nhập tướng đệ nhất nhân
Thật sự là chưa tùng có ai, sau này không biết có vô số người tấn kiến.