Hắn tìm được rồi quả nhiên vẫn cứ là nàng.... ...
Tết nguyên tiêu, ngột tọa dưới ánh đèn;Hận ngọc lang, không một đường thẳng nối với tâm; Sự tình trước mắt muốn ngừng mà không ngừng được.....
Hắn yên lặng nhớ thật kỹ, trong lòng thực sự vui mừng, cầm đi qua đưa cho chúng binh sĩ, mọi người đồng tâm hiệp lực vừa đoán vừa thông suốt, cuối cùng vãn là hỏi tiếp.
"Này, lần này với lần trước không phải giống nhau sao?"
"A! Ta đã biết, ta đã biết! Nguyên tiêu, ngột tọa dưới ánh đèn....Nguyên xóa chữ ngột, là nhất!"
"Tiếng thiên kêu.....Người ở nhà ai....Thiên xóa nhân, là nhị."
"Haha. Lão Trương, ngươi thật thông minh.
"Ngươi không ngốc đâu! Tại không cố gắng học giống như Nhiếp tướng quân đó, văn võ song toàn."
"Là nha! Bất quá là cung nữ may kiện miên bào, thật là có hứng thú, năm trước đến khảo chúng ta, năm nay lại một lần nữa, thật đúng là... Haha đã lâu rồi chúng ta không được vui vẽ như vậy a!"
"Đúng rồi a! May nhờ vào cô nương này nha, mà không biết cô nương này ở đâu......"
Hắn ở một bên nghe, vừa đem miên bào cất vào trong.
Rời xa kinh thành lâu như vậy, luôn luôn đứng ở trong quân doanh, hắn đột nhiên muốn về nhà nhìn xem.
Nhiếp gia một lòng trung liệt.
Phụ thân của Nhiếp Thư Thần là Nhiếp Nhượng nhậm chức tiết độ xứ ở Đồng Châu, trấn thủ ở phía bắc biên cương. Mẫu thân là công chúa của Ô Thác vương tộc. Lúc ấy hai bên thân cận, hòa thân cũng là muốn hai bên hài hòa hơn.
Nhiếp Nhượng cũng là vì Ô Thác tộc đột nhiên phái binh tấn công Đồng Châu chết trận, mà công chúa biết được tin dữ, đem đứa con bảy tuổi giao cho nô tỳ, liền tự tử đến với tướng công.
Nô tỳ ngàn vạn dậm xa sôi đưa huyết mạch duy nhất của Nhiếp gia về Kinh Ly Thành, hoàng thượng và các văn võ bá quan biết được, đều lâm vào bi thống. Cũng truy phong Nhiếp Nhượng là phiêu kị đại tướng quân.
Hồi nhỏ Nhiếp Thư Thần sống ở trong Hiên Viên hầu phủ, Vân lão hầu gia xem hắn như con cháu, tiểu hầu gia Vân Mặc xem hắn như sư huynh, hắn ở hầu phủ sống những ngày ấm áp.
Năm hắn gần mười lăm tuổi, hắn rất chăm chỉ, hầu gia mời các sĩ tử về dạy hắn đọc sách nghiên cứu; Đợi đến hắn mười lăm tuổi hầu gia hỏi hắn, tương lai muốn làm gì? Hắn nói là muốn đi đến quân doanh.
Vì thế lão hầu gia viết một phong thư, phái người đưa hắn đến phía tây biên cương....... quân trại Thập tứ vương gia Anh vương điện hạ, đóng quân ở nơi đó.
Đại doanh Anh vương điện hạ tuổi trẻ anh dũng, có ba quân, thiên hạ hiện giờ có hơn phân nữa là người của hắn, Nhiếp Thư Thần thật sự bội phục người này.
Anh vương gia hỏi hắn vì sao muốn đến quân doanh, ở trong thành đọc sách không tốt sao, tương lai ghi được công doanh, sẽ thuận lợi tiến vào con đường quan văn thần. Mà vào quân doanh rất khổ cực một khi chiến tranh còn có thể kết thúc vận mệnh sớm, làm không tốt cái mạng nhỏ không được bảo đảm.
Nhiếp Thư Thần nói với Anh vương gia là hắn muốn biết cuộc sống phụ thân của mình như thế nào.
Phụ thân sinh ra ở hàn môn, ở trên chiến trường vào sinh ra tử, anh dũng cũng từng là thuộc hạ của Anh vương gia.
Cho nên muốn tới nơi này, muốn biết phụ thân đã trải qua bao nhiêu khổ cực, muốn biết phụ thân đã từng đi qua nơi nào, tìm kiếm dấu vết mà người để lại.
Anh vương gia gật đầu đáp ứng lưu lại hắn, cũng là vị trí thấp nhất là lính liên lạc.
