Chương 10: Gọi ta là A Duyệt
Hàn Duyệt và Kha Tuyết Nhã trở về vương phủ, vừa về đến phủ hắn đã kéo nàng vào trong phòng đóng cửa lại, rồi lại đi đến tủ lục lọi gì đó một lúc.
‘Chàng đang tìm thứ gì sao?” Kha Tuyết Nhã thong thả ngồi xuống ghế, tiện tay rót một ly trà thưởng thức.
“Tìm thấy rồi.” Hàn Duyệt la lên một tiếng, vẻ mặt với mừng chạy đến chỗ nàng, đặt trên bàn một lọ thuốc nhỏ.
“Đây là cái gì?” Kha Tuyết Nhã ngước mắt lên nhìn hắn, đó không phải thuốc độc đấy chứ?
Hàn Duyệt không nói gì ngồi xuống bên cạnh nàng, kéo bàn tay bị thương của nàng nhẹ nhàng đặt lên bàn, mở nắp lọ ra chế một ít thuốc vào cổ tay bị thương của nàng, lấy tay nhẹ nhàng mà xoa.
Nàng thật không ngờ tên ngốc như hắn cũng rất biết quan tâm người khác mà còn ân cần chu đáo như vậy nữa, nhìn ở góc độ này hắn thật anh ~ tuân a.
“Nương tử có đau không?” Hàn Duyệt càng thoa càng nhẹ hơi trước sợ nàng sẽ đau, lâu lâu lại liếc nhìn biểu hiện của nàng.
‘Không đau, khi nãy chàng sao lại bênh vực cho ta.” Kha Tuyết Nhã lấy tay còn lại chống cằm nhìn hắn, khi nãy lúc hắn bảo vệ nàng nhìn hắn không ngốc chút nào.
“Bọn họ bắt nạt nương tử, bổn vương là phu quân phải bảo vệ nương tử.”
Hàn Duyệt ngây người một lúc rôi trả lời, hắn cũng không cần biết là chuyện gì, nàng bị bắt nạt hắn không thể đứng nhìn.
“Nhưng lỡ trong chuyện hôm nay, ta sai trước thì sao?” Kha Tuyết Nhã đưa ra giả thuyết ngược lại, xem thử hắn nói thế nào.
“Không biết, nương tử luôn đúng.”
Hàn Duyệt lắc đầu, nhưng lại nói ra một câu khẳng định, hắn rất tin tưởng nàng.
“Chàng thật dẻo miệng.” Kha Tuyết Nhã che miệng cười, lấy được tên ngốc nàng không biết là phúc hay họa đây, mà nàng cảm thấy có thiện cảm với hãn rôi.
“Nương tử, có phải trước kia những người đó đều bắt nạt nàng không, bổn vương kêu hoàng tổ mẫu mang họ đi chém như vậy không ai dám bắt nạt nàng nữa.” Hàn Duyệt bất ngờ ôm lấy nàng, như đang an ủi nàng, miệng lại đòi đem họ ra xử lý một thể.
‘Chàng không được chém họ, như vậy mà không đúng.” Kha Tuyết Nhã bị lời nói của hắn làm cho cảm động, sao hôm nay hình hắn đáng yêu như vậy, vô thức đưa tay ra nhéo má hắn một cái.
“Nương tử, đau.” Hàn Duyệt lấy tay ôm lấy một bên má bị nàng nhéo, bĩu môi nhìn nàng.
‘Sao lại đau được, ta nhéo không có mạnh tay đâu.” Kha Tuyết Nhã gỡ tay hắn ra xem thử, cũng không có đỏ lấy gì mà hắn than đau.
“Ta thực sự đau mà.” Hàn Duyệt luôn miệng than đau, hai mắt bắt đầu ươn ướt chuẩn bị cho màn khóc lớn diễn ra.
“Ta làm thế nào chàng mới hết đau?”
Kha Tuyết Nhã lắc đầu nhìn hắn, thôi rồi tên ngốc này lại bày trò gì nữa đây.
“Hôn, hôn lên sẽ hết đau.” Hàn Duyệt liền chỉ vào má hắn, hắn nhớ lúc nhỏ mẫu phi nói với hắn như thế, sẽ không cảm thấy đau nữa.
Ai nói với hắn, hôn rồi thì hết đau nhỉ, nếu thật như vậy cần đại phu làm gì chứ, tên ngốc.
Nhưng mà chỉ hôn hắn một cái thì đâu có thiệt thòi đâu, nghĩ rồi nàng nhướn người kê sát mặt hắn hôn lên má hắn một cái “Chụt…
Hàn Duyệt lấy tay sờ lên chỗ vừa được hôn, ngây người trong chốc lát “Bổn Vương liền không thấy đau nữa.”