Hắn ở quân doanh là năm năm, theo lính liên lạc mang một trăm hai mươi người bách hộ, lại tới ngàn hộ, hắn không chỉ mang binh đi đánh giặc mà còn là người phụ tá trẻ tuổi nhất của Anh vương gia.
Hắn không biết đến khi nào mới trở về kinh thành, nhưng mà ở mùa đông năm năm sau, hắn đột nhiên muốn trở về nhìn xem một chút.
Đúng lúc Anh vương gia có một quân hàm muốn đưa cho Thiên Tử, hắn đánh roi thúc ngựa, mang theo hai người thị vệ phong trần mệt mỏi trở về hoàng thành Ly Kinh.
Lão hầu gia vẫn như củ thân thể khỏe mạnh cường tráng, tiểu hầu gia vẫn giả dối như cũ, hoa anh đào tàn rồi lại nở.
Hắn vào cung, yết kiến hoàng thượng hoàng hậu mới đăng cơ, trong cung vì hắn mà yết tiết tẩy trần, cùng công tôn vương tử hoan hô nâng chén.
Kỳ thực hắn cùng vương tôn công tử không hợp lắm.
Khi còn nhỏ, hắn thường bị những người này nhạo báng. Bọn họ cười nhạo hắn là con ngoại tộc, là tạp chủng, càng đem Ô Thác tộc nhiều lần xâm chiếm biên cương đều để trên đầu hắn.
Hiện giờ những người này hướng tới hắn cầu tốt, khuôn mặt tươi cười dối trá càng khiến người ta sinh ra phản cảm.
Trừ bỏ tiểu hầu gia, thiếu niên có quen biết trung có thể làm cho hắn thành tâm đối đãi cũng chỉ có Phù gia tướng quân thiếu tướng Phù Khanh.
Phù Khanh là đương kim binh bộ đại tư mã, là cháu của hoàng hậu nương nương, thân thế hiển hách cũng dựa vào bản thân mình, máu đỗ ghi đến công doanh. Hơn nữa tính tình giống như lửa, cho tới bây giờ cũng không biết Gặp dịp thì chơi, sống chân chính cố tình làm bậy.
Phù Khanh ước chừng hắn đến hoàng cung thượng uyển đấu kỵ xạ, còn lớn miệng nói cho hắn biết, chính mình đã từng vụng trộm bắn vài con diều hâu mà hoàng thượng yêu thích nướng ăn, hương vị so với các con khác đều như nhau, chính là các thái giám nuôi nấn con diều hâu, hoàng thượng vắt óc suy nghĩ nuộ càng nhiều con diều hâu nhưng là số lượng càng ngày càng ít nha.
Nhiếp Thư Thần nghe xong dở khóc dở cười, hai người mới vừa đi qua ngự hoa viên ở một góc hành lang dài, chợt nghe tiếng của các cung nữ líu ríu không biết bọn họ thảo luận cái gì nữa.
Phù Khanh dừng chân, nhíu mày nói:"Tiểu nha đầu ở Hoán Y Cục, khẳng định là đang nói Hoa Nhi gì đó, đóa hoa, mà không phải là thêu hoa nhi thôi! Làm giống như là chưa thấy qua cảnh đời?"
Trong lòng hắn rung động, có một ý niệm trong đầu cs một tia nhanh như chớp xẹt qua:" Áo bông trong doanh trại là do các cô nương đó làm sao?"
"Đúng vậy......." Phù Khanh đột nhiên thần bí nói:"Các nha đầu trong cung thật ra là rất thông minh lại tốt bụng, làm mọi việc đều tốt, trước đây là con gái công bộ Cảnh đại nhân, tuổi còn nhỏ tiến vào cung làm nô tỳ, thật là đáng thương."
"Vậy sao?"
Đúng lúc này, một âm thanh nhè nhẹ mền yếu vang lên:" Này Lục Châu tỷ tỷ, qua điệt liên tục, là từ bên trong đến, ý nói là mong ước con cháu an khanh thịnh vượng." Người nam nhân khi nghe được âm thanh kia, mền mại uyển chuyển, ngọt ngào rất là dễ nghe.
Có người hỏi tiếp:"Sở Nhụy muội muội,qua điệt kia cái kia là ý tứ gì nói nhanh lên?"
"Điệt ý tứ nhỏ, từ này nói đúng là bào thai thường xuyên nhỏ, nhưng mạng này không dứt, sẽ có cơ hội lớn lên."
"Nguyên nhân là như vậy a, không trách hoàng hậu muốn cứu đại hoàng tử thêu một bức qua điệt liên tục, ta chỗ nào cũng không nghĩ ra a, muội muội thật là tốt nha!"