Vậy cũng được á, có phải hắn đang lừa nàng hay không vậy, như vậy chẳng phải mỗi khi hắn bị đau hay gì đó đều bắt nàng hôn hay sao? sao giống như nàng bị lợi dụng thế nhỉ?
“Nương tử, tại sao nàng không gọi bổn vương là phu quân hay tướng công, không phải phu thê đều gọi nhau như vậy sao. Hàn Duyệt lên tiếng thắc mắc, lấy chiếc vòng ngọc khi nãy cất đi, chậm rãi đeo vào cho nàng, sợ lắm động đến vết thương trên cổ tay.
“Cái này… ta có chút không quen.”
Kha Tuyết Nhã có chút ngượng ngùng, kêu nàng gọi hắn như thế, nàng thực sự không quen miệng cho lắm.
“Nương tử, nàng có thể gọi bổn vương là A Duyệt. Hàn Duyệt suy nghĩ một lúc, nếu những cách gọi đó nàng không quen thì có thể gọi tên cũng được.
“Vậy từ giờ ta sẽ gọi chàng là A Duyệt.” Kha Tuyết Nhã thấy cái tên này dễ gọi liền gật đầu đồng ý, dù sao nàng là thê tử của hắn gọi như vậy cũng hợp tình hợp lý.
“Nương tử bao giờ chúng ta động phòng.” Hàn Duyệt lại tròn mắt nhìn nàng, lâu như vậy rồi còn chưa cho hắn động phòng nữa.
“A Duyệt phải ngoan mới được, khi nào chàng thực sự ngoan mới động phòng.” Kha Tuyết Nhã nghe hắn hỏi, biện đại một lý do, dù sao ngốc như hắn cũng sẽ không để ý đến đâu.
“Bổn vương sẽ ngoan.” Hàn Duyệt gật đầu, vì động phòng hắn nhất định sẽ ngoan hơn trước nữa.
‘Lúc sáng chàng còn chưa ăn gì, có phải đói rôi không?” Kha Tuyết Nhã chợt nhớ ra sáng sớm tên ngốc này vẫn chưa ăn gì mà đã đi đến Kha phủ.
Nhắc tới đói Hàn Duyệt sờ lên bụng hắn lúc này bụng hắn đã xẹp lép, còn đánh trống rất to nữa, nheo mắt nhìn nàng gật đầu “Đói rôi, bổn vương đói.
“Ta kêu Chương ma ma dọn thức ăn lên cho chàng.” Kha Tuyết Nhã kêu người đi dọn thức ăn không lâu sau đã thức ăn đã được dọn lên đầy bàn.
“Nương tử, mau ăn đi kẻo nguội.”
Hàn Duyệt sớm đã động đũa, gắp món này đến món khác bỏ vào .^ miệng.
“Chàng ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn bây giờ.” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn ăn như ba ngày rồi chưa được ăn, kiểu này người khác mà nhìn thấy chắc nói nàng bỏ đói hắn quá.
“Ăn nóng mới ngon, nguội rồi cũng không ngon nữa.” Hàn Duyệt gắp một miếng thịt bỏ vào chén cho nàng, dù sao trong phủ không có người ngoài không cân giữ hình tượng.
Bình thường ngoài ăn và chơi chàng còn làm gì khác.” Kha Tuyết Nhã có phần hơi tò mò, chẳng lẽ chỉ suốt ngày ăn và chơi thôi sao?
“Chơi và ăn.” Hàn Duyệt trả lời, từ lúc hắn trở nên ngốc thì chỉ có hai việc đó là chính thôi, những thứ khác thì không màng tới.
“Ngoài hai việc chàng kể ra.” Kha Tuyết Nhã thật là muốn đập hắn, hai việc hắn kể có khác gì nàng hỏi đâu.
Hàn Duyệt cũng ngừng đũa, nghĩ một lúc lại đưa một bên tay lên ngửi y phục rồi nhăn mặt lại, lên tiếng “Đi tắm”
“Đừng nói với ta hôm qua tới giờ chàng vẫn chưa tắm nha.” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn nghi ngờ, tên này cũng có bản tính ở dơ nữa a.
Hàn Duyệt gật gật đâu, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, cặm cụi ăn tiếp.
“Chương ma ma.” Kha Tuyết Nhã lên tiếng gọi, bọn họ trông hắn kiểu gì thế, đến tắm cũng không tắm.
“Vương phi, người có gì dặn dò.’
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!